Bởi vì tự anh ta đã nhắc đến trong điện thoại, anh ta tìm Trần Minh Tân có việc, cho nên cô cũng không cần nhiều chuyện.
Mạc Tây Du mặc dù nói là giữa trưa mới tới, chính mà lúc anh ta tới, vẫn chưa tới mười giờ.
Có lẽ là nói chuyện điện thoại xong, anh ta lập tức lái xe đến tập đoàn LK.
Lúc Tô Ánh Nguyệt tìm tư liệu, gặp được Mặc Tây Du ở trên hành lang.
Cô cúi đầu nhìn tư liệu trong tay, cũng không chú ý tới Mạc Tây Du đằng sau đi tới.
"mợ chủ."
Mạc Tây Du lên tiếng gọi cô trước.
"Bác sĩ Mạc, sao anh tới sớm như vậy?" Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại, gương mặt kinh ngạc nhìn anh ta.
"Dù sao hai hôm nay tôi cũng không có việc gì, nên dứt khoát đến sớm một chút, vả lại, nếu đến vào giữa trưa, sẽ làm trễ giờ cơm của mọi người."
Mạc Tây Du không phải là người cẩn thận chu đáo, có thể nói được như vậy, thật sự khiến Tô Ánh Nguyệt nhịn không được bật cười.
"Anh tìm Trần Minh Tân có chuyện gì, đi vào trước đi, chuyện của chúng ta lát nữa có thời gian nói chuyện sau, bây giờ tôi muốn đi tìm tư liệu." Tô Ánh Nguyệt dừng một chút còn nói: "Đúng rồi, anh ấy trong phòng làm việc."
Mạc Tây Du gật nhẹ đầu, gõ cửa vào văn phòng.
Trong văn phòng, Trần Minh Tân đang xử lý văn kiện, giữa lông mày là sự lạnh lùng từ chối người ra ngoài vạn dặm, trên người có sự quý khí và khí chất bẩm sinh,
Thoạt nhìn, hoàn toàn không khác gì lúc trước.
"ông chủ."
Mạc Tây Du đến trước bàn công tác, mới gọi anh một tiếng.
Trần Minh Tân từ trong văn kiện ngẩng đầu lên nhìn anh ta, vẻ mặt đạm mạc: "Cậu còn đến làm gì, không phải để cậu đi sao?"
"Tối hôm nay tôi sẽ đi, tôi đã liên hệ với bạn học trước kia, tôi quyết định gia nhập MSF, đêm nay đi." Giọng điệu Mạc Tây Du vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không có sự mất mát vì bị Trần Minh Tân đuổi đi.
Trần Minh Tân nghe vậy, cuối cùng cũng chuyển con mắt, nhìn anh ta: "Cậu không phải là người có thiện tâm lớn như vậy."
MSF, bác sĩ không biên giới, tổ chức cứu viện chữa bệnh nhân đạo độc lập.
Mạc Tây Du si mê y học, cũng trị bệnh cứu người, nhưng trên người anh ta chủ yếu là si mê y học, đối với chuyện trị bệnh cứu người này, cho đến bây giờ, anh ta chỉ làm tròn bổn phận của một người bác sĩ.
"Nghiên cứu y học, ngoại trừ hoàn thành giấc mộng của mình, kỳ thật cũng là đang tạo phúc cho đại chúng, tôi cô độc, cũng không có gì lo lắng, chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt, muốn đi làm một số chuyện có ý nghĩa, làm bác sĩ, cả đời này cũng phải gánh trách nhiệm thuộc về cái nghề này."
Thừa dịp còn có thời gian, đi làm một số chuyện có ý nghĩa, thật tốt.
Giống như là Trần Minh Tân, ai có thể ngờ được, bệnh tâm thần di truyền trong gia tộc, sẽ phát tác trên người anh.
Loại bệnh này, trị liệu hợp lý, có lẽ có thể khỏi hẳn, trái lại, có thể giống như bà ngoại của anh, cuối cùng thần kinh thác loạn, nhảy lầu tự sát.
Anh ta biết ơn Trần Minh Tân, anh ta rất muốn chữa cho Trần Minh Tân, nhưng mà Trần Minh Tân cũng không cần anh ta.
Bởi vì giọng điệu của Mạc Tây Du quá mức nghiêm túc, ánh mắt Trần Minh Tân dừng trên người Mạc Tây Du thật lâu không rời đi.
Cuối cùng, anh gật đầu, trong giọng nói có một sự xao động không dễ phát hiện: "Lên đường bình an."
Mạc Tây Du gia nhập tổ chức bác sĩ không biên giới những nơi phải đi đều là chiến loạn không an toàn, cho nên, Trần Minh Tân chúc anh ta bình an.
Mạc Tây Du sững sờ, lên tiếng: "Cảm ơn."
Sau đó, anh ta lấy trong cặp táp mình tiện tay xách tới vài hộp thuốc ra, đưa tới trước mặt Trần Minh Tân: “Lúc cần uống thì uống một viên, nếu hết thuốc, có thể gửi bưu kiện cho tôi, bất kể tôi ở đâu, tôi cũng sẽ gửi lại cho anh, đây là tự tôi điều chế, chỗ khác không mua được."
Không phải giải thích đây là thuốc gì, Trần Minh Tân cũng biết.
Đây là thứ thuốc mà lúc anh phát tác không thể nào bình tĩnh được cần uống.
Sắc mặt của anh khẽ biến, không nói gì.
Mạc Tây Du nhắc nhở anh: "mợ chủ hẳn là sẽ nhanh chóng trở lại."
Quả nhiên, anh ta vừa nhắc tới Tô Ánh Nguyệt, lông mày Trần Minh Tân hơi động một chút, lấy thuốc vào.
Trần Minh Tân mới lấy thuốc vào, Tô Ánh Nguyệt đã đi đến.
Cô nhìn tình hình trong văn phòng, hơi sững sờ.
Sau khi Trần Minh Tân cất kỹ thuốc, ngồi trên ghế của sếp không hề động, Mạc Tây Du vẫn đứng ở trước bàn làm việc, không hề động
Nhưng cô lại cảm giác không khí trong phòng có chút cổ quái.
"Bác sĩ Mạc." Tô Ánh Nguyệt lên tiếng chào hỏi với Mạc Tây Du trước: "Có muốn uống chút gì hay không?"
"Trợ lý Tô, tài liệu tôi muốn, đã sắp xếp xong chưa!" Trần Minh Tân đột nhiên nghiêm khắc lên tiếng, Tô Ánh Nguyệt giật mình.
Một câu ngắn ngủn, Tô Ánh Nguyệt cảm giác được, tâm trạng của anh không tốt.
Mạc Tây Du nói gì với anh, làm tâm trạng anh không tốt?
Chỉ có điều, vấn đề này vẫn luôn nằm dưới đáy lòng cô, mà cô không có cơ hội hỏi ra lời.
Sau khi cô nhanh chóng sửa sang xong văn kiện cho Trần Minh Tân, viện cớ tiễn Mạc Tây Du ra ngoài.
Kỳ lạ là, Trần Minh Tân cũng chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, không lên tiếng ngăn cản.
Dù sao, bình thường chỉ cần cô làm việc gần giống đực, anh đều sẽ nổi giận.
Tô Ánh Nguyệt cũng không quan tâm nhiều như vậy, đưa Mạc Tây Du đi ra ngoài, tìm quán cà phê nói chuyện với anh ta.
Mạc Tây Du nói lại chuyện đã nói trong điện thoại với cô một lần.
"Vậy, tâm tình của anh ấy thay đổi thất thường, cũng là vì tác dụng phụ của thuốc giải "K1LU73"?" Tô Ánh Nguyệt vặn ngón tay, nhíu mày.
"Ừ, không cần quá lo lắng, tình huống của anh ấy có thể có liên quan đến tính cách cá nhân, sở dĩ anh ấy như vậy, chỉ vì cô, ai buộc chuông người ấy cởi, đối với ông chủ, có thể cô phải để ý nhiều một chút..."
Mạc Tây Du hiếm khi nói nhiều với cô như vậy.
Tô Ánh Nguyệt sau khi nghe phần sau, nhịn không được nhíu mày: "Bác sĩ Mạc, giọng điệu của anh như vậy, làm tôi có cảm giác như là đang bàn giao lại hậu sự."
Mạc Tây Du nghe vậy, lần đầu tiên nở nụ cười: "Cũng không sai lắm, bởi vì tôi chuẩn bị gia nhập MSF."
"Cái gì?"
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại: "Đang yên lành, sao anh phải gia nhập bác sĩ không biên giới? Huống hồ, Trần Minh Tân cần anh!"
"ông chủ càng cần cô hơn." Sự vui vẻ trên mặt Mạc Tây Du nhạt dần, trên tấm kính hiện lên ánh sáng lạnh, nhưng mà tự dưng lại có mùi vị nhân tình.
"Anh..." Tô Ánh Nguyệt nhìn Mạc Tây Du như vậy, nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Tình huống của ông chủ cũng không tệ lắm, chỉ cần cô kiên nhẫn một chút, anh ấy sẽ sớm khỏi hắn." Anh ta nguyện ý chữa bệnh cho Trần Minh Tân, nhưng mà Trần Minh Tân không muốn, nhưng mà, chỉ cần Tô Ánh Nguyệt có thể luôn bên cạnh Trần Minh Tân, tình huống của Trần Minh Tân cũng sẽ không thể nào trở nên kém hơn được.
Tô Ánh Nguyệt bưng cà phê đã lạnh trước mặt lên, một hơi cạn sạch.
Cô chợt nhớ tới điều gì, ngẩng đầu nhìn Mạc Tây Du: "Vậy, Nam Kha thì sao?"
Giọng của Tô Ánh Nguyệt cũng không lớn, ngược lại nhẹ đến mức mơ hồ.
Cô vừa nói dứt lời, đã nhìn thấy bàn tay nắm lấy ly cà phê của Mạc Tây Du gần đây vẫn nghiêm túc cứng nhắc hơi rung lên, cà phê sánh ra ngoài.