Mộc Như Lam và Thư Mẫn ngồi im tại chỗ, không định tiếp tục chọc giận bà mẹ đang không thể tiếp nhận tình trạng của con gái mình. Ngặt nỗi, các cô ngồi yên không có nghĩa là người khác cũng vậy, mỗi khi tức giận, người ta thường sẽ không kiềm chế được mà giận cá chém thớt.
Hoa Phương quay lại nhìn Mộc Như Lam bằng một đôi mắt đỏ ngầu, trên trán bà ta nổi đầy gân xanh, “Lại là mày! Tại sao cứ mỗi lần thấy mày là Nhã Nhã nhà tao lại gặp chuyện vậy hả?! Rốt cuộc mày có thù sâu oán nặng gì với nhà chúng tao? Phải thế nào thì mày mới bằng lòng buông tha cho nhà chúng tao?!”
“Mẹ!” Chu Tô Luân không ngờ Hoa Phương lại đột nhiên mắng Mộc Như Lam như vậy, hắn vội vàng kéo bà ta lại, sợ bà ta bất ngờ xông lên đánh cô.
Thư Mẫn lập tức vươn tay chắn trước người Mộc Như Lam, sắc mặt lạnh lùng trào phúng, “Bản thân đã không biết dạy con thì lấy tư cách gì mà đòi giáo huấn người khác? Con gái bà tự làm tự chịu, chẳng lẽ bà muốn hội trưởng phải đứng im cho cô ta giết hay sao?”
“Nhưng Nhã Nhã của tao mới chỉ mười lăm tuổi! Nó bồng bột không hiểu chuyện, sao bọn mày không thể nhường nó một chút hả?” Hoa Phương khóc nói, bà ta không thể tiếp nhận sự thật rằng con gái mình đã trở thành kẻ tàn tật. Nếu không tại Mộc Như Lam thì chuyện này đã chẳng xảy ra, tất cả đều là lỗi của Mộc Như Lam! Đúng vậy! Đều là lỗi của cô ta! Kim phu nhân nói quả không sai, Mộc Như Lam thật sự là một con yêu tinh hại người, ai ở gần cô ta cũng gặp chuyện đen đủi!
Mộc Như Lam ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn Hoa Phương, cô không nói gì, cũng không có biểu cảm gì.
Nghe Hoa Phương nói vậy, Thư Mẫn tức giận đến bật cười, “Mười lăm tuổi thì nhỏ lắm à? Mẹ nó chứ, con gái bà mười lăm tuổi là còn nhỏ, thế hội trưởng chúng tôi mới mười sáu tuổi thì sao, nói vậy mà cũng nói được!”
Hoa Phương liền giật mình, phải rồi, Mộc Như Lam cũng mới mười sáu tuổi mà thôi, nhưng vì thanh danh và thành tích của cô ở học viện Lưu Tư Lan quá mức xuất sắc nên mọi người hầu như đều coi cô như một người trưởng thành...
Nhưng sự so sánh này lại càng khiến Hoa Phương khó chịu hơn, đều trạc tuổi nhau, vì sao nó được yêu mến mà con gái mình thì lại bị tẩy chay? Vì sao nó tay chân nguyên vẹn mà con gái mình thì lại trở thành người tàn phế?
Nhã Nhã chỉ hơi tuỳ hứng hơi kiêu ngạo chứ chưa từng gây ra chuyện gì quá đáng, vì con bé xui xẻo đụng phải Mộc Như Lam nên vận rủi mới lũ lượt kéo đến như vậy! Tất cả đều tại Mộc Như Lam! Mộc Như Lam là đồ sao chổi! Nó chắc chắn đã phù phép gì đó nên Nhã Nhã của bà ta mới dần dần mất đi bản tính!
Hoa Phương càng nghĩ càng tức, gân xanh giật giật, vẻ mặt vặn vẹo. Ngay lúc này, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng chợt vang lên, nó nhẹ nhàng vuốt ve lửa giận của bà ta, sau đó bất ngờ đánh úp như một cơn sóng thần giận dữ.
“Trẻ vị thành niên từ trên mười bốn tuổi đến dưới mười sáu tuổi mà cố ý giết người, cố ý gây thương tích, cưỡng hiếp, cướp bóc, buôn bán thuốc phiện, phóng hoả, đầu độc, thì đều phải chịu trách nhiệm hình sự. Chu Nhã Nhã liên tục phạm tội mà không biết hối cải, cảnh sát hoàn toàn có quyền đưa Chu Nhã Nhã ra tòa.”
Từ bên kia hành lang chậm rãi đi tới một người đàn ông, hắn mặc đồ tây trắng đen đơn giản, đôi mắt lạnh nhạt như có thể đâm thẳng vào nội tâm u tối nhất, lại tựa hồ không hề để ý đến bất kì ai.
Nhìn thấy hắn, Mộc Như Lam bất giác nhoẻn miệng cười, giọng nói mềm mại như móng vuốt mèo con cào vào lòng, “Khiêm Nhân.”
Mặc Khiêm Nhân vẫn không dừng bước, hắn nhìn sang Mộc Như Lam, đôi mắt đen trong trẻo như mặt kiếng phản chiếu bóng dáng cô, trái tim thình thịch nói hắn biết rằng nội tiết tố trong cơ thể mình đang biến đổi.
“Cậu nói cái gì?” Hoa Phương hét vào mặt Mặc Khiêm Nhân, bất ngờ cắt đứt sợi dây liên hệ đặc thù giữa hai người, bà ta vừa sợ vừa giận, “Khởi tố con gái tôi? Bọn họ dựa vào đâu mà khởi tố con gái tôi? Có còn lương tâm không vậy hả? Dựa vào cái gì cơ chứ?!” Chồng ngồi tù, công ty phá sản, con gái gặp chuyện, tất cả đã làm người phụ nữ nhẫn nại này phải bùng nổ. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến quý bà biến thành mụ chanh chua, bà ta đã không cần đè nén nữa, muốn nói cái gì thì nói, không chỉ làm mình thoải mái mà còn khiến người khác phải khó chịu.
Chu Tô Luân cũng không ngờ chuyện này vẫn có thể bị lôi lên tòa, vì vậy liền kinh ngạc ấp úng, “Anh... anh chỉ đùa thôi phải không?”
Mặc Khiêm Nhân nhìn sang Chu Tô Luân, thản nhiên hỏi lại, “Tôi đùa anh làm gì?” Vẻ mặt và ngữ điệu của hắn có thể được tự động lý giải thành: tôi đùa khỉ làm gì?
Cảm giác được mình bị coi thường, sắc mặt Chu Tô Luân lập tức biến đổi, hắn lại liếc Mặc Khiêm Nhân một cái rồi quay đi không dám nói gì thêm, người đàn ông này khiến hắn cảm thấy sợ, sợ rằng mình bị nhìn thấu tâm can.
“Về phần dựa vào đâu.” Nhìn Hoa Phương tóc tai rối bời, Mặc Khiêm Nhân trả lời bằng một chất giọng lạnh băng, không mảy may cảm động trước hình ảnh người mẹ không ngại mất mặt vì con, “Có lẽ bà nên cảm tạ Mộc Như Lam, nếu không nhờ cô ấy thì Chu Nhã Nhã và Kim Bưu Hổ đã sớm bị tòa tuyên án tù.”
Tội của Kim Bưu Hổ và Chu Nhã Nhã là tội hình sự, cho dù người bị hại không khởi kiện thì cục cảnh sát, viện kiểm sát và các ban ngành liên quan cũng sẽ không buông tha dễ dàng như vậy, chẳng qua bọn họ không muốn làm Mộc Như Lam bị vấy bẩn – hơn nữa Mộc Như Lam cũng chưa xảy ra chuyện gì, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi – nên mới chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không. Nào ngờ Chu Nhã Nhã cũng không vì thế mà biết đường hối cải, trái lại còn tiếp tục hãm hại Mộc Như Lam, lần này thì chắc chắc là không thể nào bỏ qua.
Trẻ nhỏ mà gây ra chuyện khiến người lớn phải toát mồ hôi hột như vậy thì quả thật chẳng khác gì ác quỷ, uốn cây từ thuở còn non, tuy Chu Nhã Nhã đã tự gánh lấy hậu quả nhưng trại quản giáo thì vẫn phải vào.
Cho dù Hoa Phương kêu khóc náo loạn thế nào thì kết cục của Chu Nhã Nhã vẫn không thay đổi, bởi chẳng ai nguyện ý vì cô ta mà đánh mất công việc của mình cả.
Ra khỏi bệnh viện, Thư Mẫn nhìn Mặc Khiêm Nhân một chút, sau đó mới nói với Mộc Như Lam là mình phải về trường trước để xử lý tình trạng rối loạn do sự kiện này gây ra, Mộc Như Lam cứ đi quanh giải tỏa căng thẳng một chút rồi về cũng được.
Xe của Thư Mẫn dần dần khuất khỏi tầm mắt, Mộc Như Lam nhìn sang người đàn ông đứng cạnh, đôi mắt xinh đẹp cong thành hai vầng trăng khuyết, “Khiêm Nhân muốn em không?”
Đang định mở miệng nói chuyện, Mặc Khiêm Nhân nghe vậy thì lặng đi.
Gió lạnh nhè nhẹ lướt qua, mái tóc dài mỏng manh tựa tơ nhện khẽ dính lên chiếc sơ mi trắng tinh của Mặc Khiêm Nhân, chúng mang theo một dòng điện tê dại, xuyên thấu qua tầng tầng sợi vải, đâm thẳng vào làn da bên trong.
Bàn tay tái nhợt rút ra khỏi túi quần, hắn lẳng lặng gỡ xuống từng sợi tóc đang bướng bỉnh dính trên áo sơ mi của mình, thế nhưng những sợi tóc đã nhiễm tĩnh điện luôn một mực lờn vờn dây dưa, ái muội đến mức làm hắn đỏ cả tai, bộ óc phản chủ vô thức tưởng tượng mỗi sợi tóc thành một Mộc Như Lam nho nhỏ, mỗi Mộc Như Lam nho nhỏ đều hân hoan muốn sà vào lòng hắn, đoạt lấy trái tim, chiếm lĩnh thân thể.
Mộc Như Lam nhìn tóc mình bị Mặc Khiêm Nhân nắm trong tay, lại thấy lỗ tai của hắn chuyển màu đo đỏ, khoé môi cô khẽ cong, “Khiêm Nhân đang nghĩ đến chuyện sắc tình đấy à?”
Biến thái chính là không biết thẹn!
“Rối quá.” Mặc Khiêm Nhân trả tóc về trong tay Mộc Như Lam đồng thời nhàn nhạt nói một câu, cũng không biết là nói đầu tóc của cô, hay là nói trái tim của hắn.
“Có nên buộc lên không?” Mộc Như Lam coi như Mặc Khiêm Nhân đang nói đến tóc, cô đưa tay vuốt một phen, kết quả là rối càng thêm rối.
Nghĩ rằng tóc Mộc Như Lam bay lung tung có thể sẽ dính phải vi khuẩn, Mặc Khiêm Nhân gật gật đầu, “Buộc lên cũng được.”
“Vậy à?” Mộc Như Lam nắm tóc lại để nó không bị gió thổi loạn, “Nhưng mà phiền lắm, hay là cứ cắt ngắn đi?”
“Không được.” Mặc Khiêm Nhân bất ngờ phản ứng, hắn nhìn Mộc Như Lam bằng một ánh mắt kỳ quái, hai tay để vào trong túi quần, mặt mày vô cảm, “Chiều dài tóc có thể bù lại một chút chỉ số thông minh mà em thiếu hụt.”
Thấy lỗ tai của hắn càng đỏ hơn, Mộc Như Lam cười bất đắc dĩ, “Anh không thể nói thẳng là tóc em rất đẹp, cắt đi thì thật đáng tiếc sao?”
Mặc Khiêm Nhân bình tĩnh làm như chưa nghe thấy gì.
“Mặc Khiêm Nhân tiên sinh chẳng thành thực chút nào.” Mộc Như Lam mỉm cười đi bên cạnh Mặc Khiêm Nhân.
“...” Không thèm nói chuyện với mấy người không biết thẹn.
“Lỗ tai đỏ thế này cơ mà?” Mộc Như Lam cảm thấy ngứa tay chết đi được, cô lặng lẽ nuốt nước bọt, cố gắng nhịn xuống khao khát muốn sờ lỗ tai người ta.
“Em nói nhiều đến mấy thì IQ của em cũng chẳng tăng thêm chút nào đâu.” Không nhịn được nữa, Mặc Khiêm Nhân bắt đầu dùng tuyệt chiêu độc mồm. Hắn rất hiểu loài sinh vật biến thái này, trong nhà tù của hắn cũng có một vài nữ biến thái, bọn họ một là õng ẹo cởi đồ ngay giữa phòng giam, hai là nói thẳng rằng muốn lên giường với hắn, đáp lại, hắn coi bọn họ như mấy con khỉ mẹ bị bệnh thần kinh. Mộc Như Lam là ngoại lệ duy nhất, một ngoại lệ vượt quá sức tưởng tượng của hắn, khiến hắn không thể nào chống đỡ.
“Em đã qua tuổi phát triển trí não mất rồi, phải làm sao bây giờ?” Kỳ thực Mộc Như Lam rất lo lắng về chỉ số thông minh của mình, so với Mặc Khiêm Nhân, cô quả thật có hơi thua kém.
“Óc heo có thể bồi bổ cho em được chút chút, dù gì chúng nó cũng thông minh hơn em.”
“...”