Tô Ánh Nguyệt cũng không có ý kiến gì với việc này.
Đối với cô thì chỉ cần tốt cho sức khỏe của Trần Minh Tân ở đâu cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà Trần Minh Tân lại không đồng ý.
“Không ở nữa, về nhà thôi.” Anh nói xong ngẩng đầu sang nhìn Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt thâm thúy khó dò.
Lần này Trần Minh Tân phải chịu khổ đến vậy, đương nhiên Tô Ánh Nguyệt sẽ đau lòng cho anh, dù cô cảm thấy nên ở lại đây vài ngày rồi quay về, nhưng Trần Minh Tân không đồng ý.
Cô thương anh, đương nhiên cũng đành thuận theo ý anh.
Cho nên cô cũng không suy nghĩ đã gật đầu nói:“Được.”
Trần Minh Tân hơi cong khóe miệng, để lộ ý cười nhạt, sau đó anh cúi người hôn nhẹ vào cánh môi cô, giọng nói như nước chảy cực kỳ vui tai. Anh áp lại gần cô nói hai từ:“Thật ngoan!”
Ngữ điệu của anh hơi kỳ lạ, giống như tán thưởng, giọng nói chỉ thấp xuống vài phần nhưng lại khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy hơi không thoải mái.
Vì hai người quyết định không ở lại viện điều dưỡng nên đã lập tức thu dọn đồ đạc quay về vịnh Vân Thượng ngay trong ngày.
Nam Sơn là người lái xe đến đón bọn họ.
Nam Sơn nhìn thấy Trần Minh Tân gương mặt ánh lên vài phần kích động:“Ông chủ!”
Trần Minh Tân không hề nhìn anh ta, mắt không đổi hướng ôm lấy Tô Ánh Nguyệt bước vào xe.
Nam Sơn hơi ngỡ ngàng, sao anh lại cảm thấy ông chủ hình như có chỗ nào không giống thường ngày nhỉ?
Trước đây dù Trần Minh Tân đối với người khác rất lạnh lùng nhưng cũng không đến mức không thèm nhìn lấy một cái chứ?
Dù trong lòng hơi nghi hoặc nhưng anh ta vẫn làm tròn trách nhiệm đóng cửa xe giúp họ rồi mới bước lên ghế trước lái xe đi.
“Ông chủ và bà chủ….bây giờ về thẳng vịnh Vân Thượng luôn ạ?” Lúc nhắc đến Tô Ánh Nguyệt, vẻ mặt của Nam Sơn không được thoải mái lắm.
Tô Ánh Nguyệt cũng cảm nhận được, cô còn thầm nghĩ Nam Sơn là cánh tay đắc lực bên cạnh Trần Minh Tân, hai người họ còn gặp mặt nhau nhiều, chắc cũng phải tìm một cơ hội giảng hòa.
Dù lúc đó dù lời nói của Nam Sơn khiến cô tức giận nhưng sau đó nghĩ lại cô cũng nghĩ thông rồi, dù sao thì Nam Sơn cũng không phải cố ý.
Trần Minh Tân nhướn mi mắt, nhìn sang Nam Sơn nói:“Xin lỗi cô ấy!”
Giọng nói của anh trầm thấp giống như được vớt từ dưới nước lên, dù không đến mức dọa sợ người khác nhưng lại mang theo cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ.
Không chỉ có Nam Sơn thấy như vậy mà cả Tô Ánh Nguyệt cũng cảm nhận được cảm giác này.
Cô cảm thấy thái độ này của Trần Minh Tân hơi quá lạnh lùng thì phải.
Lúc trước cách anh đối xử với Nam Sơn dù cũng không phải cực kỳ ôn hòa nhưng ít nhất có thể khiến người ta cảm nhận được vẫn hơi khác biệt so với người khác.
Cô không nhịn được kéo tay Trần Minh Tân ý nói anh bỏ qua.
Cô không muốn Trần Minh Tân vì cô mà bất hòa với Nam Sơn.
Vì cô biết rõ, đối với Trần Minh Tân, Nam Sơn không chỉ là cấp dưới mà còn là bạn bè.
Nam Sơn là đàn ông nên tâm tư không tinh tế được như Tô Ánh Nguyệt, anh ta chỉ cảm thấy là Trần Minh Tân đang tức giận mà thôi chứ không nghĩ thêm gì khác.
Hơn nữa anh ta vốn dĩ cũng đang nghĩ hôm nào đó sẽ tìm cơ hội xin lỗi Tô Ánh Nguyệt:“Xin lỗi…bà chủ! Mấy lời hôm đó là tôi không đúng.”
Tô Ánh Nguyệt lập tức đáp lại: “Không sao, tôi không để ý, tôi biết cậu cũng không cố ý.”
Tô Ánh Nguyệt cứ nghĩ Nam Sơn đã xin lỗi cô rồi, cô cũng tỏ ra mình không để ý thì việc này sẽ qua đi, sau này mọi người gặp mặt vẫn là bạn bè.
Ai biết được Trần Minh Tân vẫn không hài lòng, anh quay đầu sang nhìn Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng: “Em cứ thế tha thứ cho cậu ta sao?”
“Ơ….Ừ, đúng thế.” Dù Tô Ánh Nguyệt cảm thấy lời mình nói không có vấn đề gì, nhưng bị Trần Minh Tân chất vấn như thế, cô lại thấy hơi chột dạ.
Sau đó cô thử nghĩ lại, Nam Sơn vốn không phải cố ý mà, điểm này thì cô biết rõ. Trần Minh Tân chắc chắn cũng biết điều này.
Nhưng điều khiến Tô Ánh Nguyệt nghĩ không ra đó là tại sao Trần Minh Tân lại so đo như thế?
Trần Minh Tân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Nguyệt, cho đến lúc cô cảm thấy hơi căng thẳng Trần Minh Tân mới quay đầu nói: “Lái xe.”
Lúc này Nam Sơn mới lau lớp mồ hôi lạnh trên trán, lái xe về hướng vịnh Vân Thượng.
Xe vừa dừng lại ở vịnh Vân Thượng, Nam Sơn lập tức xuống xe mở cửa cho họ, động tác cực kỳ niềm nở.
Trần Minh Tân không hề nhìn Nam Sơn mà trực tiếp xuống xe, Tô Ánh Nguyệt lại cười nhẹ, gật đầu nhìn anh ta rồi mới xuống.
Nhưng lúc ngẩng đầu lên cô bỗng nhiên đối diện với gương mặt lạnh lẽo như phủ một lớp sương giá của Trần Minh Tân.
Trong lòng cô hơi ngạc nhiên, Trần Minh Tân lại tức giận gì nữa đây?
Nam Sơn đóng cửa xe xong quay đầu sang nhìn cũng nhìn thấy sắc mặt này của Trần Minh Tân, anh ta giật mình đánh thót, Nam Sơn bước tới trước mặt Trần Minh Tân nói: “Ông chủ, tôi quay về Câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung trước!”
Trần Minh Tân “hừ” một tiếng, biểu cảm đó tựa như đang nói: Còn không mau cút?
Sắc mặt Nam Sơn trở nên cứng đờ, anh ta quay sang nhìn Tô Ánh Nguyệt kết quả bắt gặp biểu cảm kinh ngạc giống hệt trên mặt cô.
Anh ta bị vẻ mặt này của Trần Minh Tân dọa sợ rồi, vừa mở cửa ngồi vào lập tức lái xe đi.
Tô Ánh Nguyệt nhìn theo hướng mà Nam Sơn rời đi, đúng lúc nhìn thấy xe anh ta quẹo lệch một đường dài suýt nữa thì đâm vào cái cây bên đường. Trong lòng cô cười thầm, cô nghĩ tên Nam Sơn này đúng là bị Trần Minh Tân dọa sợ không nhẹ.
“Đã đi xa rồi còn nhìn?” Giọng nói lạnh lùng của Trần Minh Tân lôi kéo lại sự chú ý của Tô Ánh Nguyệt.
Ngữ khí của anh khiến cô bất giác chau mày.
Cô ngừng lại, không nhịn được hỏi Trần Minh Tân: “Anh làm sao vậy?”
Kết quả là Trần Minh Tân không để ý đến cô mà xoay người đi về phía biệt thự.
“Ông chủ, bà chủ, chào mừng trở về nhà!”
Đại khái là vì trước đó Nam Sơn đã đến căn dặn nên lúc hai người bước vào, toàn bộ người giúp việc đều đang đứng ở trước cửa chào đón họ.
Tô Ánh Nguyệt không nghĩ là Nam Sơn sẽ còn làm như vậy, nhưng vẫn nhìn họ gật đầu đáp: “Mọi người vất vả rồi!”
Cô hỏi thêm vài câu về chuyện trong nhà, từng người từng người đáp lời.
Tô Ánh Nguyệt thấy đã đến buổi trưa nên cô quay đầu sang chuẩn bị hỏi xem trưa nay Trần Minh Tân muốn ăn gì. Kết quả là lúc nhìn sang bên cạnh thì không còn thấy bóng dáng anh đâu nữa!
Cô ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, vừa vặn nhìn thấy Trần Minh Tân ở đầu cầu thang tầng 2.
Trong phút chốc Tô Ánh Nguyệt hơi khựng lại, không áp xuống được ngờ vực ở trong lòng.
Cô cảm thấy Trần Minh Tân hơi kỳ lạ.
Nhưng chỗ nào kỳ lạ lại không nói ra được mà cũng chỉ ở là trong một khoảng thời gian ngắn thôi, có lẽ là gần đây anh ấy ngủ quá lâu nên tâm tình hơi u uất.
Thôi vậy, tạm thời cô không làm phiền anh, làm xong cơm trưa hẵng gọi anh xuống ăn vậy.
Tô Ánh Nguyệt đích thân xuống bếp, cô làm mấy món vừa thanh đạm vừa dinh dưỡng sau đó lên lầu gọi Trần Minh Tân.
Cô đẩy cánh cửa phòng làm việc ra thì thấy Trần Minh Tân đang ngồi trước bàn làm việc, phía trước mặt anh đặt chiếc laptop, các ngón tay gõ phím nhanh như chớp.
Vừa về từ viện điều dưỡng đã bắt đầu làm việc rồi.