Cô bị cử động này của Thịt Bò chọc cười.
Thế này thì sao lại là chó được chứ, đây là một con người.
“Tạm thời anh ấy sẽ không về nhà, còn đang ở nước ngoài, anh ấy phải làm rất nhiều chuyện.” Tô Ánh Nguyệt nói nói liền dừng lại, cô nói chuyện này với một con chó để làm gì, nó lại nghe không hiểu.
Thời gian Thịt Bò với Trần Minh Tân ở bên nhau càng nhiều, tình cảm của nó đối với Trần Minh Tân sâu đậm hơn so với cô.
Nuôi một con chó cực kỳ thông minh ở bên cạnh, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có lẽ nó đều hiểu được.
“Mẹ!”
Lúc này Trần Mộc Tây được người giúp việc dẫn lên lầu thay quần áo đã chạy xuống.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại, thấy thằng nhóc nện bước chân nhỏ nhắn bịch bịch giống như là chiếc xe lửa đang chạy xuống, cả trái tim của cô đều mềm mại.
Cô đứng dậy bước nhanh về phía thằng bé: “Mộc Tây, từ từ thôi.”
Trần Mộc Tây chạy đến trước mặt của cô, sau khi được cô ôm lại liền ôm lấy đùi của cô rồi nói: “Muốn đến trường học, muốn đi học.”
“Được rồi, ngày mai chúng ta đi.” Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới nhớ đến hai ngày trước Bùi Chính Thành đã từng nói, anh ta đã tìm nhà trẻ cho Mộc Tây rồi.
…
Sân bay quốc tế nước J.
Nam Sơn bước xuống máy bay với khuôn mặt tái mét, trong lòng của anh ta đang mắng cơ sở sản xuất thuốc nước Z ngàn lần.
Anh ta bị say máy bay, lúc trở về anh ta đã mua thuốc uống.
Lúc đến từ thành phố Vân Châu, anh ta cũng đã mua thuốc, nhưng không ngờ đến thuốc kia căn bản cũng không có tác dụng, cả một đoạn đường này anh ta cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.
Anh ta tìm một chỗ để ngồi xuống, không có sức lực mà gọi điện thoại cho Nam Kha.
Điện thoại vừa được kết nối, chỉ nghe thấy âm thanh không khách khí của Nam Kha: “Có chuyện gì thì nói đi, em bề bộn nhiều việc lắm.”
“Đến đón anh ở sân bay đi.” Nam Sơn nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Nam Kha ở đầu dây bên kia đang chuẩn bị một cuộc họp, cô ấy thật sự rất bận bịu, nhưng sau khi nghe thấy Nam Sơn nói, động tác của cô liền dừng lại.
Sân bay? Không phải là anh đã trở về nước Z cùng với bà chủ à?
Lúc này ở bên cạnh có người kêu lên một tiếng: “Tổng giám đốc.”
“Tổng giám đốc, có thể bắt đầu rồi, tất cả đều đã chuẩn bị xong.”
“Ừm.”
Nam Kha đặt điện thoại di động xuống, quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân, do dự có nên nói chuyện này cho anh biết hay không.
Cô suy nghĩ rồi đi đến bên cạnh của Trần Minh Tân, nhỏ giọng nói: “Ông chủ, tạm thời tôi còn có việc…”
“Chuyện gì?” Trần Minh Tân đang xem tài liệu, nghe thấy giọng nói của cô ấy, ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Cuộc họp ngày hôm nay cũng không thể nói là quan trọng bao nhiêu, nhưng mà anh cũng không muốn có người vắng mặt.
Mà bình thường Nam Kha cũng sẽ không bởi vì chuyện tạm thời mà làm chậm trễ công việc.
“Tôi có một người bạn đang ở sân bay, tôi muốn đi đón anh anh ấy…” Nam Kha vừa nhìn thấy vẻ mặt này của Trần Minh Tân liền không rét mà run.
“Cậu ta không có tay có chân, không biết đón xe à?” Trần Minh Tân nhìn cô ấy một chút, trong mắt không có cảm xúc gì.
Thật ra thì Nam Kha rất muốn nói người mà cô ấy muốn đi đón chính là Nam Sơn, thế nhưng mà cô ấy biết lần này Nam Sơn đến đây chính là vi phạm mệnh lệnh của Trần Minh Tân, cho nên muốn tạm thời giấu diếm giúp anh ta một chút.
Lúc nãy giọng nói trong điện thoại của anh ta nghe rất suy yếu.
Trước đó Trần Minh Tân đã từng nói với cô ấy, Nam Sơn trở về trong thời gian ngắn sẽ không quay lại, nhưng hiện tại Nam Sơn lại trở về nước J, không thể nghi ngờ gì đã vi phạm mệnh lệnh của anh, Trần Minh Tân chắc chắn sẽ rất tức giận.
Trong lòng của Nam Kha rối rắm cả trăm ngàn lần, cuối cùng kiên trì nói: “Thân thể của anh ấy không khỏe cho lắm.”
Lập tức, cô ấy nghe thấy Trần Minh Tân cười lạnh một tiếng, trong âm thanh mang theo sự lạnh lùng: “Bạn của cô có phải tên là Nam Sơn không?”
Nam Kha không nói.
Cô ấy càng ngày càng cảm thấy ông chủ của mình không phải là con người, giống như cho đến bây giờ cũng không có chuyện gì có thể giấu diếm được ánh mắt của anh.
Không đợi Nam Kha có phản ứng gì khác, lại nghe thấy Trần Minh Tân nói: “Cậu ta say máy bay à? Để cậu ta chết ở sân bay luôn là được rồi.”
Nam Kha: “…”
Nếu như không phải cô ấy quen biết với Trần Minh Tân nhiều năm như vậy, sẽ thật sự cho rằng Trần Minh Tân muốn để cho Nam Sơn chết đi.
Nhưng mà cô ấy biết, Trần Minh Tân cũng chỉ là mạnh miệng mà thôi.
Cho nên Nam Kha vẫn lén lút gọi điện thoại cho người ta đi đón Nam Sơn, tiện thể kêu bọn họ dẫn theo bác sĩ luôn.
Nam Sơn say máy bay rất dữ dội, cô ấy sợ là anh ta lại bị bệnh.
…
Cuộc họp lần này có chút dài, lúc kết thúc Trần Minh Tân đã trở lại phòng làm việc, nhìn thấy Nam Sơn đang mang theo bình truyền dịch chờ trong phòng làm việc.
Nam Sơn nhìn thấy Trần Minh Tân đi vào, liền vội vàng đứng dậy kêu một tiếng: “Ông chủ.”
Trần Minh Tân liếc mắt nhìn anh ta, nhìn thấy sắc mặt của anh ta trắng bệch, không nói chuyện, chỉ là rời ánh mắt về phía ghế sofa.
Năng lực phân tích của Nam Sơn siêu phàm, lập tức ngồi xuống trên ghế sofa.
Sau khi anh ta ngồi xuống, Trần Minh Tân cũng ngồi xuống đối diện với anh ta.
“Nam Sơn, tốt nhất là cậu nên cho tôi một lý do thuyết phục, nếu không thì…” Giọng nói của Trần Minh Tân âm u, hiển nhiên là rất tức giận.
Nam Sơn thấy giọng điệu của Trần Minh Tân như thế này, liền có chút sợ sệt.
Nhưng mà nghĩ lại, bà chủ đã kêu anh ta trở về, anh ta sợ cái gì chứ.
“Bà chủ nói anh cần tôi.” Anh ta kiên trì, cố gắng để cho mình trông ngay thẳng một chút.
Trần Minh Tân nghe vậy, quét mắt nhìn anh ta một cái: “Tôi đã nói tại sao cậu lại dám tự chạy về đây, hóa ra là có người giật dây.”
Nam Sơn: “…”
Sao mà lời này nghe ra giống như là đang nói anh ta không có can đảm?
Được rồi, ở trước mặt của Trần Minh Tân, anh ta vẫn luôn không có lá gan.
Trần Minh Tân có chút tức giận, thế nhưng Nam Sơn đã quay về rồi, đi một đoạn đường ngồi máy bay lâu như vậy, trong lòng có lửa giận cũng không phát ra được.
“Đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong anh liền đứng dậy đi đến trước bàn làm việc.
Nam Sơn hơi không dám tin, chỉ như vậy thôi à?
Anh ta cũng đã chuẩn bị nhận cơn giận của Trần Minh Tân, kết quả lại không có, như vậy liền không có à?
Trần Minh Tân chuẩn bị gọi điện thoại cho Tô Ánh Nguyệt, ngẩng đầu nhìn thấy Nam Sơn vẫn còn chưa đi ra ngoài, không kiên nhẫn mà nói: “Còn chưa đi?”
Nam Sơn lập tức đi ra ngay.
Mấy ngày nay, ngày nào anh cũng gọi điện thoại cho Tô Ánh Nguyệt.
Nhưng mỗi lần Tô Ánh Nguyệt nhận điện thoại đều cứ lạnh nhạt với anh.
Anh biết cô đang tức giận.
Có điều anh biết cô tức giận mấy ngày thì thôi, tính tình kiêu ngạo sẽ không kéo dài được bao lâu, cho nên anh vẫn kiên trì, ngày nào cũng gọi điện thoại cho cô.
Điện thoại rất nhanh liền được bắt máy, nhưng mà Tô Ánh Nguyệt không nói chuyện.
“Vẫn còn đang tức giận nữa à?
Trần Minh Tân tính toán một chút, giờ đã đến giờ ăn tối ở nước Z, liền hỏi cô: “Em đã ăn cơm chưa?”
“Đang ăn.” Giọng nói của Tô Ánh Nguyệt rất lạnh nhạt.
Tiếp tục lắng nghe, thật sự có thể nghe được âm thanh dụng cụ đồ ăn va chạm với nhau, rất nhỏ.
Anh nói thẳng vào chủ đề: “Anh đã gặp Nam Sơn rồi.”
Ở phía bên kia, Tô Ánh Nguyệt đang lột tôm cho Trần Mộc Tây, nghe thấy lời nói này của Trần Minh Tân, vội vàng chùi chùi hai tay rồi cầm điện thoại di động lên, trên mặt có chút khẩn trương, nhưng mà giọng nói vẫn ra vẻ bình tĩnh: “Ồ.”
Cô kêu Nam Sơn đến nước J, trước tiên phải gọi điện thoại cho cô, để cô có sự chuẩn bị, kết quả Nam Sơn lại quên mất!
Trần Minh Tân lại hỏi: “Em kêu cậu ta trở về à?”
Giọng nói của anh không có gì khác với so với bình thường, đương nhiên cũng không nghe ra được tâm trạng như thế nào.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ thầm, anh đã để cô trở về, cô liền để Nam Sơn quay lại, thật sự có cảm giác hả giận.
“Đúng đó, cậu ta ở lại trong nước thì có thể làm được cái gì? Đây chính là địa bàn của em, ai có thể làm gì với em chứ?”
Trần Minh Tân có chút buồn cười mà nói: “Ở bên phía nước J bên này cũng là địa bàn của anh, ai có thể làm gì anh chứ?”