Mục lục
Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực Dị Bản FULL
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì hôm nay là ngày làm viêc, nên trong phòng trà chỉ có 2-3 người.



Mặc dù cùng thuộc gia tộc Mogwynn, nhưng thân phận khác biệt nên cũng cần phải có danh xưng khác nhau.



“Cậu Tước Dẫn, Cô Tô”



Người giúp việc lễ phép chào hỏi bọn họ.



Tô Ánh Nguyệt nhìn thẳng về phía trước, gương mặt tỏ vẻ lạnh nhạt thờ ơ.



Điều này khiến cho những người đang mở miệng trò chuyện ngay tức khắc liền hạ thấp giọng xuống.



Tô Ánh Nguyệt và Trần Tước Dẫn dừng lại trước một bàn trà, cô nhìn Trần Tước Dẫn, khẽ gật đầu: “Ngài ngồi đi”



Trên gương mặt Trần Tước Dẫn phảng phất ý cười, nhưng nụ cười ấy lại không hề lương thiện.



“Tôi cứ nghĩ bình thường ngài bận lắm, không ngờ ngài cũng rảnh rỗi như tôi” Tô Ánh Nguyệt cười nhạt, cố che đi vẻ giễu cợt trong giọng nói.



Trần Tước Dẫn không hiểu được ẩn ý trong câu nói của Tô Ánh Nguyệt, khẽ nâng cằm lên trả lời: “Minh Tân lúc nào cũng như thế, một lòng hướng về công việc, nếu không ở công ty thì cũng đi bàn chuyện làm ăn, thời gian cậu ta ở bên cạnh cô chắc cũng rất ít nhỉ?”



Trần Tước Dẫn ăn mặc rất lịch sự, hoàn toàn không khác lần đầu gặp Tô Ánh Nguyệt là bao.



Dáng vẻ của hắn ta thực sự không tệ chút nào, mặc dù trước khi được Trần Úc Xuyên đưa về lếch thếch chẳng khác gì một tên côn đồ nhưng sau nhiều năm ở gia tộc Mogwynn, sống trong môi trường quý tộc trang nghiêm như vậy, hắn ta cũng thừa hưởng được sự cao quý.



Nếu như ánh mắt của anh ta đàng hoàng hơn chút nữa thì chắc chắn cũng là một quý ông vạn người mê.



Đúng lúc này người giúp việc bưng trà tới, Tô Ánh Nguyệt nhấp một ngụm trà rồi mới bình tĩnh lên tiếng: “Ngài có vẻ rất để tâm đến chuyện của tôi với Trần Minh Tân”



Cô một câu “ngài” hai câu “ngài” khiến cho Trần Tước Dẫn không vui.



“Cô có thể gọi tên của tôi giống như Minh Tân, không cần khách sáo như người ngoài như thế” Trần Tước Dẫn Nói, rồi từ từ đưa tay ra như muốn chạm vào người Tô Ánh Nguyệt.



Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt xẹt qua tia ghê tởm, đang muốn rút tay về thì điện thoại của cô reo lên.



Cô vội vàng mở điện thoại lên, nhìn vào sắc mặt đang trầm xuống của Trần Tước Dẫn rồi nói: “Xin lỗi, tôi có điện thoại”



“Ánh Nguyệt, tớ nhắn tin cho cậu nhưng không thấy cậu trả lời, cậu có biết là cậu với boss Trần lên trang nhất các báo trong nước rồi không”



Mới sáng sớm An Hạ ngủ dậy liền trông thấy Tô Ánh Nguyệt với Trần Minh Tân ở trang bìa tin tức, cô tò mò gửi tin nhắn cho Tô Ánh Nguyệt, kết quả là chẳng thấy cô trả lời lại, cô sốt ruột nên không chờ được nên đành gọi điện thoại.



Tô Ánh Nguyệt đang bối rối không biết tìm lí do nào cho hợp lý để thoát khỏi Trần Tước Dẫn, đây quả là một cơ hội tốt.



“Vậy sao? Đợi một chút, tớ sẽ quay về gửi tài liệu cho cậu, thế nhé”



Tô Ánh Nguyệt nghiêm mặt cúp điện thoại, sau đó nhìn về phía Trần Tước Dẫn nói: “Xin lỗi, một người bạn trong nước của tôi cần tôi gửi gấp tài liệu cho cô ấy, hiện giờ tôi phải quay về rồi”



Dáng vẻ của cô vô cùng chân thực, trên mặt bày ra vẻ ái ngại không hề có chút giả tạo nào.



Nhưng Trần Tước Dẫn nào đâu phải người ngu ngốc, hắn ta tất nhiên nhận ra được Tô Ánh Nguyệt đang viện cớ, chẳng qua là chuyện rõ mười mươi như vậy không thể vạch trần được.



“Tất nhiên rồi, chuyện của cô quan trọng hơn” Trần Tước Dẫn nói xong liền đứng dậy, vô cùng ga lăng đứng sang một bên tỏ ý nhường đường cho Tô Ánh Nguyệt đi trước.



Tô Ánh Nguyệt cũng không khách sáo liền đi thẳng ra ngoài.



Trần Tước Dẫn đi sau cô, đôi chân dài bước từng bước chậm rãi, hai mắt nheo lại, ánh mắt gắt gao dán chặt lên người Tô Ánh Nguyệt.



Ánh mắt của hắn ta khiến Tô Ánh Nguyệt rất khó chịu.



Nhưng hắn ta cũng không giở trò gì với cô, nên cô chỉ đành mím môi bước thật nhanh về phía trước.



Đúng lúc hai người bước đến cầu thang thì gặp vài người giúp việc mang theo đồ cũng chuẩn bị đi lên.



Khi ấy, Trần Tước Dẫn giơ tay ra ôm lấy eo Tô Ánh Nguyệt, rồi tiện đường ghé vào tai cô thì thầm một câu “Cẩn thận”, Tô Ánh Nguyệt có cảm giác Trần Tước Dẫn khẽ xoa eo cô.



Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt tối sầm lại, hai tay siết chặt, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.



Cô nhẹ nhàng đẩy Trần Tước Dẫn ra: “Cảm ơn ngài”



Trần Tước Dẫn nhướng mày: “Đã nói là không cần khách sáo như vậy rồi mà, cô có thể trực tiếp kêu tên tôi, tôi bằng tuổi với Minh Tân, cô gọi thế khiến tôi già đi mất đấy”



“Cũng có lí” Tô Ánh Nguyệt vừa trả lời hắn ta vừa đi xuống dưới lầu.



Những người giúp việc kia vốn muốn đi qua, giờ đều kính cẩn đứng gọn sang một bên.



Tô Ánh Nguyệt đi bên cạnh Trần Tước Dẫn, để ý thấy Trần Tước Dẫn luôn dựa sát vào cô, tay hắn ta cũng sắp chạm vào cô đến nơi rồi.



Trong lòng cô có cảm giác vô cùng kì lạ.



Đây là do tính cách của Trần Tước Dẫn vốn dĩ như thế, hay là do hắn ta được Trần Úc Xuyên chiều chuộng nên mới dám công khai quấy rối cô ở nơi công cộng như thế này mà không có chút ngần ngại?



Trần Tước Dẫn cảm giác Tô Ánh Nguyệt cứ nhìn mình nên cũng quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt mập mờ: “Cô thật đẹp”



“Thế sao?” Tô Ánh Nguyệt mỉm cười.



Cô vốn rất xinh đẹp, lúc này đây lại chăm chú nhìn một người cười tươi tắn như vậy, quả thật khiến người khác mê đắm.



Tay Trần Tước Dẫn cuối cùng cũng chạm lên eo cô, hơn nữa còn có xu hướng di chuyển xuống phía dưới.



Nụ cười trên mặt Tô Ánh Nguyệt bỗng dưng lạnh buốt, cô nhấc chân lên, giơ về phía Trần Tước Dẫn.



Mà lúc này lực chú ý của Trần Tước Dẫn đang đổ dồn về phía gương mặt cô chứ hoàn toàn không chú ý động tác chân của cô, hắn ta nhất thời không phòng bị liền bị Tô Ánh Nguyệt ngáng đường, cả người ngã lăn xuống cầu thang.



Toàn bộ cầu thang đều được trải thảm, Trần Tước Dẫn ngã từ đây xuống cũng không có vấn đề gì.



“Rầm” một tiếng, Trần Tước Dẫn lăn đến góc ngoặt ở cầu thang mới ngừng lại.



Tô Ánh Nguyệt nhẹ nhàng nhếch môi.



Muốn sàm sỡ cô? Trần Tước Dẫn cho rằng cô giống như những loại đàn bà lẳng lơ không biết liêm sỉ ngoài kia hả!



Tô Ánh Nguyệt sau đó liền đổi sắc mặt, đôi mắt long lanh bỗng dưng trợn tròn, cô giật mình la lớn: “A!”



Ngay tức khắc, cô liền hoảng hốt chạy xuống dưới lầu.



Đám người giúp việc đứng bên cạnh cũng bị dọa cho ngây ngốc, bọn họ thấy Tô Ánh Nguyệt chạy xuống dưới mới kịp phản ứng lại, vội vàng chạy chạy theo.



“Ngài không sao chứ” Tô Ánh Nguyệt chạy đến bên cạnh Trần Tước Dẫn, gương mặt tràn đầy lo lắng.



Trên mặt cô là vẻ hoảng sợ không thôi, hoàn toàn không có chút giả tạo nào.



Lúc này cũng đã có nhiều người bị tiếng động phía bên này thu hút, vì vậy cũng nhanh chóng chạy qua đây.



Tô Ánh Nguyệt nhân cô hội này liền giơ tay tát vào mặt một người giúp việc đứng kế bên: “Còn ngây ra đó làm gì, cô làm cho cậu Tước Dẫn ngã cầu thang rồi đấy, còn không may gọi bác sĩ đến đây”



Không sai, Tô Ánh Nguyệt quyết định vu oan giá họa cho người giúp việc.



Mà người giúp việc bị cô đánh, cũng chính là người vừa nãy đứng bên cạnh Trần Tước Dẫn, lúc cô duỗi chân ngáng đường Trần Tước Dẫn đã kịp nhớ mặt người giúp việc đứng bên cạnh hắn ta.



Mà người giúp việc kia bị một cái tát của Tô Ánh Nguyệt làm cho ngẩn người, ngay lập tức liền cúi đầu xuống run rẩy không dám nói tiếng nào.



Tô Ánh Nguyệt trông thấy dáng vẻ này của người giúp việc liền cảm thấy áy náy, nhưng, để mà dạy cho Trần Tước Dẫn một bài học, cô cũng không còn cách nào tốt hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK