Lưu Miên quay mặt nôn khan. Trịnh tiến sĩ thì chỉ chau mày chứ không phản ứng kịch liệt như Lưu Miên.
“Đây là dòi ruồi.” Trịnh tiến sĩ nhón lấy một con dòi đang vặn vẹo thân mình. Nói cách khác, có ruồi bay từ miệng thi thể vào trong bụng đẻ trứng, vì điều kiện thời tiết và những yếu tố đặc biệt khác, quá trình biến thái của ruồi bị chậm lại. Hơn nữa môi trường bên trong nội tạng vốn không mấy khô ráo hay thậm chí là có phần ẩm nóng do bị cố định trong tường xi măng. Trên vách tường lại có rất nhiều lỗ nhỏ, nhìn chung vẫn đầy dủ dưỡng khí, hoàn toàn không đến mức gây chết trứng ruồi, thậm chí còn làm trứng nở thành công.
Nếu sự thật đúng là như vậy thì bọn họ có thể thông qua kiểm nghiệm loại dòi ruồi để tìm ra khu vực sinh sống của chúng, bước đầu khoanh vùng khu biệt thự Thanh Hòa, bởi lẽ khu biệt thự này nằm rất gần khu nghỉ dưỡng, là nơi có khả năng nhất. Làm gì có tên tội phạm nào thích chết đến nỗi lặn lội ngàn dặm chỉ để chuyển một thi thể đã ẩn giấu nhiều năm đến tận đây? Đừng quên công việc của pháp y chính là khiến người chết nói ra sự thật.
“Cơ mà, sợi tơ này…” Đại đội trưởng nhíu mày nhìn sợi tơ trong suốt được gỡ ra từ thi thể, kẻ giết Uông Cường và kẻ giết người này là cùng một tên? Có lẽ bọn họ nên tìm gặp chủ nhà xưởng chế tạo loại tơ này một lần nữa, ông ta cũng rất khả nghi.
Mặc Khiêm Nhân vẫn giữ nguyên thái độ hững hờ như thể không hề nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm vừa rồi. Đôi mắt lạnh nhạt nhìn sợi tơ kia, nhìn đến mức xuất thần.
Tiếp theo đó, từng chiếc đinh bạc lớn nhỏ không đồng đều bị lấy ra, tổng cộng có mười bốn chiếc, lần lượt ghim vào gáy, eo, cổ tay, cổ chân, khuỷu tay, đầu gối, hai vai và hai bên xương chậu, mà mỗi cây đinh đều nối với một sợi tơ trong suốt, có thể thấy rõ hung thủ muốn chế tác thi thể này thành một con rối dây.
“Thật quá biến thái!” Đội trưởng nhỏ giọng cảm thán một tiếng rồi sùng bái nhìn sang Mặc Khiêm Nhân, “Mặc tiên sinh nhất định có thể giúp chúng tôi truy lùng hung thủ đúng không? Anh hẳn sẽ thấy hứng thú với vụ án này… À không, tôi kính mời anh giúp chúng tôi phá vụ án giết người ác liệt này!” Kiểu gây án như vậy tuy có thể làm một cảnh sát dày dạn kinh nghiệm phải lạnh cả người nhưng đối với Mặc Khiêm Nhân mà nói thì vẫn chưa thấm vào đâu, hắn đã từng đụng phải những vụ án đáng sợ hơn thế này nhiều, hơn nữa còn là một tay phá án xuất sắc, đại đội trưởng không nhờ vả hắn mới là lạ.
Mặc Khiêm Nhân không đáp, hắn lẳng lặng quay đi, dùng cước bộ trong trẻo tự tin nhưng lạnh lùng mà rời khỏi phòng giải phẫu.
Đại đội trưởng chớp chớp mắt, “Vậy là đồng ý hay không đồng ý?” Chắc là đồng ý một cách miễn cưỡng ha? Nghe nói tính tình vị này có phần tùy hứng kỳ quái, quả đúng như thế thật.
Lại thêm một đợt mùi tanh truyền tới, đại đội trưởng nhất thời bối rối nhìn về phía bàn mổ.
…
Màn đêm mỗi lúc một sâu, bóng tối dày đặc càng làm tăng thêm vẻ tịnh mịch trống trải, trong khu biệt thự Thanh Hòa tuy vẫn còn vài nhà bật đèn sáng trưng nhưng tất cả đều bị che khuất dưới các tàng cây cao lớn, không cách nào tỏa đi xa hơn.
Bên ngoài căn biệt thự lớn màu đen xám, nhánh cây cằn cỗi dưới ánh đèn hắt ra từ cửa sổ hiện lên hệt như những cánh tay quỷ gầy guộc sắc nhọn, dưới cảnh gió thổi cỏ lay, chúng chậm rãi đung đưa, tựa hồ đang vẫy gọi ai đó.
Chiếc xích đu trong sân khẽ lắc lư, ván gỗ cũ kĩ và dây xích gỉ sét cùng chạm nên những âm thanh rợn người, một con rối hình đứa trẻ ngồi sẵn trên đó, cái miệng đỏ tươi như máu há ra thật to, đôi mắt vô hồn đăm đăm nhìn về phía căn biệt thự.
Tầng hai, tại căn phòng nằm cuối hành lang.
Không biết từ lúc nào, trong căn phòng trống rỗng không có gì cả ngoại trừ một chiếc tủ gỗ đã xuất hiện thêm một bàn mổ di dộng được tạo ra từ khung và ván giường inox lạnh lẽo. Cạnh đó có một cái bàn sắt, trên mặt bàn đặt vài hộp gỗ đàn hương sơn màu đỏ sậm, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo, như thể bên trong đang trịnh trọng cất giữ một bảo vật trân quý nào đấy.
Có một người đàn ông trần truồng nằm trên bàn mổ với một cái khăn trắng che vùng hạ thân. Gã sở hữu thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, trên ngực rậm rạp lông, cường tráng tục tằng như một tên đồ tể.
Kim Bưu Hổ lờ mờ tỉnh lại, cảm thấy cả người lạnh cóng, từng trận đau nhức làm gã xoắn hết cả mày. Gã định lên tiếng nhưng chợt nhận ra miệng của mình đã bị cái gì đó bịt lại, ngay cả môi cũng không chuyển động được.
Bóng đèn sáng choang trên đầu làm Kim Bưu Hổ không mở nổi mắt, toàn thân gã rệu rã, cảm giác bất an khiến gã bất chấp cơn đau đầu, cố gắng hồi tưởng xem chuyện gì đã xảy ra, hình như đây không phải nhà của gã…
Trí nhớ dần hồi phục trong đau đớn, gã… hình như là muốn giết Mộc Như Lam, sau đó tiến vào biệt thự của cô, cùng cô đi lên lầu xem thứ gì đó, rồi…
Kim Bưu Hổ chợt trợn to đôi mắt đã thích nghi với ánh sáng trong phòng, trái tim bất an đập loạn xạ, gã đưa mắt nhìn quanh, thấy đây chính là căn phòng nơi gã bị Mộc Như Lam đánh ngất đi. Gã cố gắng cử động để rồi kinh hãi phát hiện mình không thể nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay. Ý thức đã tỉnh táo không ít nhưng thân thể thì vẫn còn chìm trong giấc ngủ sâu, không chịu sự chi phối của đầu óc.
Thời khắc tầm mắt chạm đến chiếc hộp đặt trên bàn sắt, Kim Bưu Hổ lại càng thêm khiếp đảm, mấy cây đinh… Mộc Như Lam muốn làm gì? Rốt cuộc cô ta định làm gì gã?! Trong đầu hiện lên cảnh hai tên huynh đệ bị cắt cổ và Hoàng Mao bị bút máy chọc vào mắt, Kim Bưu Hổ sợ đến đổ mồ hôi, Mộc Như Lam… là kẻ biến thái, cô ta định làm gì gã …
“A… tỉnh rồi à?” Giọng của Mộc Như Lam vang lên ngay cửa, tay cô ôm một cuộn giấy, bước chân chậm rãi đầy thích thú, trên môi nở rộ một nụ cười ấm áp nhu hòa, đôi mắt trong trẻo tựa dòng suối nhỏ lấp lánh ánh mặt trời, đẹp đến bất khả tư nghị.
Kim Bưu Hổ như nghe được âm thanh của ác ma, ánh mắt hốt hoảng đảo quanh hòng tìm ra bóng dáng Mộc Như Lam, có điều gã nằm hướng đầu về phía cửa nên đương nhiên không thể nhìn thấy cô.
Mộc Như Lam chu đáo cũng không để gã phải kiếm tìm quá lâu, tự mình tiến vào tầm nhìn của Kim Bưu Hổ.
Mộc Như Lam ôm cuộn giấy đi đến bên cạnh Kim Bưu Hổ, mỉm cười ôn nhu như đang gặp mặt một người bạn cũ, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt cầu xin của gã. Cô mở cuộn giấy ra rồi treo lên chiếc tủ gỗ màu đỏ sậm đặt bên sườn Kim Bưu Hổ, “Nhìn này, đây chính là bản thiết kế mà ta dành cho mi từ lâu.”
Kim Bưu Hổ nhìn sang theo bản năng, kết quả là sợ tới nỗi vãi ra khăn. Trên bức họa cao nửa người kia là một con rối được vẽ cực kỳ giống người thật, vóc dáng y chang Kim Bưu Hổ, tay chân vặn vẹo đến mức đáng sợ, hệt như một con rối đã bị chơi hỏng.
Kim Bưu Hổ thở hổn hển, vội vàng muốn nói gì đó. Thế nhưng Mộc Như Lam lại không hề để tâm, cô phấn khởi chỉ vào bản vẽ mà chia sẻ niềm vui của mình, “Nhìn chỗ này này! Ta thiết kế cho mi kiểu con rối nhiều khớp xương nên đã cố ý chuẩn bị thêm đinh, số lượng đinh nhiều gấp mấy lần so với chế tác con rối bình thường đó. Lát nữa ta đóng đinh cho mi, trên mỗi cánh tay đóng năm cái đinh. Có điều xương cốt của mi tương đối thô, cả búa nhỏ dùng để đập gãy xương cũng cần phải đặt làm riêng… Đừng lo lắng, để mi có thể cảm nhận được sức quyến rũ của nghệ thuật làm rối, ta sẽ không gây tê cho mi đâu…”
Kim Bưu Hổ trừng Mộc Như Lam bằng một đôi mắt hoảng sợ dày đặc tơ máu, lời này chỉ có những kẻ biến thái mới thốt ra được. Gã sợ, sợ đứa con gái biến thái này sẽ thật sự làm như lời cô ta nói. Gã hối hận quá, giá mà gã nói cho đám huynh đệ của mình biết, như vậy thì bọn họ đã phát hiện gã mất tích, giá mà gã không lén lút tiến vào, như vậy thì camera theo dõi đã ghi được hành tung của gã…
Mộc Như Lam đi đến bên cạnh cái bàn sắt, trên mặt bàn đặt vài hộp gỗ đàn hương tinh xảo. Ánh mắt Kim Bưu Hổ hoảng sợ bám theo từng chuyển động của cô, trong không gian yên tĩnh, tiếng tim đập thùm thụp lại càng thêm rõ ràng.
Mộc Như Lam tựa hồ rất thích tiếng tim đập sợ hãi này, nụ cười trên môi sâu thật sâu, cô vừa ngâm nga mấy câu ca yêu thích vừa mở ra một trong số mấy cái hộp trên bàn, lấy ra một chiếc búa sắt nhỏ nhắn tinh xảo màu bạc, và cả một cái dùi có vẻ là để cố định vị trí bị đập. Hai vật va chạm vào nhau, âm vang thanh thúy như tiếng nhạc cụ. Mộc Như Lam nheo mắt sảng khoái tận hưởng, sau đó cô nhìn về phía Kim Bưu Hổ, tiếp tục chia sẻ niềm vui sướng, “Nghe thật hay nhỉ, mi có thích không? Cũng rất thích đúng không? Ta đã mất rất nhiều thời gian mới thiết kế xong, còn phải cảm ơn bọn họ đã giúp ta làm ra chúng.”
Trong hoàn cảnh có nguy cơ bị mấy thứ này đập gãy xương cốt, ai không sợ hãi thì kẻ đó mới là biến thái, e rằng đến cả người sắp chết cũng không thể chịu nổi sự tra tấn này…
Kim Bưu Hổ chỉ cảm thấy đáng sợ đến cực điểm, thân thể đã rệu rã cũng phải run lên vì sợ, run tới mức làm bàn mổ hơi lắc lư.
“Ừm, chúng ta cùng thử một chút nào.” Mộc Như Lam đi đến bên cạnh Kim Bưu Hổ, cô kéo cánh tay ra khỏi người gã một chút, đặt cái dùi xuống dưới, cái búa lên trên, hai vật lạnh băng dán lên da thịt làm tiếng thở dốc hoảng sợ của Kim Bưu Hổ càng ngày càng dồn dập. Cảm giác này thật quá đáng sợ, cảm giác bị nắm trong tay, cảm giác không thể nào phản kháng, cảm giác bị lăng trì hành hạ đến chết…