Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, tay cầm lái bỗng run lên, chiếc ô tô quẹo trái nghiêng phải suýt chút nữa là va phải hàng rào bảo vệ, cô vội vàng đảo tay lái, để ô tô quay về đúng quỹ đạo.
Bethe Shaleen cũng phải ngả nghiêng theo, khó khăn lắm mới giữ thăng bằng được, cô ta thấy vẻ mặt của Tô Ánh Nguyệt khác thường thì có hơi suy nghĩ, cũng đoán được ít nhiều.
Cô dò hỏi: “Người họ Lục kia sao vậy? Cô biết anh ta à?”
Từ thái độ của Tô Ánh Nguyệt cũng có thể thấy được, chắc chắn cô biết người họ Lục kia.
Hai mắt Tô Ánh Nguyệt vẫn nhìn thẳng phía trước, đúng là cô biết cái người họ Lục kia.
Nhưng mà trong lòng cô đã rối ren lắm rồi.
Người đàn ông họ Lục có thể ra tay cứu được Trần Minh Tân, đồng thời ở trong tình huống đó mà vẫn cứu được anh, ngoài Lục Thời Sơ ra thì còn ai được nữa.
Lần cuối cùng gặp Lục Thời Sơ ở nước J, cô nói với anh những câu gì cô vẫn còn nhớ rõ.
Cô cứ ngỡ, từ sau lần đó, cô và Lục Thời Sơ đã chia cắt rõ ràng, không bao giờ có thể gặp lại nhau.
Nhưng mà, nếu đúng là anh đã cứu Trần Minh Tân…
Bethe Shaleen đợi một lúc mà Tô Ánh Nguyệt không để ý tới mình, cô ta thoáng nhíu mày nói tiếp: “Cô và người tên Trần Minh Tân đó không hứng thú à?”
Trước kia khi ở nước J, cô ta và Tô Ánh Nguyệt từng hợp tác, cùng từng có đàm phán với nhau, cho nên cô ta khá quen với Tô Ánh Nguyệt, cô ta sợ Trần Minh Tân nhưng lại không hề sợ Tô Ánh Nguyệt.
Lúc này đây, xe ô tô đã lái vào con đường vô cùng quen thuộc, sau đó lại đi vào khu chung cư.
Lúc Tô Ánh Nguyệt dừng xe lại dưới lầu nhà trọ, cô mới quay đầu nhìn Bethe Shaleen một lúc: “Đến lúc đó tôi sẽ khuyên Trần Minh Tân để anh ấy không làm khó cô, đương nhiên những điều này phải trên cơ sở là cô không nói dối.”
Nói xong, cô mở cửa xuống xe.
Không ngờ Bethe Shaleen lại vội vàng nói: “Tôi không lên đâu.”
Cô ta không dám đi lên.
Tô Ánh Nguyệt đã bước chân phải xuống đất, nghe thấy Bethe Shaleen nói vậy, cô nghiêng đầu nhìn cô ta một chút, vẻ mặt có hơi khó lường.
Ngay lúc Bethe Shaleen còn đang thoáng kinh ngạc, Tô Ánh Nguyệt đã nhanh chóng xuống xe, đóng cửa rồi khóa xe lại.
Một loạt hành động được cô làm rất nhanh và liền mạch.
Cô ta bước tới trước cửa sổ xe rồi gõ mạnh, vẻ mặt tức giận nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, môi cô ta mấy máy có vẻ như nghiến răng nghiến lợi: “Này, cô làm gì vậy hả?”
Tô Ánh Nguyệt im lặng trả lời: Chờ tôi.
Nói xong, cô nhét chìa khóa xe vào túi rồi nghênh ngang rời đi.
Bethe Shaleen không ngờ Tô Ánh Nguyệt lại vô tình đến vậy, ngay cả tu dưỡng cũng không thèm đoái hoài tới, cô ta thầm mắng một câu: “Mẹ nó!”
Tô Ánh Nguyệt đi thẳng lên tòa nhà đơn, thấy thang máy vẫn còn ở tầng hai mươi mấy, cô thấy lo nên đi thẳng vào lối cầu thang bộ.
Giày cao gót va chạm với mặt đất vang lên từng tiếng vang lanh lảnh, tạo thành từng tiếng vọng ở giữa lối hành lang.
Tô Ánh Nguyệt đổ mồ hôi chạy đến cửa nhà trọ, nhịp tim của cô tăng lên rất nhanh, cô lo đến mức nó sắp nhảy ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt mím môi, đưa tay lên rồi lại hơi do dự, giống như thể đang quyết tâm hành động.
Kết quả là cô còn chưa kịp gõ, cửa phòng đã mở từ trong ra.
Đập vào mắt cô là khuôn mặt quen thuộc của Bùi Dục Ngôn.
“Sao cô lại tới đây?”
Giọng nói của anh ta kinh động đến Trần Minh Tân cũng đang ở trong phòng, anh quay đầu lại, bóng lưng cao lớn của Bùi Dục Ngôn chắn trước cửa, cho nên anh ta chỉ có thể nhìn thấy góc áo của Tô Ánh Nguyệt xuyên qua khe hở bên cạnh mà thôi.
Nhưng anh biết là cô.
Anh lập tức đứng lên, vội vàng đi tới cửa, một tay anh đẩy Bùi Dục Ngôn ra, anh không nói gì mà kéo thẳng Tô Ánh Nguyệt vào trong.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị anh kéo vào rồi.
Trần Minh Tân cúi đầu nhìn cô: “Vào trước đã.”
Nói xong, anh đưa tay đẩy cô đi vào nhà, mình thì xoay người lại định đóng cửa nhưng lại thấy một chân Bùi Dục Ngôn vẫn đang ở bên trong.
Vẻ mặt anh không thay đổi chút nào, nhìn Bùi Dục Ngôn, giọng nói lạnh đến mức cực điểm: “Anh Bùi à, thứ cho tôi không tiễn xa hơn được.”
Sắc mặt Bùi Dục Ngôn cũng không tốt là bao, chiều cao của anh ta ngang ngửa với Trần Minh Tân, anh ta lướt qua bả vai của người kia, vừa lúc có thể nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tô Ánh Nguyệt.
Giống như thể cố ý khiêu khích cô, anh ta cao giọng nói với Tô Ánh Nguyệt: “Cô Tô à, có muốn đi cùng không?”
Trần Minh Tân lạnh mặt, đưa chân đá thẳng lên bắp chân người kia, Bùi Dục Ngôn bị đau thì cũng muốn đánh trả, nhưng nhân lúc anh ta thu chân lại theo phản xạ có điều kiện, Trần Minh Tân đã đóng cửa lại rồi.
Như thể có thù oán gì với cánh cửa kia, lúc anh đóng sầm lại rất mạnh, cửa đập vào vang lên một tiếng “ầm” rất lớn.
Tô Ánh Nguyệt cũng bị giật mình đến mức run cả người.
Sau đó trong phòng yên tĩnh lại.
Trần Minh Tân quay đầu nhìn về phía cô, hai người lặng lẽ đối mặt.
Cuối cùng Tô Ánh Nguyệt vẫn là người phá vỡ sự yên tĩnh giữa họ.
“Không ngờ anh cũng sẽ ở đây.”
Cô quan sát bốn phía một chút, gian phòng không hề khác trước kia, tất cả mọi thứ ở đây đều sạch sẽ và ngăn nắp giống y như khi họ còn ở đó.
Trước đó cô không nghĩ tới nơi này.
Trần Minh Tân cũng không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi lại: “Em muốn ăn tối gì đây?”
Anh nói xong thì đi mở tủ lạnh.
Không khí trong phòng hơi kỳ lạ, vô hình trung, lời mà Tô Ánh Nguyệt muốn nói cũng bị kẹt lại trong cổ họng, giống như thể bây giờ nói gì cũng không thích hợp là bao.
Cô đành phải đứng sau lưng Trần Minh Tân, nhìn anh mở tủ lạnh ra, bên trong đầy ắp đồ ăn.
Cô hơi kinh ngạc, một mình anh ở đây mà mua nhiều đồ để trong tủ lạnh vậy làm gì.
Một lát không nghe thấy tiếng cô, Trần Minh Tân cũng không hỏi thêm nữa mà tự mình chọn mấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ rồi xoay người đi vào trong phòng bếp.
Tô Ánh Nguyệt nhìn cách anh rửa rau thành thạo, thái rau, trộn xào, vẻ mặt dần bình tĩnh lại.
Từ mấy lời mà Bethe Shaleen nói với cô, cô cũng đoán ra được, có thể là ths cứu Trần Minh Tân, sau đó đưa anh đến nước J giao cho Bethe Shaleen chăm sóc.
Mặc dù lúc đầu khi biết hai người họ ở cạnh nhau lâu như vậy khiến cho lòng cô hơi khó chịu, nhưng cô vẫn tin Trần Minh Tân, huống hồ, đúng là giờ đây Bethe Shaleen và Trần Minh Tân hoàn toàn không có chuyện gì cả.
Có phải cô nên vui vì anh xấu tính không nhỉ?
Nghĩ vậy, Tô Ánh Nguyệt không khỏi mím môi, cúi đầu nở nụ cười.
“Cười gì thế?”
“Hả?”
Phòng bếp thiết kế theo kiểu mở, cô và Trần Minh Tân cùng ở trong chỉ cách nhau một bệ rửa chén, ngước mắt lên đã thấy Trần Minh Tân đang chăm chú nhìn cô.
Ý cười trên mặt Tô Ánh Nguyệt không giảm đi chút nào: “Anh sắp mất đi một người hâm mộ rồi.”
Không ngờ ánh mắt của Trần Minh Tân lập tức trầm hẳn: “Bethe Shaleen đưa em tới đây à?”
Đó là câu khẳng định.
Tô Ánh Nguyệt hiểu rõ, những gì Trần Minh Tân vừa nói cũng đã xác nhận những điều Bethe Shaleen nói đều là thật.
“Vâng.” Tô Ánh Nguyệt nghĩ một hồi rồi đáp: “Anh bỏ qua cho Bethe Shaleen chuyện cô ta gọi Bùi Dục Ngôn tới đây đi, cô ta cũng không cố ý đâu, huống hồ Bùi Dục Ngôn cũng biết chuyện anh còn sống mà.”
Nghe vậy, vẻ mặt Trần Minh Tân càng thêm khó nhìn: “Em đang nói giúp Bùi Dục Ngôn hả, hay là giúp cho Bethe Shaleen?”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày: “Sau khi anh được cứu, chính Bethe Shaleen đã chăm sóc anh đúng không?”
“Phải.” Trần Minh Tân không hề có ý định giấu giếm chuyện này.
“Vì thế, cô ta là ân nhân cứu mạng của anh, anh cũng không nên vì một chuyện nhỏ như vậy mà giận chó đánh mèo.” Theo Tô Ánh Nguyệt, Bethe Shaleen làm vậy cũng không tính là chuyện gì lớn lắm.
Mặc dù cô không đón tiếp Bùi Dục Ngôn, nhưng Bùi Dục Ngôn cũng không giống mấy tên mất trí của Grissy, chí ít anh ta sẽ không làm hại Trần Minh Tân.
Nếu là người có ý xấu thật, vào những thời điểm như thế này, anh ta sẽ đẩy bọn họ thêm một cái, tiết lộ tin tức cho Grissy, cho nên Bethe Shaleen cũng không phải là người có ý xấu.
Trần Minh Tân bình tĩnh nhìn cô chăm chú, tay bưng bát bất giác nắm chặt hơn, giọng nói càng lúc càng thấp: “Cô ta nói với em những gì?”
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu: “Không có gì cả.”
Nhưng trong lòng cô lại có hơi nghi ngờ, tại sao nhìn vẻ mặt của Trần Minh Tân như thể đang sợ Bethe Shaleen nói ra chuyện gì cho cô biết vậy.