Mục lục
Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực Dị Bản FULL
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thang máy cuối cùng cũng dừng lại ở tầng nhà Tô Ánh Nguyệt.



Cô và Lý Tĩnh Kỳ một trước một sau bước ra, ai về nhà nấy.



Vừa vào cửa, biểu cảm trên mặt Tô Ánh Nguyệt liền sụp đổ.



Từ biệt thự của Trần Minh Tân đi ra, cô đến cả giày cũng không đi, trên đường cũng không biết đã giẫm phải thứ gì, cô mơ hồ cảm giác lòng bàn chân có chút đau đớn.



Cô vào phòng tắm rửa qua loa một chút rồi ngã lên giường, nửa tỉnh nửa mơ mơ về chuyện lúc nhỏ, lăn qua lộn lại đến tận khi trời sáng mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.



Cô bị một tràng tiếng chuông làm tỉnh giấc.



Lật người ngồi dậy, tùy tiện khoác thêm áo rồi ra mở cửa.



Vừa mở của, khuôn mặt đày ắp ý cười của Nam Sơn hiện ra trước mắt: “Cô Tô, chào buổi sáng.”



Con người luôn là loài cảm xúc biến hóa, vì Nam Sơn là trợ lý của Trần Minh Tân nên cô khó tránh khỏi giận chó đánh mèo.



Nhưng giơ tay không đánh mặt đang cười, cô nhịn cơn tức giận xuống, mặt không cảm xúc nói một chữ ‘chào’ rồi đóng cửa lại.



Kết quả Nam Sơn ngay lập tức giơ túi đồ trong tay chen vào khe hở cánhd cửa, động tác vừa nhanh vừa chuẩn, hiển nhiên đã dự đoán được Tô Ánh Nguyệt sẽ có động tác này.



Tô Ánh Nguyệt ngước mắt nhìn anh ta, trong mắt đã nhiễm một tầng thịnh nộ mỏng manh.



Nam Sơn đẩy cửa cười: “Ông chủ bận cả buổi tối, trời vừa sáng liền đích thân đến trung tâm thương mại chọn cho cô đấy, cô nhìn một chút đi...”



Nhìn một chút đi...



Làm một nhân viên ngoại quốc, thật sự là làm khó anh ta, đọc khẩu ngữ tiếng Hán một cách xuất sắc như vậy.



Vừa nãy Tô Ánh Nguyệt nhìn lướt qua thấy logo trên túi anh ta cầm, là nhãn hiệu của bộ quần áo tối qua cô mặc, cô đã mua nó khi vừa về nước.



Cô suy nghĩ một chút liền biết bên trong có chứa thứ gì.



“Cảm ơn anh Nam đã đến đây một chuyến.” Bỗng nhiên Tô Ánh Nguyệt cười nhẹ nhàng, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh đặt lên chiếc túi rồi chậm rãi đẩy lại: “Tạm biệt.”



Nam Sơn trước nay chỉ thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Ánh Nguyệt chứ chưa thấy dáng vẻ mỉm cười dịu dàng như vậy của cô bao giờ, nhất thời không biết nói gì liền bị Tô Ánh Nguyệt đẩy chiếc túi về.



Sau đó, cánh cửa bị đóng lại.



“Cô Tô! Cô mở cửa đi mà, trước khi đến đây tôi đã nhận giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh trước mặt ông chủ, nếu như không giao được đồ đến tay cô, khi về tôi sẽ rất thảm...”



Nam Sơn ở bên ngoài đập cửa, giọng nói cực kỳ bi thương.



Vì sao ông chủ yêu mà người đen đủi lại là anh chứ?



Tô Ánh Nguyệt dựa lưng vào cửa nghe lời Nam Sơn nói, rất không phúc hậu nhếch môi, tâm trạng cô không tốt, mọi người đều thảm một chút đi.



...



Cuối cùng Nam Sơn chỉ có thể xách đồ vẫn còn nguyên quay về.



Trần Minh Tân đang cầm thức ăn cho cá đứng trước bể cá, rắc từng hạt cho cá ăn.



Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt sau lưng liền biết Nam Sơn đã quay lại.



Vốn dĩ Nam Sơn định chờ Trần Minh Tân nói trước, kết quả Trần Minh Tân lại như không phát hiện ra anh ta đã đến, vẫn tiếp tục công việc cho cá ăn của mình, không thèm nhìn anh ta.



Cuối cùng Nam Sơn không nhịn được nữa, ủ rũ nói: “Cô Tô không nhận đồ.”



Trần Minh Tân vẫn không quay đầu lai, mắt nhìn con cá đuôi đen trong bể, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng: “Cô ấy có mở cửa?”



“Có mở.” Nam Sơn không biết vì sao bỗng nhiên Trần Minh Tân lại hỏi vấn đề này nhưng vẫn thành thực trả lời.



Trần Minh Tân bỏ thức ăn cho cá còn chưa đến một nửa lại, quay đầu nhìn Nam Sơn: “Cô ấy nói gì với cậu?”



“Nói hai câu.”



Biểu cảm trên mặt Trần Minh Tân hơi ngừng lại sau đó đi đến bên cạnh rửa tay: “Ừm.”



Nói xong quay người đi đến trước bàn làm việc, bắt đầu xử lý công vụ.



Chỉ còn mình Nam Sơn vẻ mặt mờ mịt đứng tại chỗ.



Chỉ vậy thôi? Anh còn nghĩ ông chủ sẽ nổi giận cơ?



Vì sao không có?



Ông chủ đổi tính rồi?



Nam Sơn từ chỗ Tô Ánh Nguyệt trở về luôn lo lắng, thấp thỏm không yên sau đó lại vẻ mặt mờ mịt đi ra.



Trần Minh Tân ngồi trước bàn làm việc, mặc dù ánh mặc nhìn chằm chằm văn kiện đang mở ra nhưng tâm tư lại không ở đây.



Mở cửa, lại còn nói với Nam Sơn hai câu, tốt hơn dự liệu của anh một chút, có lẽ... không phải rất tức giận đâu nhỉ?!



...



Sau khi bị Nam Sơn gõ cửa làm phiền, Tô Ánh Nguyệt không có ý định ngủ tiếp.



Đánh răng rửa mặt xong chuẩn bị ra ngoài ăn cơm thì nhận được điện thoại của An Hạ, đúng lúc cô ấy hẹn cô đi ăn.



Đến điểm hẹn, An Hạ đã đang gọi món.



Thấy cô đến, cô ấy liền đẩy thực đơn cho cô.



Kết quả, An Hạ nhìn mặt cô xong thì trừng lớn mắt: “Thần sắc quá kém, vành mắt đen như gấu trúc, lại còn không trang điểm, cậu lôi thôi như này từ bao giờ vậy hả?”



“Có gì mà phải trang điểm chứ?” Một đêm ngủ không ngon giấc, tinh thần Tô Ánh Nguyệt cũng rất kém.



Cầm thực đơn tùy ý gọi hai món rồi dựa lưng vào sau ghế, bộ dáng uể oải.



“Tối qua cậu đã làm gì?” An Hạ thần thần bí bí nhìn cô.



“Không làm gì cả.” Tô Ánh Nguyệt bị cô nhìn như vậy, ánh mắt cũng có hơi mất tự nhiên.



Nói không làm gì đi, trừ bước cuối cùng ra thì những việc trước đó đều đã làm cả rồi.



Nghĩ như vậy cô vẫn cẩm thấy có chút chột dạ.



An Hạ nhìn ra vẻ chột dạ trên mặt cô liền biết đã có chuyện, Tô Ánh Nguyệt không chịu được bị cô ấy tra hỏi liền kể lại chuyện tối qua.



An Hạ nghe xong, nhíu mày thật chặt: “Trước là hoa dưới là trăng, biệt thự xa hoa, quần áo đều cởi rồi, anh ấy đi nghe điện thoại mà cậu còn chạy?”



Tô Ánh Nguyệt giải thích với cô ấy: “Đây không phải trọng điểm...”



“Tớ biết, trọng điểm là các cậu chưa làm thành.”



“...” Tô Ánh Nguyệt đỡ trán, không biết có nên nói với cô ấy suy nghĩ trong lòng mình thế nào.



...



Thứ hai.



Mới sáng sớm Tô Ánh Nguyệt đã đến công ty.



Tham gia cuộc họp buổi sáng xong, cô về phòng làm việc bắt đầu chuẩn bị tài liệu.



Sau khi ký hợp đồng, tiếp theo đó còn có rất nhiều thứ cô phải học.



Lúc này, An Hạ đẩy cửa đi vào, đặt một chồng tài liệu xuống trước mặt cô: “Đây là những thứ cần dùng ngày hôm nay, cậu xem trước một chút đi.”



“Được, cậu cứ để đó đi.” Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu cười với cô ấy.



Dường như An Hạ vẫn còn lời để nói, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.



Tô Ánh Nguyệt hỏi cô: “Còn có chuyện gì sao?”



“Bên phía LK gọi điện thoại đến, nói rằng chiều nay sẽ đến đàm phán hợp đồng tiếp theo.”



Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, không chút để ý nói: “Ừ, tớ biết rồi.”



“Bên đó có để lại số điện thoại người phụ trách, cậu liên hệ cho người ta đi. Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt đàm phán hợp đồng, chủ động gọi trước thể hiện thành ý một chút.”



An Hạ nói xong để dãy số điện thoại sáng nay đã ghi lại trước mặt cô.



Tô Ánh Nguyệt có hơi ngạc nhiên, cầm số điện thoại lên nhìn một chút rồi cười: “Tớ biết rồi, cậu đi làm việc của cậu đi, sau này sẽ bận rộn đấy.”



An Hạ nhìn cô một cái, thấy cô có vẻ không sao cả nên đành xoay người đi ra ngoài.



Sau khi An Hạ đi ra, Tô Ánh Nguyệt nhìn dãy số điện thoại kia, nụ cười trên mặt biến mất và thay vào đó là sự lạnh lùng.



Vốn dĩ chuyện đàm phán hợp đồng, dưới tình huống bình thường sẽ không cần ông chủ lớn của công ty đích thân lộ diện, bằng không những người dưới quyền chẳng phải là nuôi không công rồi sao!



Mặc dù cô luôn muốn vạch rõ ranh giới với Trần Minh Tân nhưng sau khi anh thật sự chỉ coi cô như một người làm ăn hợp tác mà đối xử thì trong lòng cô lại thấy không thoải mái.



Ngược lại tích tụ một chút cảm xúc gì đó khó diễn tả thành lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK