Cô giáo trẻ bị sắc mặt trầm trọng của Trần Minh Tân dọa, lắp bắp nói: “Là một người phụ nữ đón đi, nhìn không giống người xấu, hơn nữa, Mộc Tây cũng quen cô ấy…”
Tô Ánh Nguyệt đã bình tĩnh lại đôi chút, hỏi lại một lần nữa: “Phụ nữ?”
Cô giáo giống như đã nhớ ra điều gì đó, vội vàng giải thích: “Mộc Tây nói, đó là dì nhỏ của cậu bé.”
Thân phận của Tô Ánh Nguyệt, cô ta biết, nếu như thật sự để Trần Mộc Tây bị bắt đi mất, có mười cô ta cũng không thể đền nổi, hơn nữa, người đàn ông đứng bên cạnh Tô Ánh Nguyệt, sao trông cũng quen mắt thế nhỉ?
Nhưng mà, chuyện tai nạn máy bay của tổng giám đốc tập đoàn LK Trần Minh Tân, mọi người ai cũng biết cả mà.
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt nhất thời trở nên tái nhợt: “Là Lâm Tố Nghi, nhất định là Lâm Tố Nghi!”
Cô chỉ đề phòng người của Trần Úc Xuyên và Grissy, mà lại quên đi Lâm Tố Nghi này.
Lâm Tố Nghi và Trần Mộc Tây quen nhau, thằng bé còn nhỏ như vậy, lại không hiểu mọi chuyện xảy ra giữa người lớn, Lâm Tố Nghi đến đón thằng bé, nói thêm vài câu dỗ ngon dỗ ngọt, thằng bé nhất định sẽ đi cùng cô ta.
Sắc mặt Trần Minh Tân cũng trở nên u ám, nhưng ở trước mặt Tô Ánh Nguyệt, anh lại dùng vẻ dịu dàng để an ủi cô: “Không cần lo lắng, Lâm Tố Nghi đưa Mộc Tây đi, chắc chắn là có mục đích, cô ta sẽ liên lạc với chúng ta thôi.”
Tô Ánh Nguyệt cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh lại, cô gật gật đầu: “Đúng, chắc chắn là có mục đích.”
Hai người trở về xe.
Theo thói quen Tô Ánh Nguyệt mở ghế phó lái ra, ngồi xuống.
Trần Minh Tân nhìn cô, sắc mặt có chút khác thường, nhưng rất nhanh lại trở về bình thường.
Anh mở cửa vị trí lái xe ra, ngồi xuongs, gương mặt có chút căng lại, mà Tô Ánh Nguyệt lại đang chìm đắm trong cảm xúc của bản thân, không hề chú ý đến sự khác lạ của anh.
Mãi cho đến khi xe đã lái được một đoạn, Tô Ánh Nguyệt mới nhận ra anh lái không được ổn định, mới quay đầu nhìn sang Trần Minh Tân.
Vừa nhìn, cô đã nhận ra sự căng thẳng trên gương mặt Trần Minh Tân, đôi môi mỏng của anh mím lại thành một đường, nhìn cả người anh trông không giống như là đang lái xe, mà giống như đang phải trải qua một sự thử thách khó khăn.
Tô Ánh Nguyệt nghi hoặc quan sát Trần Minh Tân.
Cảm nhận được Tô Ánh Nguyệt đang nhìn mình, anh quay đầu sang nhìn cô cười: “Có hơi nhiều xe, đã lâu không lái, không được quen lắm.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh, ánh mắt lại rơi lên chân anh, cô lên tiếng: “Dừng xe.”
“Sao vậy?” Trần Minh Tân dừng xe xuống bên đường, chỉ có điều, Tô Ánh Nguyệt chú ý được, lúc anh giẫm chân ga, tốn rất nhiều sức, tuy anh cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng Tô Ánh Nguyệt có thể nhỉn ra được sự bất thường.
“Chân của anh làm sao vậy?” Giọng nói của Tô Ánh Nguyệt có chút lạnh lẽo, nhưng lại vô cùng bình tĩnh: “Chân phải.”
Lúc anh giẫm chân ga, không đúng lắm, rất tốn sức.
Giống như, chân phải của anh không được bình thường.
“Bị em nhận ra rồi.” Giọng nói của Trần Minh Tân rất bình thường: “Chỉ bị thương chút thôi, vẫn chưa hồi phục lại.”
“Vậy sao?” Rõ ràng là Tô Ánh Nguyệt không tin anh: “Sao lại bị thương?”
“Xảy ra tai nạn xe ở nước J, không nghiêm trọng lắm đâu.” Trần Minh Tân khẽ giải thích: “Vẫn có thể lái xe được.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn chằm chằm vào anh một lúc, nói: “Để em lái.”
Sắc mặt Trần Minh Tân có chút ngạc nhiên.
Ban nãy cô nghe thấy có khả năng Trần Mộc Tây đã bị Lâm Tố Nghi đón đi, nhìn có chút yếu đuối, nhưng lúc này lại có thể bình tĩnh như vậy.
Thật là, càng ngày càng ổn trọng hơn rồi.
“Ừm, em lái đi.” Trần Minh Tân cũng không từ chối, bước xuống xe, để Tô Ánh Nguyệt lái.
Hai người về nhà trước, cho người đi tìm tung tích của Lâm Tố Nghi, thuận tiện ở nhà đợi tin tức.
Nam Kha trở về sau hai người một lúc, nghe thấy Trần Mộc Tây bị người khác đón đi, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tuy Tô Ánh Nguyệt vô cùng lo lắng, nhưng vẫn ăn bữa tối cùng Trần Minh Tân, rồi lại gọi bác sĩ đến, kiểm tra chân cho anh.
Sau khi trải qua việc hơn một tháng không rõ sống chết của Trần Minh Tân, sức chịu đựng tâm lí của Tô Ánh Nguyệt cũng đã tốt hơn.
Lâm Hào Kiệt rất thương người em gái này của anh ta, anh ta sẽ tuyệt đối không để Lâm Tố Nghi liên quan đến Grissy, điều này có thể nói rõ, Lâm Tố Nghi đưa Trần Mộc Tây đi, đây vốn không phải ý của Lâm Hào Kiệt, cũng không có liên quan đến Grissy.
Nhưng điều có thể chắc chắn là, Lâm Tố Nghi là do nguyên nhân cá nhân mới bắt Trần Mộc Tây đi.
Tuy không biết lí do tại sao cô ta lại làm vậy, nhưng cô chắc chắn có mục đích.
Trong một thời gian ngắn, cô ta sẽ không làm gì Trần Mộc Tây.
Hơn nữa, Lâm Tố Nghi cũng không phải người có lòng dạ độc ác, cô ta sẽ không đến mức ra tay nặng nề với Trần Mộc Tây.
Tô Ánh Nguyệt phân tích một lúc, trong lòng có chút yên ổn.
Bác sĩ vẫn chưa đến, bọn họ ngồi đợi thì Bùi Chính Thành đến.
Bùi Chính Thành bước vào cửa lớn, Tô Ánh Nguyệt đã nghe thấy giọng nói oang oang của anh ta: “Trần Minh Tân! Trần Minh Tân cậu ra đây cho tôi!”
Anh ta như một cơn gió chạy vào trong nhà.
Vaoff đến nhà, thì nhìn thấy Trần Minh Tân đang ngồi an ổn trên sofa, anh ta ngơ ra một lúc mới bước vào, nhấc cánh tay của Trần Minh Tân lên, lại nhấc chân của anh lên, chỉ có điều, bị Trần Minh Tân lảng tránh.
“Bình an vô sự, không thiếu tay cũng không thiếu chân?” Trong mắt Bùi Chính Thành ngoại trừ sự vui mừng, còn có chút không dám tin.
Trần Minh Tân trừng mắt nhìn anh ta: “Tôi yên ổn trở về, khiến cậu thất vọng rồi à?”
“Không có, mẹ nó, cậu trở về tôi còn vui mừng hơn ai hết, không đúng, sao cậu trở về lại không nói với tôi một tiếng?” Vui mừng xong, Bùi Chính Thành mới bắt đầu tính sổ với anh.
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Ánh Nguyệt reo lên.
Là Hạ Nhất Trần gọi đến.
“Mợ chủ, phiền đến Ngọc Hoàng Cung một chuyến, có người nhảy lầu ở đây.”
“Cái gì, nhảy lầu ở Ngọc Hoàng Cung?” Tô Ánh Nguyệt nghi ngờ bản thân nghe nhầm.
“Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm, bây giờ tôi đang đến đó, nếu như cô có thời gian, thì cũng đến một lát đi.” Hạ Nhất Trần dùng giọng điệu làm việc nói chuyện.
“Bây giờ tôi có chút việc gấp, không đến được, cậu giải quyết đi.” Cô phải đợi tin tức, không có thời gian đến Ngọc Hoàng Cung.
Hạ Nhất Trần cúp máy, Ngọc Hoàng Cung lại gọi điện đến cho anh ta.
Anh ta vừa nghe đối phương nói chuyện, sắc mặt liền thay đổi: “Đem theo một đứa trẻ, còn muốn gặp mặt mợ chủ?”
Dường như anh ta đã đoán ra được điều gì đó, không dám chậm trễ, vừa tăng tốc xe, vừa gọi điện thoại cho Tô Ánh Nguyệt: “Mợ chủ, cô nhất định phải đến Ngọc Hoàng Cung một chuyến.”
Sau đó, anh ta lại truyền lại lời mà ban nãy người của Ngọc Hoàng Cung nói với anh cho Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt đoán được, người nhảy lầu ở Ngọc Hoàng Cung, rất có khả năng là Lâm Tố Nghi.
Bùi Chính Thành vẫn chưa kịp nói với Trần Minh Tân được mấy câu, thì đã cùng hai người đi đến Ngọc Hoàng Cung.
Một đám người đến Ngọc Hoàng Cung, thì thấy Hạ Nhất Trần đang đợi ngoài cửa, anh ta cũng không nói nhiều lời, vừa dẫn bọn họ vào thang máy, vừa nói: “Ở tầng mười tám, tôi vừa lên đó một lần, lúc này cô ta sẽ không hành động khinh suất đâu.”
“Mộc Tây đâu? Thằng bé sao rồi?” Điều duy nhất Tô Ánh Nguyệt lo lắng lúc này chính là Trần Mộc Tây.
Sắc mặt Hạ Nhất Trần có chút kì lạ, rũ mắt không nói gì.