Hans hướng đôi mắt xanh tựa hồ nước sang anh nhân viên, ánh nhìn sâu hoắm quỷ quái làm anh ta phát hoảng, trên trán túa đầy mồ hôi lạnh…
Sau khi chuyện Hans bị đồng hóa vỡ lở, những nhân viên làm việc thời gã còn là viện trưởng đã bị chuyển đi hết vì người ta sợ bọnhọ dễ bị gã lợi dụng do có cảm tình từ trước. Bây giờ trong bệnh viện toàn bộ là người của Mặc Khiêm Nhân, họ tôn kính hắn nên đương nhiên sẽ coi lời của hắn là tôn chỉ, bình thường không ai lại gần buồng giam này, cho dù bề ngoài Hans có vô hại ra sao thì họ vẫn luôn sợ gã.
Đối với người đưa cơm mà nói, tới đây mỗi ngày là cả một thử thách.
Mộc Như Lam nhìn anh nhân viên, đến khi quay lại thì đã thấy Hans lần nữa dán mắt vào cô, cặp mắt chân thành ôn hòa đó đễ khiến người ta có suy nghĩ mình thật nhỏ nhen khi không tin tưởng gã.
Mộc Như Lam nhếch môi cười có vẻ như sắp đồng ý rồi, ngay khi đám biến thái đứng sau cửa sắt bắt đầu thấy chán, Mộc Như Lam dịu dàng nói, “Xin lỗi ông, tôi không phải tín đồ Cơ Đốc giáo, không tin Jesus đâu. Thôi thì ông cứ thành tâm cầu nguyện để Chúa rủ lòng thương mà giúp đỡ ông đi nhé.” Dứt lời cô xoay người bỏ đi.
“…” Đây là anh nhân viên đang toát mồ hôi lạnh vì tưởng Mộc Như Lam sẽ đồng ý giúp Hans.
“…” Đây là đám biến thái.
“…” Còn đây là Hans sắp không cười nổi nữa.
Nhà giam tầng một im phăng phắc, vài giây sau, một tiếng cười khẽ vang lên mở đầu cho tràng cười ha hả tràn trề hứng thú, tất cả dồn mắt vào Mộc Như Lam.
“Hey, em phải đi rồi sao?” Có người gọi Mộc Như Lam.
“Luận văn của em hoàn thành chưa? Tôi có thể phụ em viết đấy, chỉ cần em cho tôi một cây bút máy thôi.” Tên đàn ông tóc nâu xoăn đứng trong buồng giam gần Mộc Như Lam nhất nói.
“Đối tượng nghiên cứu của em là ai? Dawson? Devin? Chi bằng nghiên cứu tôi đi bé cừu non.”
“Tên sói già này vô liêm sỉ lắm, chỗ tôi an toàn hơn này, lại đây đi babe.”
“…”
Cả tầng xôn xao những lời dụ dỗ, anh nhân viên nhanh chóng chạy lại đằng trước Mộc Như Lam — cửa sắt tầng một đã chặn Mộc Như Lam lại.
Người hướng dẫn đi vào mà không thấy ra, bên trong thì đầy sinh vật nguy hiểm, dù có canh giữ nghiêm ngặt đến mấy cũng không thể xóa được nỗi lo sợ một ngày nào đó bọn chúng phá lồng lao ra, thế nên khi Mộc Như Lam đi ra một mình, bọn họ không mở cửa ngay mà phải kiểm tra camera xem mình đã bỏ sót chuyện gì…
Chính khoảnh khắc này đã cho Hans cơ hội lên tiếng.
“Hay là cô hứng thú về chuyện của Amon hơn?” Giọng nói của Hans vọng tới, nổi bần bật giữa bầu không khí hỗn loạn.
Đám biến thái dần nhỏ tiếng lại rồi im hẳn. Bọn họ đang rất hứng thú với Mộc Như Lam, giữ cô lại chơi mới là quan trọng nhất.
Mộc Như Lam dừng chân hỏi anh nhân viên, “Hắn là ai vậy?”
“Hans. Là viện trưởng tiền nhiệm của bệnh viện Coen, một chuyên gia tâm lý bị bệnh nhân biến thái đồng hóa.” Anh nhân viên chưa kịp bảo tư liệu về phạm nhân là bí mật thì trong buồng giam bên cạnh đã có người trả lời hộ, giọng điệu hả hê như đang mong chờ cái gì.
Mộc Như Lam kinh ngạc, từng là viện trưởng bệnh viện? Chuyên gia tâm lý? Ngang trình với Mặc Khiêm Nhân? Vậy gã có liên quan gì đến Mặc Khiêm Nhân?
Mộc Như Lam trở lại chỗ Hans, gã ngồi trên ghế, môi nở nụ cười, những lọn tóc đen chảy dài trên người gã, thoạt nhìn thật nhẹ nhàng và trầm lắng, ai không nhìn mặt có khi còn tưởng đây là một vị tiểu thư khuê các đoan trang.
Gã đã đoán trước là Mộc Như Lam sẽ quay lại.
Mộc Như Lam nhìn gã, “Ông muốn nói gì?”
“Cô giúp tôi làm một chuyện rồi tôi sẽ nói cho. Cô sẽ không lỗ chút nào đâu, chỉ là giúp tôi nhắn dùm mấy câu thôi.”
“Ông nói thử xem nào?” Mộc Như Lam nói.
Tuyệt, đồng ý nghe gã nói chuyện, tức là đã thành công một nửa rồi.
“Có một người ở tầng hai, ông ấy bị mổ xẻ tâm lý đến nỗi phát điên không còn nhớ mình là ai. Đau khổ lắm cô gái ạ, cô giúp tôi nhắn cho ông ấy rằng ông ấy tên Steve Karen là được.” Hans nói, ánh mắt như đang bảo: thấy chưa, chỉ là một chuyện nhỏ xíu thôi mà.
Anh nhân viên nghi hoặc, Steve Karen?
“Trong bệnh viện đâu có…”
“Steve Karen tội nghiệp, mới đó mà đã bị lãng quên rồi sao? Năm ngoái ông ấy bị chọn làm chuột bạch cho thí nghiệm tâm lý ám thị. Bọn chúng hôm nay thì ám thị ông ấy là tên giết người hàng loạt George Amundson, ngày mai thì ám thị là tên nghệ sĩ dùng xác người Teino Al, ngày mốt lại là người nọ người kia, hại ông ấy rối loạn không biết rốt cuộc mình là ai. Nhân viên nghiên cứu qua cầu rút ván, bỏ mặc Steve tội nghiệp lại trong đau đớn…” Giọng Hans thật êm tai, gã nhìn anh nhân viên chằm chằm, anh ta tựa hồ đã bị mê hoặc, hai chân nặng trịch, cơ thể dưới bị đồng phục cứng ngắc như khúc gỗ.
Mộc Như Lam nheo mắt, cô thấy là lạ nhưng lại không biết lạ ở đâu, có thật là chỉ đơn giản vậy không? Thú vị đấy, con quỷ trong cô bắt đầu muốn rục rịch rồi nha.
“Sao ông biết chuyện này?” Mộc Như Lam hỏi, gã luôn luôn bị giam ở dưới này mà?
“Dĩ nhiên tôi phải biết. Bọn chúng từng định dùng phương pháp ám thị tâm lý để điều trị cho người thái nhân cách nhưng đã thất bại, bản thân cấu tạo não của thái nhân cách vốn đã khác người thường, không thể ám thị họ là người thường chứ không phải biến thái được, thành ra bọn chúng bắt đầu thẳng tay biến thái nhân cách thành chuột bạch cho các thí nghiệm tâm lý bất chấp tính mạng của họ.” Hans lắc đầu thương xót, gã cau mày tạo cảm giác đau lòng.
“Hình như các ông quyền kiện mà.” Mộc Như Lam nói. Pháp luật nước Mỹ cho phép mọi công dân đâm đơn kiện vì quyền lợi của mình, kể cả tù nhân.
“Cô ngây thơ quá.” Hans xoáy sâu ánh nhìn vào Mộc Như Lam, sóng dữ cuồn cuộn trong đôi mắt xanh như muốn nuốt sống cô, “Tội phạm thái nhân cách bị phán hơn một trăm năm tù, hơn nữa còn không có hy vọng được chữa khỏi thì làm gì còn cái gọi là nhân quyền.”
Nụ cười của Mộc Như Lam biến mất, cô lui về sau một bước.
Hans mới vừa làm tâm lý ám thị với cô. Nguy hiểm thật, nhìn anh nhân viên đã bị ám thị thành công kìa, bây giờ anh ta đã thực sự cho rằng trên tầng hai có một tên biến thái tên Steve Karen. Hans nguy hiểm thế này chẳng trách gã bị cách ly, chẳng trách sẽ bị liệt vào danh sách tội phạm nguy hiểm cấp S.
Sự kinh ngạc thoáng hiện trong mắt Hans nhanh chóng bị thay thế bởi một vẻ phấn khích phức tạp. Thật thú vị, cô đã nhận ra phép tâm lý ám thị không dễ gì bị phát hiện của gã, ngoài Amon ra, cô là người người bình thường duy nhất không bị nó ảnh hưởng mà thậm chí còn phát hiện nó.
Tò mò ghê, liệu cô bé này có phải thiên tài tâm lý học không? Phát hiện ra nhanh như thế thì chỉ có biến thái IQ cao và chuyên gia tâm lý học tội phạm lão luyện thôi.
“Cô có đồng ý giúp tôi chuyện này không?” Hans nói như thể vừa rồi chẳng có gì xảy ra, thật khó lòng từ chối khi nhìn cái biểu cảm chân thành của gã.
“Không.” Mộc Như Lam cười, “Ngài Hans trông thật chẳng tốt lành chút nào, thiết nghĩ ông nên cân nhắc lời đề nghị của tôi mà thành tâm cầu nguyện đi, có lẽ Chúa sẽ rủ lòng thương mà giúp đỡ ông đấy. Hẹn gặp lại.”
Mộc Như Lam đi thẳng ra ngoài, mặc kệ những ánh nhìn bỏng rát đang xoáy vào lưng mình.
Hans từ từ đứng dậy đi tới chỗ cửa sắt nhìn theo Mộc Như Lam, gã nhếch môi cười điềm đạm, đôi mắt xanh sáng quắc quỷ dị. Trông thì như thiên sứ thánh thiện hiền lành nhưng thực ra lại không phải hạng ngu xuẩn dễ dàng bị lợi dụng, cứ tưởng là thỏ trắng, hóa ra lại là mèo hoang.
Nhìn đám bạn gã kìa, cô đã thành công thu hút sự hứng thú của bọn họ rồi. Bao nhiêu nghiên cứu viên từng đặt chân vào đây, đứa nào cũng nhẩm trong lòng “bọn chúng rất nguy hiểm, không được tin lời chúng, không được tới gần chúng” mà cuối cùng vẫn bị chơi ra bã đấy thôi, ngoài Amon ra, hoàn toàn không có ngoại lệ.
Ngồi tù lâu thế này, thú vui duy nhất của bọn họ chính là xem trò hề của đám nghiên cứu viên, bây giờ cô gái này đột nhiên xuất hiện như một nhiệm vụ đầy tính thách thức, bọn họ không phấn khích sao được…
++++
Tại khu chợ thực phẩm sạch được bọc bởi rất nhiều trang trại gia đình, có một bé gái ngồi xổm giữa con đường vào chợ. Ở đó có một cái cống không nắp, cô bé ngồi trên miệng cống nhìn xuống dưới, cả người bất động.
Người mẹ ra khỏi chợ, vừa giơ lên mấy món thực phẩm mới mua vừa gọi cô bé đằng xa, “Cục cưng, lại đây, chúng ta về nhà nào.”
Bé gái vẫn không nhúc nhích, sắc mặt cô bé trắng bệch, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
“Cục cưng?” Người mẹ cầm đồ ăn đi tới, “Con làm sao vậy?”
“Mẹ…” Bé gái quay lại nhìn mẹ, giọng run run, “Dưới đó có một chị…”
Người mẹ giật thót, có điều khi nhìn xuống bà chỉ thấy một cái cống đen thui, nước bẩn dưới đó xộc lên một thứ mùi thật kinh khủng.
“Ui…” Người mẹ bịt mũi kéo tay con gái dậy, có hơi bực mình, “Mẹ đã nói là đừng đùa dai rồi mà Jenny.”
“Con không có đùa mẹ, con nhìn thấy dưới đó có một chị thật mà!” Bé gái khăng khăng.
“Chỗ này làm sao mà có người được, chúng ta về nhà thôi!” Người mẹ càng bực hơn, nắm tay kéo cô bé rời khỏi đây.
Cùng lúc đó.
Trên mặt nước đen ngòm hôi hám đột nhiên sùi bọt trắng, một mái tóc dày từ từ nổi lên…
++++
Trụ sở FBI California.
Một thi thể thối rữa bốc mùi được nâng vào phòng, trong phòng có vài nhân viên FBI mặc áo đen, cùng với Mặc Khiêm Nhân.
“Đây đã là cái xác thứ ba rồi. Cũng như hai vụ trước, nạn nhân được phát hiện ở cống thoát nước trong tình trạng mất lưỡi và mắt, à, và cả bộ phận sinh dục nữa.” Mặc âu phục đen, tóc cột đuôi ngựa, Emilyn đeo găng tay kiểm tra một lượt rồi báo cáo với Mặc Khiêm Nhân.
“Bộ phận sinh dục nữ bị lấy mất, chẳng lẽ là Ive?” Có người nói.
“Ive chỉ thích tử cung thôi.” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên bác bỏ. Nhìn thi thể nữ thối rữa vừa vớt lên từ dưới cống, Mặc Khiêm Nhân cau mày đi ra ngoài, “Nếu muốn tôi xử lý thì ít nhất phải rửa cho sạch sẽ.”
Cái cống đó thông với rãnh nước quanh nông trường, ngoài đủ loại rác tạp nham ra thì trong cống còn có cả nước tiểu động vật và dư lượng chất bảo vệ thực vật theo mưa ngấm xuống, ít nhiều có tính ăn mòn. Thi thể bị ngâm dưới cống một thời gian dài nên bao nhiêu chứng cứ ở ngoài da cũng đã bị ăn mòn hết rồi, vậy thì còn giữ lại phần nước bùn kia làm gì? Chẳng thà rửa sạch rồi kiểm tra sau.
Phải công nhận một điều, tên tội phạm này thật sự thông minh.
Hôm nay Mặc Khiêm Nhân tới đây vốn để dạy học nhưng mới dạy được một nửa thì lại nghe tin có người phát hiện một thi thể ở cống thoát nước, phía cảnh sát xác nhận loại án bất thường này phải do FBI phụ trách nên đã điện thoại tới đây để họ bắt đầu điều tra. Là tham mưu đặc biệt cho FBI, Mặc Khiêm Nhân tất nhiên cũng phải có mặt.
Có thể khẳng định, đây là một vụ án giết người biến thái.
Ai đã quen với kiểu cách của Mặc Khiêm Nhân cũng đều bó tay, ai không quen thì đơ mặt ra. Emilyn cười bất đắc dĩ, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.
Cô ta theo hắn ra ngoài, hiện tại Mặc Khiêm Nhân có thể coi là thầy giáo kiêm người hướng dẫn của cô ta, mặc dù hắn chỉ đơn giản là để cho cô đi theo tự học chứ không hề dạy cô ta thứ gì.
“Hung thủ là nam. Ngoại trừ nạn nhân thứ ba bị ngâm nước lâu ngày dẫn đến thối rữa ra thì hai người còn lại đã được xác minh thân phận, độ tuổi khoảng trên dưới hai mươi, là gái làng chơi trong các quán bar, mỗi tháng quan hệ với hơn sáu người đàn ông.” Emilyn nói, “Bước đầu nhận định, có thể hung thủ nằm trong số những kẻ đã quan hệ với nạn nhân.”
Mặc Khiêm Nhân liếc Emilyn một cái rồi lại nhìn ra xa, con đường uốn lượn dài vô tận, nắng ba giờ chiều không gắt như buổi ban trưa nhưng lại khiến con người mệt mỏi.
Không hiểu sao, hắn bỗng muốn trở về Coen…
Không hiểu sao, hắn bỗng có cảm giác thật bồn chồn và chờ mong, cổ họng khô khát.
Lấy di động ra, Mặc Khiêm Nhân thấy nó tắt máy thì định khởi động lại, cùng lúc đó có người thò đầu khỏi phòng, “Amon, đã rửa sạch nước bùn trên thi thể rồi.”
++++
Sắc trời ảm đạm dần, Mộc Như Lam vừa dạo quanh núi một vòng, phía sau còn đi theo hai con nai con, nếu không vì trong bệnh viện còn có người khác thì chúng chắc chắn đã theo vào luôn rồi. Sau khi ăn xong cơm chiều ở nhà ăn bệnh viện, Mộc Như Lam thấy hơi mệt nên bèn nhờ nhân viên dẫn về tầng của Mặc Khiêm Nhân.
Cũng như Mặc Khiêm Nhân, nơi ở lạnh lẽo của hắn nằm tĩnh lặng trên tầng cao nhất bệnh viện, hướng sáng rất tốt, ánh trăng thả xuống chiếc giường đen một vạt hoa sáng, thoạt nhìn thoải mái cực kỳ.
Vì hành lý vẫn còn ở chỗ trạm gác dưới núi nên Mộc Như Lam đành lục tủ quần áo của Mặc Khiêm Nhân tìm đỡ một chiếc sơmi. Lúc mở ngăn kéo phía dưới, cô thấy cái quần lót hồi trước mình nhét chơi vào hành lý của Mặc Khiêm Nhân, chiếc quần lót ren màu hồng nhạt gợi cảm mà ngọt ngào, nằm giữa đống đồ lót trắng đen tách bạch trông thật buồn cười.
Mộc Như Lam cười khẽ, lúc nhìn thấy cái quần lót này, tên mặt lạnh nhà cô nhất định đã đỏ tía tai, trong đầu thì nghiêm túc lẩm bẩm những lời lẽ vừa ngạo kiều vừa đáng yêu…
Đáng yêu quá đi thôi.
Mộc Như Lam vui vẻ cầm quần lót và áo sơmi của Mặc Khiêm Nhân đi tắm, cô không mặc bra, chỉ gài qua loa hai nút áo rồi lăn ngay lên giường.
Bóng đêm phủ đen bầu trời.
Chiếc xe màu đen chở Mặc Khiêm Nhân về bệnh viện tâm thần Coen, đáng lẽ hắn phải ở lại bên kia để tiện giải quyết vụ án nhưng không hiểu sao hắn lại tự nhiên muốn về đây, dường như ở đây có thứ gì đó hút hắn về.