Nam Sơn: "..."
Hai người bọn họ đi ra khỏi phòng bao, một trước một sau đi ra ngoài.
Cuối cùng Nam Sơn vẫn không nhịn được sự tò mò ở trong lòng, hỏi Trần Minh Tân: "Sếp, làm như thế nào mà sếp có thể khiến cho bọn họ quá chén được vậy?"
Hơn nữa còn trong một thời gian ngắn như vậy, anh ta cũng chỉ đi ra ngoài nhận điện thoại mà thôi.
Tính tới tính lui cũng chỉ có đến mười phút.
Trần Minh Tân cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh ta mà là đột nhiên hỏi anh ta: "Ai gọi điện thoại cho cậu vậy?"
Đầu óc có Nam Sơn nhanh chóng xoay chuyển.
Sở dĩ sếp đến đây xã giao cũng chỉ là do hứng thú nhất thời.
Chỉ có điều chưa đến nửa buổi thì anh đã không kiên nhẫn nữa, trút say hết tất cả những khách khứa kia rồi muốn về nhà.
Xem ra là trong lòng của anh cũng vẫn là vội vã muốn về.
Nghĩ đến đây, Nam Sơn liền thành thật trả lời: "Là bà chủ gọi điện thoại đến."
Nam Sơn cho rằng Trần Minh Tân biết Tô Ánh Nguyệt gọi điện thoại đến cho anh ta, đương nhiên thì cũng sẽ biết Tô Ánh Nguyệt gọi điện thoại đến chắc chắn là có liên quan đến anh.
Cứ như vậy thì Trần Minh Tân có thể sẽ không tức giận nữa.
Mà sự thật là...
"Ha!" Trần Minh Tân chỉ là cười lạnh một tiếng với anh ta, đôi mắt âm trầm lại nổi lên sự ngang ngược.
Nam Sơn cảm thấy không được tự nhiên hắng giọng một cái, ho khan hai tiếng.
Anh ta lại nói sai cái gì nữa rồi à?
Mặc dù là trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng mà anh ta cũng không dám lên tiếng hỏi.
Bởi vì ánh mắt của Trần Minh Tân quả thật rất dọa người.
Trần Minh Tân nhìn chằm chằm anh ta, sau vài giây đồng hồ thì chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ: "Rất tốt."
Trong lòng của Nam Sơn có dự cảm không tốt, dấy lên nguy hiểm đến tính mạng, nơm nớp lo sợ lên tiếng nói: "Sếp, thật ra thì bà chủ..."
"Ngậm miệng lại." Trần Minh Tân bước nhanh đi về phía trước, toàn thân trên dưới đều phát ra hơi thở lạnh thấu xương.
Cũng không biết là Nam Sơn lấy dũng khí từ nơi nào, bước nhanh đi theo phía sau anh, tiếp tục nói: "Bà chủ là quan tâm đến sếp, bà chủ sợ là sếp sẽ uống rượu..."
Anh ta giống như là chạm đến chốt mở nộ khí của Trần Minh Tân, anh dừng bước quay đầu lại: "Tôi kêu cậu ngậm miệng lại."
Lúc này Nam Sơn mới nhìn thấy rõ vẻ mặt của Trần Minh Tân, ảm đạm dọa người.
Anh ta cũng không dám nói thêm cái gì nữa.
Trần Minh Tân lạnh lùng liếc nhìn anh ta, bình tĩnh nói ra một chữ: "Cút!"
Lúc này, hai người bọn họ đã đi đến trước cửa nhà hàng.
Trần Minh Tân xoay người liền đi đến bãi đỗ xe ở bên cạnh, vừa leo lên xe thì liền trực tiếp lái đi.
Nam Sơn đứng ở cửa nhà hàng, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Anh ta thật sự là càng ngày càng không thể đoán được tâm tư của sếp rồi.
Một giây trước vẫn còn rất tốt, một giây sau liền có bão tố kéo đến.
Anh ta lắc đầu, nhận lệnh đi đến ven đường bắt taxi.
Bởi vì lúc đến đây là anh ta lái xe chở Trần Minh Tân đến.
Kết quả bây giờ Trần Minh Tân đã lái xe đi rồi, anh ta cũng chỉ có thể đón xe về nhà.
...
Trần Minh Tân lái xe như bay cả một đoạn đường.
Vốn là đang lái xe về phía biệt thự.
Kết quả anh vừa nghĩ đến Tô Ánh Nguyệt bằng lòng gọi điện thoại cho Nam Sơn mà cũng không gọi điện thoại cho anh, sự tức giận ở trong lòng từ từ bốc lên, trực tiếp chuyển tay lái một cái, chạy xe về một hướng hoàn toàn ngược lại.
Mặc dù là trong lòng của anh cũng hiểu rõ Tô Ánh Nguyệt gọi điện thoại cho Nam Sơn cũng là bởi vì quan tâm đến anh, nhưng mà trong lòng của anh lại cảm thấy rất tức giận.
Cô ấy lại để ý đến Lục Thời Sơ như vậy à?
Bởi vì Lục Thời Sơ mà cô phải tức giận chiến tranh lạnh với anh, ngay cả điện thoại cũng không chịu gọi cho anh.
Huống hồ gì... anh cũng đã nói hết những chuyện của Lục Thời Sơ ra rồi, vậy mà cô vẫn...
Trần Minh Tân càng nghĩ thì sự tức giận ở trong lòng càng phát ra khó mà ngăn chặn được.
Buổi trưa, lúc mà anh nói một mạch những chuyện Lục Thời Sơ đã từng làm, trong lòng của anh có chút hối hận.
Mặc dù là anh cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng mà anh biết rằng đối với Tô Ánh Nguyệt mà nói, Lục Thời Sơ là một người khác biệt đến cỡ nào.
Lòng chiếm hữu của anh rất mạnh, hi vọng trong mắt và trong lòng của Tô Ánh Nguyệt đều chỉ có thể có một mình anh.
Nhưng mà anh không có cách nào để đảo ngược thời gian, không có cách nào xóa được chuyện Lục Thời Sơ đã cùng làm bạn với Tô Ánh Nguyệt từ khi một đứa bé đến thời kỳ trưởng thành thành một cô gái.
Cho nên anh cũng chỉ có thể cố gắng hết khả năng mà không để Tô Ánh Nguyệt với Lục Thời Sơ gặp mặt nhau.
Người đàn ông ở xung quanh Tô Ánh Nguyệt, Lục Thời Sơ là người cao tay nhất.
Anh ta lớn lên từ nhỏ với Tô Ánh Nguyệt, anh ta hiểu Tô Ánh Nguyệt rất rõ.
Anh ta biết làm như thế nào để cho Tô Ánh Nguyệt không thể rời khỏi anh ta, cho nên anh ta đối với tình cảm của Tô Ánh Nguyệt từ trước đến nay điều không lộ ra chút kẽ hở nào, giống như là khoác một cái khăn bí mật về tình bạn thanh mai trúc mã, khiến cho người ta suy nghĩ không thấu.
Mà chỉ cần anh ta không làm ra những chuyện vượt quá giới hạn, che giấu tình cảm của mình thì Tô Ánh Nguyệt sẽ không phát hiện ra.
Đối với người tín nhiệm ở bên cạnh thì cô luôn luôn không có chút cảnh giác nào.
Ngay cả virus K1LU73, từ lúc bắt đầu thì Lục Thời Sơ đã để cho Lý Yến Nam hạ độc anh, là muốn đẩy anh vào chỗ chết.
Nhưng mà một lần đó điều tra ra địa chỉ IP ở trong viện dưỡng, Trần Minh Tân đã nghi ngờ Lục Thời Sơ.
Lục Thời Sơ biết năng lực của Trần Minh Tân, biết Trần Minh Tân sẽ điều tra ra anh ta rất nhanh cho nên anh ta mới giao công thức thuốc giải ra.
Anh ta có thể được người của Grissy coi trọng, đương nhiên cũng là người trong giới y học, là người có năng lực xuất chúng.
Mà người trong mọi lĩnh vực đều sẽ có một vòng tròn đồng nghiệp thuộc về mình.
Lục Thời Sơ có thể quen biết với Mạc Tây Du, chuyện này cũng không có gì kỳ quái.
Không thể không thừa nhận Lục Thời Sơ hết sức bình tĩnh, Huỳnh Tiến Dương hoàn toàn không phải là một người cùng đẳng cấp với anh ta.
Anh ta đã bỏ ra sức lực và thời gian lâu như vậy để cho Trần Minh Tân bị lây nhiễm virus K1LU73, nhưng mà mắt nhìn thấy mục đích của anh ta đã sắp đạt được rồi, lúc mà mạng sống của Trần Minh Tân như đang treo trên sợi tóc, bởi vì lo lắng Trần Minh Tân sẽ điều tra ra anh ta chính là tổ trưởng của nhóm K7 của Grissy, bởi vì sợ Tô Ánh Nguyệt biết cho nên anh ta mới giao công thức thuốc giải ra.
Tình trạng lúc đó của Trần Minh Tân căn bản cũng không có tâm tư gì để đối phó với Lục Thời Sơ.
Anh đã sử dụng thuốc giải K1LU73, sức khỏe của anh đã có chuyển biến tốt đẹp, mặc dù là có tác dụng phụ nhưng mà có thể sống đã rất không dễ dàng gì rồi.
Anh tiếp tục sống sót, chuyện này cũng đã trôi qua, cho dù anh có nói cho Tô Ánh Nguyệt biết tất cả những chuyện này đều do Lục Thời Sơ gây ra, có lẽ là Tô Ánh Nguyệt cũng sẽ không tin tưởng.
Mà sự thật cũng không phải là như vậy sao?
Trần Minh Tân hơi híp mắt lại, trong con ngươi đen nhánh lộ ra vẻ thâm trầm, lửa giận ở trong lòng đã bao phủ anh hoàn toàn, tốc độ của xe ô tô không ngừng tăng lên...
"Rầm."
Xe ô tô đụng vào rào chắn ở ven đường vang lên âm thanh cực lớn xé nát cả bầu trời đêm.
…
Tô Ánh Nguyệt nằm ở trên giường lăn lộn khó ngủ.
Cô xoay người ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian một chút, đã chín giờ tối rồi.
Thời gian cũng không muộn.
Nhưng mà cô đã sớm hình thành thói quen với việc Trần Minh Tân tan làm liền lập tức về nhà.
Cô vuốt tóc của mình, đứng dậy tìm một cái áo khoác lên đi xuống lầu rót cho mình một cốc nước.
Rót nước xong, đi ra từ trong phòng bếp thì cô đã nhìn thấy Nam Sơn đi vào từ bên ngoài.
"Nam Sơn?" Cô không ngờ là bọn họ sẽ về nhà sớm như vậy, cô sửng sốt một chút rồi mới nói: "Anh về rồi à?"
Mặc dù là câu này nói với anh ta, nhưng mà ánh mắt của cô lại không tự chủ được mà nhìn ra phía sau lưng của anh ta.
Sau khi xác định sau lưng của anh ta không có bóng dáng của Trần Minh Tân, ánh mắt của cô lập tức mơ màng.
"Đúng vậy..." Nam Sơn nhìn thấy vẻ mặt của Tô Ánh Nguyệt, liền biết chắc chắn là Trần Minh Tân vẫn chưa về nhà.