Tô Yến Nhi ghét nhất dáng vẻ lạnh nhạt nhàm chán này của Tô Ánh Nguyệt, cô ta cắn răng nói: “Cô đừng có nói lung tung, con của tôi đương nhiên là Tiến Dương!”
Tô Ánh Nguyệt cau màu: “Ồ, vậy xem ra là bác sĩ của bệnh viện muốn hãm hại cô rồi.”
Tô Yến Nhi siết chặt hai tay, cắn môi trừng Tô Ánh Nguyệt, lại nói không nên lời.
Vì uy hiếp của Trần Minh Tân, cô ta thật sự không dám động vào Tô Ánh Nguyệt nữa.
Mà đứa nhỏ này…
Cô ta từng đi tìm Huỳnh Tiến Dương chất vấn, anh ta lại còn thừa nhận rồi.
Anh ta lại có thể thừa nhận từng đưa cô ta cho người đàn ông khác quan hệ.
Nhưng Huỳnh Tiến Dương cũng không nhắc tới chuyện ly hôn, anh ta nói dù ly hôn trong nhà cũng sẽ bảo anh cưới thêm người phụ nữ khác, cưới ai cũng giống nhau, anh ta lười phiền phức.
Sau đó, anh ta không quan tâm đến cô nữa, cũng rất ít khi về nhà.
Cô biết anh ta lêu lổng với phụ nữ khác ở bên ngoài, nhưng lại không có cách nào quản lý anh ta, cũng không thể quản lý anh ta.
Cô ta bây giờ, hoàn toàn mang cái danh hiệu mợ chủ nhà họ Huỳnh nhưng chẳng có thực quyền…
Người khác hâm mộ cô ta từng là cô cả nhà họ Tô người người mến mộ, bây giờ là mợ chủ của nhà họ Huỳnh có máu mặt ở thành phố Vân Châu.
Nhưng chỉ có cô ta hiểu mình đang sống cuộc đời thế nào.
Thấy Tô Yến Nhi mãi không nói chuyện, Tô Ánh Nguyệt không nhịn được quay đầu nhìn cô ta.
Đúng lúc này, thang máy dừng lại.
“Tinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Tô Ánh Nguyệt liếc mắt nhìn thoáng qua Tô Yến Nhi, nhẹ nhàng nói một câu: “Chúc chị và Huỳnh Tiến Dương hạnh phúc đến già nhé.”
Nói xong thì ngẩng cao đâu đi về phía phòng làm việc của Tô Thành.
Tô Yến Nhưng đứng sau lưng đỏ mắt nhìn bóng lưng Tô Ánh Nguyệt.
Hạnh phúc?
Đời này cô ta đã không còn hạnh phúc được nữa rồi.
Mà Tô Ánh Nguyệt từng bị cô ta giẫm lên, lại trở thành Phu nhân Tổng Giám đốc tập đoàn LK vô cùng nở mày nở mặt.
Cô ta không cam lòng!
…
Tô Ánh Nguyệt đi đến trước cửa phòng làm việc của Tô Thành, gõ nhẹ.
Chỉ chốc lát, bên trong đã truyền đến giọng nói của Tô Thành: “Vào đi.”
“Ông nội.”
Tô Ánh Nguyệt đẩy cửa ra, vẻ mặt bình tĩnh đi vào, trong mắt còn xen lẫn sự lạnh lẽo.
Tô Thành thấy là Tô Ánh Nguyệt thì ngạc nhiên: “Là cháu?”
Tô Ánh Nguyệt cũng không quan tâm đến sự ngạc nhiên của ông ta, tự tiện ngồi lên ghế ở đối diện.
Lúc này Tô Thành mới thu lại vẻ ngạc nhiên trên mặt, hỏi cô: “Sao hôm nay cháu lại có thời gian tới đây?”
Nói xong cầm điện thoại gọi vào đường dây nội bộ, còn không quên ngẩng đầu hỏi Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, cháu muốn uống gì?”
Thật đúng là khác biệt.
Tô Thành trước kia sao có thể cho cô gọi đồ uống chứ?
Tô Ánh Nguyệt vẫn giữ nguyên nụ cười: “Không cần, cháu tìm ông có chuyện, nói xong sẽ đi ngay.”
“Có chuyện gì cứ nói.” Tô Thành cúp điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt không cười nữa, giọng nói mang theo chút nặng nề, kiên định mà không cho xen vào: “Cháu muốn điều tra lại vụ án của ba, cháu muốn biết nguyên nhân và kết quả của chuyện xảy ra năm đó, và tất cả tài liệu về người có liên quan đến vụ án.”
Tay đang muốn bưng tách trà của Tô Thành run lên, tách trà ngả nghiêng, nước bên trong văng ra, đổ lên tài liệu bày trước mặt.
Tô Thành cau chặt mày, cầm hết tài liệu lên, giũ nước rồi đặt sang một bên.
Tô Ánh Nguyệt im lặng nhìn ông ta làm mọi chuyện, thấy sự bối rối và sợ hãi của Tô Thành, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Sau khi Tô Thành dọn xong hết tài liệu mới quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Cái này có gì cần để điều tra chứ? Đều là chuyện trước đây rồi, vụ án đã xử lý xong mấy năm trước, sự thật chính là như vậy!”
Tô Ánh Nguyệt cười lạnh, cao giọng: “Đương nhiên cháu phải điều tra! Ông nội không tin con trai mình thì không sao, nhưng cháu tin ba mình không phải loại người như vậy! Cháu không giống như ông, bị lợi ích và dục vọng làm mờ mắt và lương tâm.”
Tô Thành nổi giận gào lên: “Câm miệng!”
“Xin lỗi, ông đã không quản lý được cháu nữa rồi, cháu cũng sẽ không nghe theo lời dạy dỗ của ông nữa, cho dù từ mặt nào, cháu đều cảm thấy ông không đáng làm ba và ông nội, cháu đến đây không phải để van xin ông, chỉ là thông báo với ông một tiếng thôi, đợi đến ngày sự thật rõ ràng, vẫn mong ông có thể đúng lý hợp tình nói những lời này.”
Tô Ánh Nguyệt nói xong, đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
Tiếng Tô Thành đập đồ bị nhốt lại bên trong cánh cửa.
“Phản rồi! Phản rồi!”
Lúc đầu, ông còn nghĩ Tô Ánh Nguyệt trở thành Phu nhân Tổng Giám đốc của tập đoàn LK, lại có quan hệ thân thích với nhà họ Phong, cho dù nói thế nào cũng có chút ưu đãi với nhà họ Tô.
Nhưng những lời này của Tô Ánh Nguyệt khiến Tô Thành cảm thấy tràn đầy lo lắng.
Tô Ánh Nguyệt thật sự sẽ không quan tâm sống chết của nhà họ Tô, đến bây giờ cô vẫn chưa trở mặt với nhà họ Tô, là vì điều ra rõ chuyện của ba mình.
Nghĩ đến đây, Tô Thành mệt mỏi ngồi lại trên ghế.
Một lát sau, ông ta gọi điện thoại cho Tô Nguyên Minh: “Qua đây một chút.”
Nhiều năm như vậy, cũng là lúc nên hỏi chuyện của thằng cả rồi.
Tô Nguyên Minh cũng nghe nói Tô Ánh Nguyệt đến đây, cho nên sau khi Tô Thành gọi điên thoại, ông ta nhanh chóng đi qua.
Tô Nguyên Minh đi vào, làm như không thấy đống lộn xộn trên đất, tư nhiên nhìn Tô Thành: “Ba, ba tìm con có chuyện gì sao?”
Tô Thành nghiêm túc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tô Nguyên Minh một lát.
Mãi đến khi Tô Nguyên Minh bị ông nhìn chằm chằm đến nổi da gà, mới nghe thấy Tô Thành nói: “Năm đó, chuyện của anh cả con là do con xử lý, mấy năm nay nó sống thế nào? Có phải nó sắp ra ngoài rồi không?”
“Vâng… vâng… sắp ra rồi.” Tô Nguyên Minh trả lời, vẻ mặt không thoải mái lắm.
Tô Thành nghe vậy chỉ gật đầu: “Có thời gian đi thăm một chút.”
Đáy mắt Tô Nguyên Minh lóe qua cái gì đó, hỏi: “Sao hôm nay ba lại nhớ đến anh cả thế?”
“Là Ánh Nguyệt, con bé nói muốn điều tra chuyện của ba nó lần nữa…”
Tô Thành nói đến đây, than một tiếng.Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Năm đó ông rất xem trọng con trai cả Tô Chí, nhưng không ngờ sau đó lại xảy ra chuyện như vậy.
Khi đó ông cũng không xem là lớn tuổi, tính cách cũng khó chịu, xảy ra chuyện kia, trong lòng vô cùng tức giận, nên giao mọi chuyện cho Tô Nguyên Minh xử lý, mình thì lười nhúng tay vào, nhìn cũng lười nhìn Tô Chí.
Thoáng chốc đã nhiều năm như vậy trôi qua, có lúc ông ta cũng sẽ nhớ đến Tô Chí, nhưng dù sao cũng đã quá lâu rồi, ông cũng gần như không nhớ rõ dáng vẻ của Tô Chí nữa.
Tô Nguyên Minh nghe vậy, đáy lòng đập thịch một tiếng.
…
Tô Ánh Nguyệt đi ra từ tập đoàn Tô Thị, đáy lòng đều là u ám.
Hai năm trước, cô muốn điều tra chuyện của ba rất khó.
Bây giờ là hai năm sau, vẫn khó như cũ.
Tô Thành cố chấp lại tự cho là đúng, không thể biết được cái gì từ chỗ ông ta, chủ yếu vẫn là Tô Nguyên Minh.
Phải làm sao đây?
Tìm người đánh ông ta một trận rồi uy hiếp ư?
Cô đã không nghĩ ra cách có tác dụng nào nữa rồi.
Nếu không bảo Trần Minh Tân động tay động chân với Tập đoàn Tô Thị một chút, lấy cái này uy hiếp Tô Thành, bảo Tô Thành đi ép Tô Nguyên Minh nói rõ chuyện năm đó?