Từ tối hôm đó, trong quán bar Ngọc Hoàng Cung, sau khi giúp cô, Bùi Dục Ngôn và cô chia tay ở cửa không mấy vui vẻ, đến bây giờ đã mấy ngày không nhìn thấy anh ta. Cũng không biết Bùi Dục Ngôn đột nhiên tìm đến cô là có chuyện gì. Người ta cũng đã trông thấy cô rồi, cô đành phải đi tới.
“Có chuyện gì không?” Tô Ánh Nguyệt đi đến trước mặt anh ta, kéo cổ áo cao lên.
Hôm nay gió hơi lớn.
Đầu tiên anh giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ và nói: “Giờ này, còn chưa ăn cơm nhỉ?”
Tô Ánh Nguyệt thấy nhiều người đi qua đi lại mà hai người cứ đứng ở cửa ra vào cũng không hay lắm, dứt khoát mở miệng nói: “Chưa, cùng đi ăn đi.”
Có chuyện gì thì vừa ăn cơm vừa nói, còn có thể tiết kiệm không ít thời gian. Nếu không có việc gì, Bùi Dục Ngôn cũng sẽ không tới tìm cô.
Hai người tìm nhà hàng ngồi xuống.
Tô Ánh Nguyệt cũng không khách sáo với Bùi Dục Ngôn, trực tiếp gọi đồ mình muốn ăn rồi đưa menu cho Bùi Dục Ngôn. Anh gọi xong đồ ăn thì đặt menu xuống, nghe thấy Tô Ánh Nguyệt hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Từ khi hai người gặp ở của tập đoàn LK đến khi ngồi trong nhà hàng cô không nói quá mười câu, trong đó có hai câu đều là “Có chuyện gì sao?”
Không có chuyện thì anh không thể tìm cô sao?
Nhắc đến, lần trước đúng là hai người chia tay không vui vẻ, anh không có chuyện gì đúng là cũng không có lý do tìm cô. Mà cô càng ngày càng tỏ ra không ưa anh, càng khiến anh chứng thực suy nghĩ trong lòng mình, đây cũng mục đích hôm nay anh tìm đến Tô Ánh Nguyệt.
“Hiện tôi xem như bạn hợp tác phải không?” Lúc nói lời này, Bùi Dục Ngôn bình tĩnh nhìn chăm chú Tô Ánh Nguyệt, giọng điệu nặng nề.
Tô Ánh Nguyệt trầm ngâm một lát, nói: “Có thể nói như vậy.”
“Đã coi tôi là bạn hợp tác, vậy thì có phải có một số chuyện em nên nói rõ với tôi hay không?” Bùi Dục Ngôn dứt lời, đưa tới trước mặt cô một tấm hình.
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh ta một cái, hờ hững cầm ảnh chụp lên. Cảnh mờ ảo, hai bóng người quen thuộc chỉ có thể nhìn thấy dáng. Tô Ánh Nguyệt không khỏi híp mắt lại, chăm chú nhìn rồi đặt tấm ảnh xuống.
“Anh Bùi có chuyện gì, không ngại nói thẳng.” Ánh mắt cô nhìn Bùi Dục Ngôn cực kỳ thản nhiên, như là cô không hề biết gì.
Sắc mặt Bùi Dục Ngôn hơi lạnh, đang định mở miệng, thì nhân viên phục vụ đã mang thức ăn tới. Anh đành phải nuốt lời đã đến bên miệng lại, đợi nhân viên phục vụ đi rồi, anh mới thấp giọng nói: “Chúng ta người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, người trên hình này có phải Trần Minh Tân hay không?”
Chắc là mấy ngày trước, khi Trần Minh Tân đi ra ngoài với cô thì bị chụp lén.
“Không ngờ anh còn có tố chất làm phóng viên đấy.” Tô Ánh Nguyệt mỉm cười, cũng không trả lời thẳng vào vấn đề, tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Bùi Dục Ngôn nhíu mày, đây chính là một trong những nguyên nhân anh không thích giao thiệp với phụ nữ, phụ nữ quá thích vòng vèo, đồng thời có thể cùng một việc tìm đủ loại cớ và lý do, sau đó cuốn người ta vào.
Anh rất ghét điểm này của phụ nữ.
Anh quyết định nói trắng ra: “Trần Minh Tân còn sống, đồng thời còn tìm em, tại sao em không nói chuyện này cho anh?”
“Dù tôi không nói cho anh, không phải anh cũng biết rồi sao?” Tô Ánh Nguyệt cây ngay không sợ chết đứng hỏi lại.
Bùi Dục Ngôn bị cô làm cho nghẹn họng, sắc mặt cũng không tốt lắm.
“Em vậy là có ý gì?” Sắc mặt anh trầm xuống, rất rõ ràng đã sắp mất kiên nhẫn.
Tô Ánh Nguyệt thu lại sắc mặt, vẻ mặt thành thật nói: “Anh Bùi, trước kia tôi đồng ý hợp tác với anh, nói hết chuyện tôi biết cho anh là vì tôi tin tưởng năng lực của anh, nhưng qua thời gian dài như vậy, anh vẫn không tra ra cái gì, về tin tức của chồng tôi, tôi nói cho ai hay không nói cho ai đây cũng là tự do của tôi, hơn nữa, ngay từ đầu mục tiêu của chúng ta rất rõ ràng, tôi muốn biết tin tức của Trần Minh Tân, anh muốn điều tra Grissy, hiện tôi đã biết tin tức của anh ấy nhưng không nói cho anh, điểm này không hề xung đột với hợp tác ban đầu của chúng ta.”
Bàn tay Bùi Dục Ngôn đặt trên bàn ăn đã nắm chặt thành quyền, rõ ràng đã nổi giận: “Em qua cầu rút ván đấy à? Cho tới bây giờ không ai có thể chiếm lợi ích từ tôi.”
“Thời gian dài như vậy, anh có tra được một chút chuyện gì liên quan đến Trần Minh Tân sao? Những chuyện có liên quan đến Grissy mà tôi biết không phải đều đã nói cho anh hết rồi sao? Tôi cũng muốn hỏi anh một chút, giữa chúng ta, rốt cuộc là ai lợi dụng ai?”
Từ khi bắt đầu Tô Ánh Nguyệt đã không ưa Bùi Dục Ngôn, tất nhiên cũng không tin tưởng anh ta lắm. Nhưng tình hình lúc đó, không hề có tin tức của Trần Minh Tân, cô chỉ có thể cố hết sức nghĩ hết tất cả biện pháp đi tìm tung tích của anh. Bùi Dục Ngôn thế lực lớn, lại có năng lực, cô nguyện ý hợp tác với anh ta cũng vì lý do này nhưng trải qua thời gian dài như vậy mà Bùi Dục Ngôn không hề tra ra được cái gì, ngược lại có thể chụp ảnh cô gặp Trần Minh Tân. Điều này chứng minh cái gì? Điều này chứng minh Bùi Dục Ngôn luôn phái người bí mật theo dõi cô.
Người thông minh nói chuyện không cần nhiều lời đã có thể hiểu ý tứ của nhau. Bùi Dục Ngôn cũng nghe ra thâm ý trong lời của Tô Ánh Nguyệt, vẻ mặt anh hơi xấu hổ nhưng nhanh chóng biến mất.
“Ngay từ đầu tôi cũng không phái người theo dõi em, sau chuyện ở quán bar, tôi mới bắt đầu để cho người theo dõi em, tôi bảo Chính Thành nói cho các người biết, đã có tin của Trần Minh Tân, cũng chỉ là thăm dò em, sau đó, quả nhiên đã thấy em gặp Trần Minh Tân, nhưng anh ta quá khôn khéo, tôi phái rất nhiều người theo dõi nhưng cũng không bắt gặp được anh ta.”
Bùi Dục Ngôn kể một mạch chuyện mình làm ra, tuy ở mức độ nào đó, anh có kiểu tính toán của người bề trên, nhưng sau khi bị Tô Ánh Nguyệt biết chuyện anh làm phía sau lưng, anh cảm thấy không cần giấu nữa, làm tức là làm, anh là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, có gì mà không dám thừa nhận.
Tô Ánh Nguyệt hơi kinh ngạc, không ngờ Bùi Dục Ngôn lại thừa nhận. Cô dừng một chút, cân nhắc câu từ rồi nói: “Dự tính hợp tác ban đầu của chúng ta đều vì mục đích mỗi người, tôi thừa nhận, tôi là vì thế lực và năng lực của anh, điểm này bản thân anh cũng biết, nhưng dù là trước kia, hay là lần này, anh được phái tới tiếp nhận vụ án này nhưng anh cũng không công mà lui, rốt cuộc anh là có tiếng không có miếng hay là có nguyên nhân khác?”
Tô Ánh Nguyệt thay đổi cách nhìn với Bùi Dục Ngôn, anh ta là người làm việc nghiêm túc, với năng lực và thế lực của mình, anh ta liên tiếp tra xét lâu như vậy mà vẫn không hề tiến triển khẳng định là có nguyên nhân.
Một câu của Tô Ánh Nguyệt lập tức thức tỉnh người trong mộng, Bùi Dục Ngôn nhanh chóng hiểu ra: “Em nói là, bên tôi có nội gián sao?”
Tô Ánh Nguyệt không gật đầu cũng không lắc đầu, bắt đầu chậm rãi ăn đồ ăn. Cô chỉ nói lời nên nói, không muốn nói lời thừa thãi.