An Hạ lấy nửa điếu thuốc còn lại trong tay anh xuống dập tắt đi, mở một chai nước khoáng đưa cho anh.
Sau khi uống nước khoáng xong, bình tĩnh lại, nhưng An Hạ phát hiện khoé mắt anh có hơi đỏ.
“Chính Thành …” Cô vươn tay, muốn chạm vào anh.
Nhưng Bùi Chính Thành nắm lấy tay cô, nói: “Anh đưa em đến một nơi.”
An Hạ cũng không hỏi nhiều, khẽ cười một cái: “Được.”
Bùi Chính Thành cũng nở nụ cười, hôn một cái trên tay cô như khen thưởng.
Bộ dạng ngoan ngoãn lại tin tưởng vô điều kiện của An Hạ đối với anh có thể khiến anh cảm động nhất, như thể cô sẵn sàng đi theo anh bất kể anh đưa cô đi đâu hay là đi làm gì.
Cảm giác được quan tâm và tin tưởng toàn tâm toàn ý, thật sự là rất tốt.
…
Bùi Chính Thành nói định đưa cô đến một nơi, An Hạ cũng không nghĩ nhiều, tưởng là chỉ đến một nơi nào ở gần đó có ý nghĩa đặc biệt với anh thôi.
Nhưng, Bùi Chính Thành lại lái xe, đưa cô đến một quán mì gần thành phố.
Nhìn từ bên ngoài thì hoàn toàn không thể nhìn ra nó là một quá mì.
Bên ngoài cửa trồng các loại hoa và cây cỏ, dùng hàng rào vây lại, bên ngoài còn có tường rào vây quanh, trên mặt đất là bãi cỏ, một đoạn đường ở giữa được lát đá đều nhau dành cho người đi lại.
Trước khi bước vào, An Hạ còn tưởng đây là một cửa hàng hoa nữa.
Mãi cho đến khi bước vào tiệm mì, cô ngửi thấy một mùi thơm của nước sốt và mùi mì ập vào mặt, ngước mắt lên nhìn thấy các thực khách tụm năm tụm ba, cô mới xác định, đây đích thực là một tiệm mì.
Sau khi tìm được chỗ ngồi xuống với Bùi Chính Thành, cô mới tò mò hỏi Bùi Chính Thành: “Anh lái xe lâu như vậy, để đưa em đến đây ăn mì?”
“Đưa em đến gặp một người.” Anh nói xong, kêu người phục vụ tới gọi hai bát mì.
Sau khi người phục vụ ghi món xong, cũng không có rời đi ngay, cô ta hỏi: “Anh Bùi đến gặp bà chủ sao?”
Thần sắc của Bùi Chính Thành nghiêm túc hiếm có: “Phải, nhưng mà không cần vội đi gọi bà ấy, hôm nay chúng tôi sẽ ở đây một đêm.”
Người phục vụ gật đầu cười rồi rời đi, trước khi đi còn ném cho An Hạ một nụ cười tràn đầy hiếu kỳ và tốt bụng.
An Hạ chớp chớp mắt, đột nhiên có chút ngại ngùng.
Cô quay đầu lại nhìn Bùi Chính Thành một cái, có thể mang máng đoán được Bùi Chính Thành đưa cô đến để gặp ai rồi.
Bùi Chính Thành đột nhiên ngước mắt lên, ý cười rạng rỡ nhìn cô: “Em không hiếu kỳ anh đưa em đến gặp ai sao?”
An Hạ mím môi, không nhịn được mà cong khóe môi lên, quay đầu sang một bên khác, có chút lúng túng nói: “Em làm gì mà biết chứ.”
Nụ cười trên mặt Bùi Chính Thành càng sâu hơn.
Không bao lâu, hai tô mì bốc khói đã được bưng ra.
Trong thời tiết se lạnh như thế này mà có thể ăn một tô mì bốc khói thì quả là một điều hạnh phúc.
Lúc An Hạ đang ăn vui vẻ thì cô cảm giác có người đang đi về phía bên này.
Vừa ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên cao gầy đang đi về phía bên này.
Bà ta mặc một chiếc áo khoác cashmere màu lạc đà, mái tóc cuộn tròn lại, là một người phụ nữ ưu nhã và thong dong.
Nhìn từ các đường nét chi tiết trên khuôn mặt, bà hẳn là một mỹ nhân khi còn trẻ.
Khi An Hạ đang đánh giá bà, bà đã đi tới trước mặt.
Bùi Chính Thành cảm nhận được ánh mắt của An Hạ, cũng quay đầu nhìn về phía sau.
Khi anh nhìn thấy người phụ nữ đó, ánh mắt anh trở nên ôn hoà, kêu một tiếng: “Mẹ.”
Đôi đũa trong tay An Hạ suýt chút nữa là không cầm vững nữa.
Mẹ của Bùi Chính Thành?
Bùi Chính Thành năm nay cũng đã 30 tuổi rồi, nhìn mẹ anh nhiều nhất chỉ hơn 40!
An Hạ buột miệng nói ra: “Mẹ?”
Bùi Chính Thành nghe vậy liền ý vị thâm trường mà quay đầu nhìn An Hạ một cái.
Lộ Thanh Anh kinh ngạc một hồi, sau đó mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh Bùi Chính Thành, vẻ mặt ôn nhu mà đánh giá An Hạ: “Là An Hạ?”
An Hạ lắp bắp một hồi, đặt đũa xuống bàn, ngồi thẳng người lại: “Cháu, cháu là An Hạ, chào dì ạ!”
Ngữ khí cô khô khan, hiển rõ sự lo lắng căng thẳng.
Mà trên thực tế, cô đích thực là rất căng thẳng.
Vừa nãy Bùi Chính Thành nói đưa cô đi gặp một người, cô đã đoán có thể là mẹ anh.
Nhưng mà, không ngờ, mẹ anh lại trẻ như vậy!
“Đừng căng thẳng như vậy.” Lộ Thanh Anh nhìn thấy An Hạ căng thẳng đến mặt cũng đỏ bừng lên, thần sắc trên mặt càng trở nên ôn hoà hơn.
Bà mỉm cười quay đầu nhìn Bùi Chính Thành, giọng điệu có chút trách cứ: “Lớn như vậy rồi, muốn dẫn bạn gái qua đây cũng không nói trước một tiếng nữa, đi xa như vậy mà chỉ cho cô ấy ăn mì thôi à!”
An Sơ Hạ vội vàng nói: “Dì ơi, rất là ngon, dì xem cháu ăn hết luôn rồi này.”
Cô nói xong còn đẩy bát mì chỉ còn thừa lại nước lèo mà cô đã ăn lên trước một chút, biểu thị cô không có nói dối.
Lộ Thanh Anh bật cười, một cô gái hoạt bát, vừa nhìn là biết tính tình rất tốt như thế này, sao lại được đứa con trai không đứng đắn của bà nhặt được chứ?
“Ăn quen là được rồi.”
An Hạ mím môi, cười rất kín đáo.
Bùi Chính Thành che môi ho khan hai tiếng, cố nén ý cười.
“Mẹ thấy hai đứa ăn cũng xong rồi, vào nhà nghỉ ngơi trước đi, không thì uống trà cũng được.” Lúc bà nói chuyện, ánh mắt nhìn sang An Hạ, rõ ràng là đang muốn hỏi ý kiến của An Hạ.
An Hạ sững người một lúc, quay đầu nhìn Bùi Chính Thành.
Bùi Chính Thành mang theo ý cười nhìn cô, trên mặt rõ ràng viết: Đang hỏi em chứ đâu phải anh.
An Hạ vội vàng nói với Lộ Thanh Anh: “Dạ được, cháu sao cũng được hết.”
…
An Hạ đến nhà Lộ Thanh Anh cùng với Bùi Chính Thành.
Ngôi nhà của Lộ Thanh Anh là một biệt thự nhỏ rất ấm cúng, không độc đáo lắm, nhưng có thể thấy việc trang trí nhà cửa, và từng ngọn hoa cây cỏ trồng cây trong sân đều rất được dụng tâm.
Không giống với nhà họ Bùi, nơi đây càng có sức sống hơn, càng giống một ngôi nhà hơn.
Lộ Thanh Anh đưa bọn họ đến phòng trà.
Bên trong còn có rất nhiều loại cây và chậu cây không nói ra tên.
Lộ Thanh Anh ngồi xuống trước bàn trà, vừa đun nước sôi, vừa nói: “Chú Trình của con có chuyện đến phía Tây thành phố rồi, đến tối mới về, nếu như ông ấy biết các con đến đây, chắc chắn sẽ rất vui.”
An Hạ vừa đi vào, liền tò mò nhìn chỗ này, sờ mó chỗ kia, lúc nghe thấy hai chữ “chú Trình”, cô nghi hoặc mà quay đầu nhìn Lộ Thanh Anh.
Có thể là sự nghi ngờ trên mặt cô quá rõ ràng, Lộ Thanh Anh cười cười giải thích với cô: “Chồng của dì, Trình Cảnh Hoa, ông ấy nấu ăn rất ngon, món ăn nào cũng không thể làm khó được ông ấy.”
Ánh mắt bà thẳng thắn vô tư, trong lời nói còn mang theo một sự kiêu ngạo.
An Hạ có chút không biết nên nói cái gì nữa.
Cô chưa bao giờ ứng phó một trường hợp như vậy.
Lộ Thanh Anh nhìn ra sự quẫn bách của cô, lại nói: “Dì còn có một đứa con gái, nhỏ hơn cháu vài tuổi, đang học Đại học ở Cảnh Thành.”
Lộ Thanh Anh giải thích rõ ràng tình hình hiện tại của bà bằng dăm ba câu, sau đó lại rất tự nhiên mà chuyển chủ đề.
An Hạ cũng không có nhìn ngó xung quanh nữa, mà đi tới bên Bùi Chính Thành ngồi xuống.
Phòng trà được bài trí rất dễ chịu, bàn trà được đặt trước chiếc cửa sổ sát đất lớn, trên sàn được trải thảm lông mịn, bên ngoài cửa sổ là một cái hồ nhỏ, bên hồ nhỏ còn có hòn non bộ nước chảy.
Nhưng hòn non bộ đó rõ ràng là tự làm DIY.
Tóm lại là trong căn biệt thự này, khắp nơi đều hiện rõ sự tỉ mỉ và chăm chút của chủ nhân.
Bất kể quá trình trong đó diễn ra như thế nào, An Hạ biết mẹ của Bùi Chính Thành có một cuộc sống rất hạnh phúc.
Nếu như không hạnh phúc, bà cũng sẽ không ung dung hoà nhã như vậy.