Bùi Chính Thành ngẩng đầu nhìn anh ta: “Mấy năm gần đây, trong nhà không có thúc giục anh kết hôn sao?”
Người anh cả này của anh đều chúi đầu vào quân đội, vĩnh viễn đều ra ngoài làm nhiệm vụ, nếu không phải chính là đang trong quá trình làm nhiệm vụ.
Lâu nhất, anh có thể 3 năm không nhìn thấy mặt của Bùi Dục Ngôn.
2 năm gần đây không dễ gì mới chững lại được một ít, nhưng không ngờ là tiếp nhận nhiệm vụ lớn hơn, chuyện của Grissy, không phải là chuyện một sớm một chiều thì có thể giải quyết được.
“Rảnh rỗi có thời gian lo chuyện của anh, không bằng em suy nghĩ cho mình đi.” Bùi Dục Ngôn không chút lưu tình mà đả kích anh: “Cô thư ký nhỏ đó của em, trông cũng là cô nhóc khá thuận mắt, nhưng ông cụ trong nhà có thể nhìn thuận mắt hay không , thì khó nói rồi.”
Nói đến An Hạ, sắc mặt của Bùi Dục Ngôn đã thay đổi.
Anh cũng không cam tâm yếu thế: “Em lần trước về nước nhìn thấy cô nhóc Thanh Du đó, cũng trưởng thành rồi, cô ấy sắp nghỉ đông rồi, nếu như biết anh ở thành phố Vân Châu, chắc sẽ đến tìm anh? Ông cụ trước giờ thích cô ấy, thiết nghĩ cũng rất vui vẻ tác hợp cho anh và cô ấy.”
Bùi Dục Ngôn khi nghe thấy anh nói đến hai từ ‘Thanh Du’ này thì đã thay đổi sắc mặt.
Người của nhà họ Bùi là như thế, khi đối ngoại, đều đoàn kết một lòng, nhưng đối nội chính là hậm hực đâm lẫn nhau, xé rách da mấy lớp da của đối phương.
Những đứa trẻ lớn lên trong gia đình quân nhân, phương thức biểu đạt tình cảm của bọn họ không giống với những đứa bé của gia đình bình thường khác.
“Lập tức cút ngay, anh không muốn nhìn thấy em!” Bùi Dục Ngôn lạnh lùng quét mắt nhìn anh.
Bùi Chính Thành nhả nhớt lắc lắc cái đầu của mình, từ từ đứng dậy: “Cô nhóc Thanh Du đó tốt mà, lớn lên xinh đẹp trong sáng, anh còn nhìn thấy cô ấy lớn lên, gia thế càng không cần phải nói, chủ yếu là, cô ấy có ý với anh.”
“Đừng nói linh tinh, anh chỉ coi là em gái thôi.”
Anh ta từ nhỏ nhìn Lục Thanh Du lớn lên, đều này không sai, anh ta nhìn cô ấy từ một cô bé lớn thành một thiếu nữ, nhưng từ trước đến giờ chưa từng nghĩ muốn kết hôn với cô ấy.
Mặc dù người trong nhà lớn đều rất vui vẻ nhưng anh ta không thích.
Bùi Chính Thành còn muốn nói nữa, khi nhìn thấy Bùi Dục Ngôn đã đứng dậy nhấc ghế lên, lòng bàn chân giống như được bôi dầu, chạy như một làn khói đi ra ngoài.
Bùi Dục Ngôn chỉ nghe thấy anh vứt lại một câu: “Anh không được rút củi đáy lồi, người anh em của em sống chết chưa rõ, anh còn đánh chủ ý lên vợ của cậu ấy…”
Bùi Dục Ngôn ngây người, anh ta từ bao giờ muốn đánh chú ý lên Tô Ánh Nguyệt rồi.
Anh ta thừa nhận, ở trong số những người phụ nữ anh ta từng gặp, Tô Ánh Nguyệt quả thật xinh đẹp khiến người khác không lòng rời mắt, nhưng có xinh đẹp hơn nữa, cô cũng là một thiếu phụ đã kết hôn.
Huống chi, cô không thèm gặp anh ta, anh ta lại không có khuynh hướng thích ngược, hay nhìn trúng cô?
“Anh đừng có không thừa nhận, anh gần đây thường xuyên gọi điện cho cô ấy, ánh mắt nhìn cô ấy cũng không giống, những điều này đều rất không bình thường, em đây là nhắc nhở anh, khuyên anh sớm thu tâm lại, cho dù em và An Hạ không thành, anh và Tô Ánh Nguyệt càng không thể được.”
Bùi Chính Thành đã đi không biết từ khi nào lại quay trở lại, đang kéo cánh cửa nói với anh ta.
Chỉ có điều, Bùi Chính Thành ở ngoài cửa thò nửa người vào, trông rất khôi hài.
Anh cũng không muốn như thế này, anh sợ Bùi Dục Ngôn sẽ đánh anh.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, mất giây sau, Bùi Dục Ngôn đã cầm cái ghế mà bản thân đã ngồi lên, vứt ra phía cửa.
May mà anh phản ứng nhanh, tránh kịp thời.
3 anh em nhà bọn họ, Bùi Dục Ngôn là người sống mà biết rõ bản thân muốn cái gì, là anh cả, cũng là người thừa kế ưu tú của nhà họ Bùi.
Dù sao, điều anh nên nói cũng nói hết cả rồi, Bùi Dục Ngôn có ý với Tô Ánh Nguyệt dù chỉ là một chút, cũng sẽ sớm bị dập tắt thôi.
…
10 giờ tối.
Trong văn phòng tổng giám đốc tòa nhà chi nhánh của LK, Tô Ánh Nguyệt tắt máy tính, khẽ cử động cái cổ nhức mỏi, quay đầu nhìn ra phía cửa sổ.
Thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn, có bao nhiêu người giống cô, còn chưa về nhà?
Nếu không phải trong nhà có Trần Mộc Tây, cô cũng không muốn về nhà.
Về đến nhà cảm thấy chỗ nào cũng là hình bóng của Trần Minh Tân, nhưng chỗ nào cũng không có.
Đã tìm rất lâu, vẫn không có tìm được.
Mấy ngày trước thành phố Vân Châu đón trận mưa thu, nhiệt độ trong thành phố giảm, thời tiết lạnh dần, cô cũng phải mặc áo lông.
Cô không cảm nhận được dòng chảy của thời gian, mỗi ngày đều ở trong nhà, công ty, cứ lặp lại như thế.
Nhưng, người cô muốn gặp, vẫn không có tìm được.
Rốt cuộc là cái gì chống đỡ cô hết ngày này qua ngày khác tìm kiếm không ngừng, cô cũng không biết, chỉ biết cô nhất định phải đợi Trần Minh Tân trở về.
Khi hoàn hồn lại, đã gần 10h30 rồi.
Gần đây Trần Mộc Tây cũng không biết làm sao, đều phải đợi cô về nhà nói với cậu bé câu chúc chủ ngon mới chịu đi ngủ.
Có thể, là cảm xúc của cô nhiễm sang cậu bé.
Cô không muốn ảnh hưởng đến Trần Mộc Tây, nhưng, cô thật sự không thể vui lên được.
Đứng dậy thu dọn đồ đạc, sau đó ra khỏi văn phòng, đi xuống lầu.
Khi đi ra, bảo vệ chào hỏi cô: “Bà chủ, về nhà rồi sao?”
“Ừm.” Tô Ánh Nguyệt nhàn nhạt đáp lại một tiếng, không liếc nhìn mà đi về phía bãi đỗ xe.
Đèn đường tối mờ, cô cúi đầu, bước chân nhẹ nhàng mà chậm rãi, trông rất tập trung.
Mãi khi cô đi đến bãi đỗ xe, một bóng dáng cao to đột nhiên nhảy ra chặn đường của cô lại: “Tô Ánh Nguyệt, người phụ nữ như cô có thể ý thức vấn đề an toàn chút được không, tôi từ cửa công ty của cô đi theo cô đến đây, cô cũng không có phát hiện ra tôi!”
Tô Ánh Nguyệt bỗng dừng bước, trái tim đập dữ dội.
Người trước mặt đứng ngược sáng, cô từ từ định thần lại mới nhìn rõ người trước mắt không phải người đàn ông mà cô hằng mong nhớ.
Sự kinh ngạc trên mặt của cô rất nhanh thu nhiễm lại, ngữ khí lạnh nhạt hỏi Bùi Dục Ngôn: “Anh ở đây làm gì?”
Không đợi Bùi Dục Ngôn lên tiếng, cô lại nói “Có chuyện gì ngày mai rồi nói, tôi bây giờ phải về nhà.”
Cô đi vòng qua Bùi Dục Ngôn nhưng Bùi Dục Ngôn lại giơ tay kéo cánh tay của cô lại, trong giọng nói mang theo một chút tức giận: “Tô Ánh Nguyệt, người phụ nữ như cô đừng có mà không biết tốt xấu, tôi là có lòng tốt nhắc nhở cô, cô không thể nói một câu cảm ơn sao quan tâm?”
“Sự quan tâm của anh tôi không cần, cũng rất dư thừa, cho nên không cần thiết phải cảm ơn.” Tô Ánh Nguyệt muốn rút ra nhưng không được, dứt khoát quay đầu nhìn sang chỗ khác: “Anh Bùi, xin hãy buông tay.”
Bùi Dục Ngôn dường như sắp bị cô chọc tức rồi.
Anh bị điên nên mới đến dưới tòa nhà công ty của cô.
Lời của Bùi Chính Thành quả thực đã có tác dụng nhắc nhở anh ta, anh ta cũng biết mình không nên có ý này, cũng kịp thời phản tỉnh hành vi của bản thân, nhưng thái độ của Tô Ánh Nguyệt thật sự khiến anh ta không thoải mái.
“Chẳng qua chỉ kéo cổ tay của cô mà thôi, cô phản ứng lớn như vậy là muốn làm gì?” Ánh mắt của Bùi Dục Ngôn đăm đăm nhìn cô: “Nếu như tôi trực tiếp làm cô ở đây, cô lại có thể làm gì được tôi?”
Tô Ánh Nguyệt nghe thế, cả người lập tức cứng đờ, cất giọng lạnh lùng: “Anh Bùi, nếu như anh thật sự muốn làm cái gì với tôi, tôi đương nhiên không thể phản kháng được, chỉ có điều, anh sẽ không, anh sao có thể có suy nghĩ không chính đáng với một người phụ nữ đã kết hôn lại còn có con chứ? Anh nói có đúng không?”
Cô nói xong, nhẹ nhàng rút tay của mình lại.
Bùi Dục Ngôn hai tay chống nạnh, khẽ gật đầu nói: “Phải, cô nói đúng, tôi không có điên, đương nhiên sẽ không có suy nghĩ quá phận với loại phụ nữ như cô.”
“Vậy thì tốt.” Tô Ánh Nguyệt nói xong không thèm quay lại mà đi lướt qua bên người của anh ta, lấy chìa khóa xe ra, lái xe rời khỏi.
Chết tiệt!”
Đợi sau khi anh xoay người đi khỏi, chỗ tối trong bãi đỗ xe xuất hiện hai người.
Một cao một thấp, từ thân ảnh có thể nhìn ra, đây là một nam một nữ.
Một lúc sau, người phụ nữ cất giọng nhàn nhạt, nói bằng tiếng anh: “Người đàn ông vừa rồi đó rất úu tú, ngay cả ta nhìn cũng có chút động tâm, anh cảm thấy cô ta có động tâm không.”