Nghe thấy cô nói vậy, Trần Minh Tân thực sự nhờ nhân viên cửa hàng lấy bộ quần áo đó cho anh, sau đó đi vào trong phòng thử đồ.
Tô Ánh Nguyệt cùng Trần Mộc Tây ngồi trên sofa đợi anh.
Cô túm lấy Trần Mộc Tây lại rồi hỏi cậu bé: “Con thấy ba có sao không?”
Trần Mộc Tây trả lời không chút ngập ngừng: “Ổn ạ”
“Ổn chỗ nào?”
Trần Mộc Đầu nghiêng đầu: “Chỗ nào cũng ổn”
Tô Ánh Nguyệt có chút ngạc nhiên, trong khoảng thời gian này, cô lại phát hiện ra cha con bọn họ còn có cả “ám hiệu” riêng.
Nhưng không ngờ là, Trần Mộc Tây lại thấy Trần Minh Tân rất bình thường.
Tô Ánh Nguyệt lại hỏi cậu: “Thế con có thích ba không?”
Vấn đề này vừa được đưa ra, Trần Mộc Tây liền bĩu môi, hai tay nhỏ đan vào nhau, khẽ nói: “Cũng tàm tạm…”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Cô không thể nào đoán được suy nghĩ của bạn nhỏ này.
Trần Mộc Tây đã thay quần áo mới xong rồi.
Nửa năm nay, anh đã ở trong phòng một thời gian dài cũng không ra khỏi cửa, da trắng lên đôi chút, nhưng đường nét trên gương mặt lại rất đẹp, vóc người cũng hoàn hảo, đừng nói là sơ mi xanh nhạt được cắt may tinh tế, cho dù anh có đắp vải vụn lên người cũng không thể nào xấu được.
Tuy nhiên, một màu sắc tươi sáng như xanh nhạt, mặc lên người anh lại toát lên khí chất điềm tĩnh chín chắn.
Trần Minh Tân cau mày đi đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt rồi hỏi cô: “Thế nào?”
“Đẹp lắm, nhưng mà còn phải xem anh thích hay không nữa” Lông mày anh nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi rồi, vừa nhìn là biết ngay anh không thích thú gì với chiếc áo này.
Nhưng không ngờ Trần Minh Tân lại phủ đầu một câu: “Anh cũng thấy đẹp”
Tô Ánh Nguyệt bật cười: “Thế thì lấy cái này đi”
Cô đưa thẻ cho nhân viên thanh toán.
Dù sao thì hiện giờ cô là thủ quỹ trong nhà.
Trần Minh Tân vô sản.
Trong lúc đợi nhân viên cửa hàng quẹt thẻ, Tô Ánh Nguyệt liền lấy điện thoại ra chụp ảnh cho Trần Minh Tân.
Chiếc điện thoại này là Trần Minh Tân mua cho cô, tuy cô không biết tiền đấy ở đâu ra, dù sao cũng không phải là tiền phạm pháp.
Cô đăng ảnh lên trên mạng xã hội, trong chốc lát liền nhận được rất nhiều lượt like với bình luận.
Cô nhìn qua một lượt, bạn bè trong danh sách đều sôi nổi hẳn lên.
Trong mục bình luận, phản ứng của mọi người không gì ngoài từ ngữ biểu cảm ngạc nhiên, dù sao thì ai cũng biết cái người tên Trần Minh Tân này trước giờ chỉ thích mặc quần áo màu tối.
Tô Ánh Nguyệt lướt bình luận, đột nhiên nhìn thấy dòng tin của một người đã không gặp mặt từ lâu lắm rồi.
“Một người đàn ông 30 tuổi, cho dù có ăn mặc trẻ trung cỡ nào cũng không thể thay đổi được sự thật tuổi già xuống sắc”
Dám nói Trần Minh Tân như vậy, ngoài Bùi Chính Thành ra thì còn ai vào đây nữa.
Tô Ánh Nguyệt nhìn một hồi, đích xác là Bùi Chính Thành rồi, nhưng cô sợ mình nhìn nhầm nên đưa cho Trần Minh Tân xem.
“Bùi Chính Thành bình luận trên tường nhà em!”
Trần Minh Tân liếc một cái, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng, hừ một tiếng rồi nói: “Cái đồ, nhỏ hơn anh có vài tháng tuổi, đến giờ vẫn còn chưa thoát kiếp cẩu độc thân, thế mà vẫn còn liêm sỉ chê anh già!”
Trần đại boss càng ngày càng tiến bộ vượt bậc trong việc cập nhật từ ngữ thịnh hành của giới trẻ.
Anh tức giận thật rồi, ngay cả câu “cẩu độc thân” cũng nói ra luôn.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy hơi buồn cười, vì vậy liền an ủi anh: “Không già tí nào, mặc bộ này vào trông y hệt thanh niên hơn 20 tuổi vậy”
Nói xong, cô cũng không nhịn được mà phì cười.
Trần Minh Tân nhướng mày, tâm tình có chút phức tạp.
Tô Ánh Nguyệt đang định trả lời bình luận của Bùi Chính Thành, kết quả là phát hiện ra anh ta đã xóa bình luận đi rồi.
Khoảng thời gian này, cô bị Trần Minh Tân nhốt ở trong nhà bồi bổ thân thể, thỉnh thoảng An Hạ rảnh rỗi cũng sẽ đến chơi với cô, nhưng mỗi lần cô nhắn khéo đến Bùi Chính Thành, An Hạ đều nói lảng sang chuyện khác.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy, chắc Trần Minh Tân sẽ biết chuyện của Bùi Chính Thành.
“Anh có biết Bùi Chính Thành với An Hạ… giữa hai người đó đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không biết”
Lúc này, một nhà ba người bọn họ vừa đi ra khỏi cửa hàng, định đi thang máy xuống, nhưng thang máy vừa dài vừa dốc, thấy Trần Mộc Tây nhốn nháo muốn chen lên đứng trước, Trần Minh Tân có chút lo lắng mà bế cậu bé lên.
Thấy vậy, Tô Ánh Nguyệt không khỏi mỉm cười.
Lát sau, Trần Minh Tân bổ sung thêm một câu: “Còn không phải là do chút chuyện vặt vãnh nhà họ Bùi sao, cậu ta chả có tiền đồ gì cả”
“Nhà họ Bùi?” Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt trở nên nghiêm túc: “Ý anh là…”
“Nhà họ Bùi là một gia tộc thuộc giới quân đội – chính trị, cái quan trọng với bọn họ nhất là tầng lớp với thể diện, bề trên nhà họ Bùi đều có tật chuyên chế chuyên quyền” Trần Minh Tân giải thích qua loa.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt có chút kinh ngạc.
Cô liền lấy điện thoại nhắn tin cho Bùi Chính Thành, Bùi Chính Thành trả lời lại bằng một emoji, còn vui vẻ gọi cô là chị dâu.
Không ngờ là Bùi Chính Thành lại trả lời tin nhắn, Tô Ánh Nguyệt muốn hỏi chuyện anh ta với An Hạ ra sao rồi, nhưng lại thấy thế này có phần không thỏa đáng, vậy nên liền nhắn lại: Anh có đến tham dự lễ cưới của em với Trần Minh Tân không?
Hôn lễ của cô với Trần Minh Tân đang trong giai đoạn tiến hành rồi, tuy cô không biết cụ thể ra làm sao, nhưng cô biết là mọi thứ cũng đã được chuẩn bị đâu ra đấy rồi.
Giọng điệu của Bùi Chính Thành có chút khoa trương: Tất nhiên là sẽ đến rồi, vị trí phù rể nhất định phải để dành cho anh đấy!!!!
Tô Ánh Nguyệt trả lời: Được, đến lúc đấy em sẽ gửi thiệp mời cho anh.
Sau đó, cô không đợi xem tin nhắn trả lời của Bùi Chính Thành nữa.
Bùi Chính Thành quay trở về thành phố Cảnh từ hai năm trước, cũng không về lại thành phố Vân Châu nữa, cô không biết An Hạ nghĩ như thế nào, những gì cô có thể làm chính là nhân đám cưới này của cô với Trần Minh Tân mà gọi Bùi Chính Thành đến thôi.
Đến lúc đó, Bùi Chính Thành với An Hạ không thể không chạm mặt nhau.
Hai người họ có khúc mắc gì, có gì cần nói, cũng có thể trực tiếp đối mặt làm rõ.
Tô Ánh Nguyệt mải nhìn điện thoại, không hề nhận ra tài xế đã từ từ lái xe đến khu vực ngoại thành.
Đến khi cô định thần lại mới phát hiện ra, mà xe cũng đã tiến ra ngoại thành rồi.
“Giờ chúng ta đi đâu đây?” Đừng nói là đi cắm trại ngoài trời nhé?
Cho dù thời tiết hiện giờ không còn nóng nực nữa, nhưng nếu muốn cắm trại ngoài trời bọn họ cũng cần phải có can đảm lớn lắm mới được.
“Một lát nữa sẽ biết thôi, em nghỉ ngơi đi đã”
Thấy bộ dạng thần thần bí bí miệng kín như bưng này của anh, Tô Ánh Nguyệt lờ mờ đoán ra được gì đó, nhưng cô không quá chắc chắn về chuyện này.
Đợi đến xe dừng hẳn, Tô Ánh Nguyệt đã mơ mơ màng màng ngủ mất rồi.
Trần Minh Tân mở cửa ra xe ra, để Trần Mộc Tây xuống xe trước, sau đó mới dắt Tô Ánh Nguyệt đi ra.
Tô Ánh Nguyệt xuống xe, nhìn khung cảnh hoa tươi khoe sắc rực rỡ ở trước mặt, cô không khỏi tươi cười: “Cố ý ra tận đây ngắm hoa sao?”
Trần Minh Tân không nói gì mà chỉ dẫn theo vợ cùng con trai tiếp tục đi sâu vào trong.
Tô Ánh Nguyệt bước vào trong liền phát hiện một điều là, hóa ra chỗ này là một biển hoa.
Địa hình ở đây khá cao nên thoạt nhìn giống như liền kề với đường chân trời.
Làm gì có người phụ nữ nào không thích biển hoa cơ chứ!
Ngay cả Trần Mộc Tây cũng không khỏi kinh hô: “Đẹp quá!”
Tô Ánh Nguyệt bước lên phía trước, trước mắt cô là một khoảng không với vô vàn đóa hoa hồng diễm lệ.
Mùa vẫn vẫn còn có hoa hồng được sao?
Trên mỗi một nhành hồng đều buộc một sợi dây ruy băng nhỏ.
Tô Ánh Nguyệt tò mò tiến lại gần quan sát, bên trên sợi băng là những nét chữ quen thuộc.
“Tô Ánh Nguyệt, lấy anh đi!”
Cô vô cùng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn sang Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân nở một nụ cười dịu dàng, đứng cách đó không xa cũng nhìn về phía cô.
Tô Ánh Nguyệt tiếp tục đi về phía trước, lại gỡ thêm vài sợi ruy băng nữa, vẫn là những dòng chữ đó.
Cô không thể tưởng tượng được, một rừng hoa hồng như vậy, anh đã viết hết chỗ này trong bao lâu, phải thắt trong bao lâu.
Sau khi gỡ được vài chục sợi dây xuống, nước mắt cô đã trở nên giàn giụa.
Trần Minh Tân sải bước về phía cô, lúc đứng trước mặt cô rồi, nước mắt nơi khóe mắt cô chợt tuôn rơi.
Anh giơ tay lên sạch nước mắt cho cô: “Anh có thể hiểu là đây là nước mắt hạnh phúc của em hay không?”