Tô Ánh Nguyệt bấm số mình xong thì gọi qua, rồi lấy điện thoại mình ra lưu số Trần Minh Tân vào.
Nhưng lúc lưu tên, cô dè dặt nhìn Trần Minh Tân, rồi để điện thoại sát vào người như sợ bị anh nhìn thấy.
Trần Minh Tân híp mắt, liếc nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng gõ chữ “Đồ hẹp hòi không biết xấu hổ”, rồi cất điện thoại, miệng không ngừng nói: “Em lưu xong rồi, trả điện thoại cho anh này.”
Trần Minh Tân nhận lại điện thoại, cũng không hỏi cô lúc nãy đã lưu tên anh là gì.
Anh trầm ngâm một lúc, rồi mới nghiêm túc hỏi cô: “Sáng nay ai tới tìm em thế?”
“Cố Hàm Yên, anh không xem tin tức liên quan đến cô ta à?”
Trưa nay, tin tức của Cố Hàm Yên đã lên hot search, đáng lý Trần Minh Tân phải biết chứ.
Trần Minh Tân khẽ nhíu mày, không nói gì.
Tô Ánh Nguyệt hiểu ra ngay, Trần Minh Tân thật sự chưa xem tin tức của Cố Hàm Yên.
Nghĩ cũng đúng, sao anh có thể xem mấy tin tức giải trí nhàm chán đó chứ.
“Quả thật anh chưa xem tin tức, nhưng anh biết cô ta đã về nước rồi.” Trần Minh Tân nói xong thì xoay người, tới trước cửa sổ sát đất bên cạnh, không biết nhìn thấy thứ gì bên ngoài mà im lặng một lúc mới quay đầu nói với Tô Ánh Nguyệt: “Cô ta nói gì với em?”
“Cô ta còn có thể nói gì chứ, thì vẫn là chuyện cô ta bảo em tới nước J thôi.” Cô cũng rất bất đắc dĩ về chuyện này, trông cô rất giống con ngốc à? Tùy tiện cử một người tới nói thì cô sẽ bị uy hiếp, rồi đồng ý đi nước J à.
Chưa kể người tới nói còn là Cố Hàm Yên, nếu để Lâm Hào Kiệt tới, nói không chừng càng có sức thuyết phục hơn.
“Em đồng ý chưa?” Trần Minh Tân ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt hơi nghiêm nghị.
Tô Ánh Nguyệt bĩu môi, giọng điệu hơi bất mãn: “Tất nhiên là chưa rồi.”
Nhưng cô lại nhớ đến một chuyện khác.
Mặc kệ là Grissy hay Trần Úc Xuyên thì Cố Hàm Yên đều có thể móc nối quan hệ nhưng rốt cuộc chuyện cô ta tới tìm cô là do Grissy hay Trần Úc Xuyên bày mưu tính kế?
Thật ra trong lòng cô càng nghiêng về đáp án Trần Úc Xuyên hơn.
Nếu cô về nước J, Grissy cũng chỉ gián tiếp được lợi, còn người hưởng lợi trực tiếp là Trần Úc Xuyên.
“Sao thế?” Trần Minh Tân thấy Tô Ánh Nguyệt nhìn chằm chằm mình mà không nói gì, thì không nhịn được hỏi: “Em nghĩ tới chuyện gì thì cứ nói đi.”
“Em cảm thấy…” Cô hơi do dự, không biết có nên nói thật với anh không.
Cuối cùng dưới ánh mắt khích lệ của Trần Minh Tân, cô cũng chọn nói thật.
“Em cảm thấy, có thể là ông ngoại bảo Cố Hàm Yên tới tìm em, giờ bọn họ không biết anh vẫn còn sống, càng không biết anh đã về thành phố Vân Châu, nên chắc chắn họ cảm thấy em đã mất bình tĩnh, nếu Nam Sơn rơi vào tay họ nữa, nhất định em sẽ nghĩ cách cứu cậu ta, vì cậu ta là người của anh.”
Cô càng phân tích càng cảm thấy có lý.
Cô chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không hề nhận ra sắc mặt Trần Minh Tân đã trở nên ảm đạm khi cô nhắc đến Trần Úc Xuyên.
Nhưng rất nhanh anh đã thu hồi cảm xúc trên mặt mình rồi nói: “Em đừng bận tâm những gì bọn họ nói.”
“Vâng.”
Trần Minh Tân rời khỏi tòa nhà tập đoàn LK từ cửa sau.
Anh cảnh giác nhìn xung quanh rồi mới lên xe, chưa lái đi được bao xa thì điện thoại anh đổ chuông.
Chỉ có mấy người biết được số điện thoại mới này của anh thôi.
Anh tranh thủ liếc nhìn điện thoại, thì thấy là Bethe Shaleen gọi tới.
“Cô gọi tôi có chuyện gì?” Giọng anh rất lạnh lùng, không hề có chút tình cảm dư thừa nào.
Mặc dù Bethe Shaleen đã không còn suy nghĩ gì với anh, nhưng trước mặt Trần Minh Tân, một người phụ nữ luôn được đàn ông yêu thích như cô lại bị xem nhẹ như thế, trong lòng cũng khó tránh khỏi không cam tâm.
“Anh lại không nhịn được đi tìm Tô Ánh Nguyệt à? Nếu anh còn tiếp tục như vậy, thì đừng mong anh sẽ chữa trị khỏi.” Mặc dù Bethe Shaleen nói với vẻ châm chọc, nhưng những gì cô ta nói là thật.
Mặc dù anh may mắn thoát khỏi chuyến bay gặp sự cố, nhưng chân anh vẫn bị thương, tuy không ảnh hưởng lớn đến cơ thể nhưng triệu chứng bệnh rối loạn tinh thần di truyền đã dần hiện rõ.
Có lúc anh không biết mình đã làm những gì nên mặc dù chỉ bị thương ở chân, anh cũng không dám đi tìm Tô Ánh Nguyệt, trong khoảng thời gian đó, anh vừa chữa trị vết thương ở chân, vừa tiếp nhận điều trị tâm lý của Bethe Shaleen.
Mặc dù hiệu quả rất ít, nhưng anh không thể không thử.
“Liên quan gì đến cô!”
“Giờ tôi đang là bác sĩ của anh đó.” Bethe Shaleen tiếp xúc với Trần Minh Tân rồi mới biết, tính khí người này rất xấu, còn ngang ngạnh nữa.
“Vậy thì sao, tôi cũng không cầu xin cô chữa trị cho tôi.” Trần Minh Tân không hề để tâm.
Bethe Shaleen tức đến mức không nói nên lời, cô hít sâu mấy lần để bình tĩnh lại, rồi mới nói ra mục đích gọi điện của mình: “Tôi nghe nói, Bá tước Augusto bị bệnh đang ở nhà nghỉ dưỡng.”
“Rồi sao?”
“Lúc này mà ông ta ở nhà nghỉ dưỡng à, rõ ràng đây chỉ là cái cớ để che mắt người khác thôi, chắc chắn ông ta đã tới nước Z rồi.” Bethe Shaleen không khỏi lớn tiếng nói.
Cũng may là cô cố ý nói chuyện này cho anh biết, nhưng hình như anh không hề lo lắng gì cả.
Trần Minh Tân bình tĩnh nói: “Ông ta tới đây thì tốt, đúng lúc tôi cũng định đi gặp ông ta.”
“Anh không sợ ông ta ra tay với Tô Ánh Nguyệt à?” Bethe Shaleen từng cứu Trần Minh Tân nên cũng biết chút ít về chuyện này, trước đây cô cũng nhìn ra, Trần Úc Xuyên không thích Tô Ánh Nguyệt.
Hơn nữa tập đoàn LK có khối tài sản lớn như vậy, Trần Úc Xuyên sẽ không để nó rơi vào tay Tô Ánh Nguyệt, cô biết chắc chắn, ông ta sẽ tranh giành với cô ấy.
Nhưng cô không hiểu rõ Trần Minh Tân.
Cô cũng không ngờ, người có tính khí xấu như Trần Minh Tân lại yêu một người phụ nữ đến thế.
Anh chỉ dự đoán mình sẽ gặp nguy hiểm nên chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, giao hết tài sản và quyền lực mà mình tích lũy hơn nửa đời cho Tô Ánh Nguyệt.
Cô ngạc nhiên trước thâm tình của Trần Minh Tân, điều này cũng làm cô thấy rõ, anh không thể yêu cô được nữa.
Chuyện này không liên quan đến thân phận, địa vị hay ngoại hình mà là vì cô là Bethe Shaleen, cô sẽ không bao giờ trở thành Tô Ánh Nguyệt được.
Thật đúng là người phụ nữ cực kỳ may mắn.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân, cô vẫn luôn bằng lòng nhẫn nhịn Trần Minh Tân.
“Cô không cần bận tâm mấy chuyện này, thời gian qua, tôi rất cảm ơn cô, sau này, cô đừng liên lạc với tôi nữa.” Trần Minh Tân nói xong thì dứt khoát cúp máy.
Trong lòng anh vẫn cảm kích Bethe Shaleen nhưng chuyện sau này, anh không muốn để cô ta chen vào, vì sợ cô ta sẽ làm hỏng chuyện.
Bethe Shaleen thấy cuộc gọi đã bị ngắt, thì chưa từ bỏ ý định, gọi lại cho anh, nhưng kết quả lại không liên lạc được.
Trần Minh Tân thật tuyệt tình.
Mặc kệ cô nghĩ thế nào cũng cảm thấy hơi bực bội.
Cô cầm điện thoại mà thất thần, trong đầu bỗng nghĩ tới điều gì đó, rồi nhếch miệng cười, đi xuống gara.
Mặc dù cô đã từ bỏ Trần Minh Tân, đồng thời cảm động trước tình yêu anh dành cho Tô Ánh Nguyệt, nhưng thái độ của anh đối với cô đã đủ trở thành lý do khiến cô khó chịu với anh.