Tô Ánh Nguyệt nghẹn họng, qua mấy giây, cô mới lầm bầm nói: “Cái này không giống.”
Không đợi Trần Minh Tân nói chuyện, cô liền thay đổi chủ đề, hỏi anh: “Ông ngoại có tìm anh không?”
Lần này Trần Minh Tân nhân lúc tuyển cử tổng thống, Trần Úc Xuyên bận rộn không để ý đến anh, cho nên mới đưa cô về nước, cô đoán là sau đó Trần Úc Xuyên biết rồi thì chắc chắn sẽ tìm anh để gây sự.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt cũng rõ ràng, Trần Úc Xuyên đối với cô mà nói cũng không quan trọng bao nhiêu, nhưng mà đối với Trần Úc Xuyên mà nói, cô cũng chỉ là một sự tồn tại để kiềm chế Trần Minh Tân mà thôi.
Nghĩ như vậy, giống như là cô về nước cũng là một chuyện tốt.
“Bây giờ em đang quan tâm đến anh đó à, không tức giận nữa?” Trong giọng nói của Trần Minh Tân mang theo nụ cười, dường như là tâm trạng rất tốt.
Tô Ánh Nguyệt có chút rầu rỉ: “Em đang hỏi anh đó, anh có thể đứng đắn một chút hay không hả.”
Cái tên gian thương trục lợi đầy mưu mô Trần Minh Tân này.
Anh cũng đã đưa cô trở về rồi, cô còn có thể làm cái gì nữa chứ?
Anh chính là biết chắc chắn cô sẽ không thật sự tức giận, cho nên mới làm như vậy.
Tô Ánh Nguyệt thở dài ở trong lòng, cô cũng không thể nào cứ luôn giận dỗi mà không quan tâm đến anh.
Thật ra thì hiện tại cô lo lắng nhất chính là mất đi tin tức của anh.
Nước Z cách nước J xa như vậy, ngồi máy bay cũng phải mất mười mấy tiếng đồng hồ, nếu như có một ngày đột nhiên xảy ra chuyện gì mất tin tức của anh, cô nên làm cái gì đây?
Cô luôn cảm thấy rằng Trần Minh Tân có thể làm ra loại chuyện này.
“Yên tâm đi, em trở về nước Z, núi cao nước xa, ông ấy lại không thể bắt em đến đây một lần nữa đâu, anh cũng không phải là người tùy tiện có thể bị nắm giữ được, em cứ yên tâm là được rồi. Không có chuyện gì làm thì cứ đi ra ngoài dạo phố mua ít đồ, đừng có nghĩ đông nghĩ tây.”
Không phải là phụ nữ đều thích đi dạo phố mua sắm sao?
“Vậy anh đồng ý với em đi, cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng không thể cắt đứt liên lạc với em, bất kể lúc nào cũng phải gọi điện thoại cho em.” Trong lòng của Tô Ánh Nguyệt cảm thấy bất an.
Trần Minh Tân im lặng một hồi, mới lên tiếng nói: “Ừm.”
“Ừm cái gì mà ừm, nói anh chắc chắn sẽ làm được.” Tô Ánh Nguyệt rất không hài lòng đối với câu trả lời này của anh, muốn hời hợt với cô, không có cửa đâu.
Một cái tay ở không của Trần Minh Tân gõ hai lần ở trên bàn, rồi nói: “Anh chắc chắn.”
Sau đó, anh chỉ nghe thấy ở bên kia vang lên âm thanh xin xỏ của Trần Mộc Tây: “Mẹ, con muốn nói chuyện với ba.”
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại nhìn, đã thấy Trần Mộc Tây buông đũa xuống, mở đôi mắt thật to giống như là mắt của Trần Minh Tân nhìn cô, bên khóe miệng của thằng bé vẫn còn dính nước tương trong thức ăn, trong đôi mắt mang theo vẻ mong đợi.
Trái tim của cô đột nhiên mềm nhũn, cô cảm thấy hẳn nên để cho Trần Minh Tân nhìn thấy bộ dáng hiện tại của con trai.
“Con của anh muốn nói chuyện điện thoại cùng với anh.” Tô Ánh Nguyệt nói một câu với Trần Minh Tân ở đầu dây bên kia điện thoại, liền đưa điện thoại cho Trần Mộc Tây.
Trần Mộc Tây cầm lấy điện thoại, thân thể nhỏ nhắn thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc cực kỳ, giọng nói non nớt kêu một tiếng với đầu dây bên kia điện thoại: “Ba.”
Tiếng nói mềm mại thuộc về trẻ con xuyên thấu qua điện thoại truyền đến, lộ ra vẻ non nớt động lòng người.
Ánh mắt của Trần Minh Tân cũng không khỏi mềm xuống, giọng nói dịu dàng: “Ăn no chưa?”
“Dạ, ăn no rồi, có tôm, rau xanh… con không thích ăn rau xanh…” Trần Mộc Tây tự động báo cáo thức ăn ở trên bàn, lại nói liên miên lải nhải thằng bé thích ăn không thích ăn cái gì.
Tô Ánh Nguyệt đau lòng con trai, mỗi một bữa ăn đều tự tay mình làm cho thằng bé.
Mà bây giờ Trần Mộc Tây lại đang ở độ tuổi học nói, cho nên bình thường Tô Ánh Nguyệt nấu cơm sẽ dẫn theo thằng bé, nhìn thấy cái gì cũng sẽ chỉ thằng bé một lần.
Ở độ tuổi này của thằng bé học nói cũng rất nhanh, Tô Ánh Nguyệt dạy thằng bé cái gì một lần thì thằng bé liền nhớ rất kỹ.
Cũng không biết là Trần Minh Tân ở đầu dây bên kia điện thoại nói với thằng bé cái gì, thằng bé nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng trả lời một tiếng, bộ dạng ngỏ nhắn khiến cho người ta bật cười.
Hai ba con nói chuyện với nhau một lát, Tô Ánh Nguyệt xem thời gian đã đến giờ Trần Mộc Tây tắm rửa đi ngủ rồi.
Tô Ánh Nguyệt ra hiệu cho Trần Mộc Tây, Trần Mộc Tây lộ ra vẻ mặt không nỡ: “Con phải tắm rửa đi ngủ rồi.”
Hai tay của thằng bé cầm lấy điện thoại, lại hỏi một câu: “Ba có xem tranh của con chưa?”
Tranh vẽ?
Trần Minh Tân khẽ nhíu mày, tranh vẽ cái gì nhỉ? Nam Sơn có đưa cho anh đâu.
Nhưng mà trong giọng nói của Trần Mộc Tây lại tràn đầy chờ mong, Trần Minh Tân không đành lòng khiến thằng bé thất vọng, liền nói: “Vẽ rất đẹp.”
Đạt được sự khẳng định của Trần Minh Tân, lúc này Trần Mộc Tây mới hài lòng đưa điện thoại cho Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt nói với anh vài câu thì cúp điện thoại, dẫn Trần Mộc Tây lên lầu tắm rửa đi ngủ.
…
Tô Ánh Nguyệt xã đầy nước trong bồn tắm cho thằng bé, lại thả vào đó mấy con vịt nhỏ và mấy quả bóng nước, lúc cô xoay người lại muốn cởi quần áo giúp cho Trần Mộc Tây, phát hiện Trần Mộc Tây đã cởi gần xong rồi.
Kỹ năng phối hợp của trẻ con hơi kém, thằng bé cởi đồ có chút phí sức.
Tô Ánh Nguyệt đưa tay muốn giúp thằng bé, lại bị thằng bé từ chối.
Trần Mộc Tây lách người một cái tránh thoát khỏi cánh tay của Tô Ánh Nguyệt đang đưa qua, rầm rầm rì rì nói: “Không… để tự con làm…”
Tô Ánh Nguyệt bật cười: “Được thôi, tự con làm đi.”
Cô cảm thấy bộ dạng này của Trần Mộc Tây rất thú vị, liền ngồi xổm ở một bên nhìn thằng bé cởi quần áo.
Thằng bé kéo một ống quần ra ngoài, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Tô Ánh Nguyệt kịp thời đưa tay giữ chặt thằng bé lại, thằng bé chống đỡ ở trên người của Tô Ánh Nguyệt, nâng cái chân vẫn còn chưa cởi ống quần ra dùng sức lắc lắc mới cởi quần ra được.
Bây giờ cô nhìn thấy Trần Mộc Tây làm gì cũng cảm thấy thú vị.
…
Trần Minh Tân cúp điện thoại, đứng dậy đi tới trước cửa sổ.
Cao ốc tập đoàn LK rất cao, phòng làm việc của anh được đặt ở tầng lầu rất cao, tầm nhìn thoáng đãng nhìn ra bên ngoài, có một loại cảm giác quan sát.
Lúc trước anh rất thích loại cảm giác quan sát từ chỗ cao như thế này.
Mà bây giờ anh càng ngày càng không thích.
Trước kia anh chưa từng nghĩ tới quá nhiều tiền tài, quá nhiều quyền thế sẽ có một ngày cũng biến thành gánh nặng.
Anh châm cho mình một điếu thuốc, rít một hơi rồi lại lấy ra.
Ánh mắt rời rạc rơi trên làn khói đang cháy, anh nghĩ nếu như Tô Ánh Nguyệt có ở đây chắc chắn lại muốn giận dỗi với anh.
Nhưng mà không hút thuốc thì lại cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Cốc cốc!
Tiếng đập cửa vang lên, nghe âm thanh giống như là có chuyện rất khẩn cấp.
Vẻ cô đơn trên gương mặt của anh thoáng chốc liền biến mất, anh dập tắt điếu thuốc, giọng nói âm trầm mà tỉnh táo: “Vào đi.”
Anh vừa đi đến bàn làm việc ngồi xuống, người gõ cửa ở bên ngoài liền đi vào.
Người đi vào không phải là ai khác, mà chính là Nam Kha.
Trên người của cô ấy mặc đồ công sở, tóc xõa ngang vai, gương mặt xinh đẹp, nhìn thần thái sắc sảo.
Thấy là Nam Kha, trong giọng nói của Trần Minh Tân xen lẫn chút nghi ngờ: “Có chuyện gì?”
Rõ ràng thân thể của Nam Sơn không thoải mái, bây giờ Nam Kha nên sắp xếp cho Nam Sơn nghỉ ngơi, đi gặp bác sĩ mới đúng, sao lại vội vàng tìm anh như vậy.
“Ông Trần đã đi đến đây, ông chủ, anh nhìn thử xem, nên ra ngoài tránh một chút, hay là…” Nam Kha cẩn thận chú ý đến vẻ mặt của Trần Minh Tân, chờ anh lên tiếng.
“Tại sao lại phải tránh?” Sắc mặt của Trần Minh Tân trầm xuống, cả người có cảm giác ớn lạnh thấu xương.