Sau khi Âu Á Thần và Mộc Như Lam tách ra lúc giữa trưa không biết có phải ý thức được khả năng rất lớn rằng Mộc Như Lam có thể trở thành tình địch hay không, vì thế bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, suy nghĩ miên man hóa ra kết quả lại là cô cũng không quá để ý vị giáo sư đại học kia đến vậy, nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy tim đập rõ ràng hơn, phần lo sợ trong lòng kia rõ nét hơn, cho nên mới nói sở dĩ những người không có đầu óc không có nhiều phiền não như vậy có thể nguyên nhân chỉ là bọn họ sẽ không suy nghĩ vớ vẩn, khiến những chuyện vốn không có lại làm cho có.
Nếu không phải vậy, thì Âu Á Thần cũng không gọi mấy người bạn đi liệu pháp SPA nước ở thị trấn Evian, sau đó còn đi làm kiểu tóc phù hợp với khuôn mặt, làm cho những người bạn của cô đều cảm thấy cô đang yêu, con gái trang điểm vì người mình yêu mà, tuy rằng trước kia Âu Á Thần cũng thích trưng diện, không có cô gái nào không yêu cái đẹp, nhưng cũng không đặc biệt đi làm những thứ này, đột nhiên bây giờ như vậy, không phải đào hoa đến thì là gì?
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, trời vừa mới sáng không bao lâu, lại chuyển tối.
Âu Á Thần nhìn cô gái xinh đẹp trong gương, áo màu vàng tươi mới ống tay áo bằng vải nhung váy ngắn cùng màu, tất chân màu da bao lấy đôi chân thon dài, còn có đôi giày cao gót màu đen, một đầu tóc hơi uốn xoăn nhuộm thành màu quả hạnh vắt sang một bên, có chút quyến rũ động lòng người. Khóe miệng tươi cười ngọt ngào, hai má trắng nõn có chút ửng đỏ, quả nhiên rụt rè cái gì, vẫn quăng sang một bên đi, loại sự tình này, trước hết vẫn nên nắm đàn ông trong tay rồi nói sau, tiên hạ thủ vi cường!
Chuẩn bị tốt mọi thứ, Âu Á Thần sửa lại tóc một chút, rồi mở cửa phòng ra, nhìn cánh cửa phòng đối diện, trái tim đập thình thịch, trong đầu tưởng tượng ra khuôn mặt cương nghị anh tuấn làm cho người ta mặt đỏ tim đập, đôi mắt nhìn người khác, đôi mắt thâm thúy làm cho người ta có cảm giác khô nóng không được tự nhiên...
Trời ơi, cô căng thẳng quá!
Âu Á Thần đứng ở cửa tự thuyết phục mình, ôm lấy hai má hô hấp thật sâu hai cái, ngẩng đầu ưỡn ngực, sau đó giơ tay gõ cửa – cửa mở ra.
Không khóa sao?
Âu Á Thần nhìn cánh cửa mình mới gõ đang từ từ không tiếng động mở ra, tầm mắt tìm kiếm đối phương trong phòng, bởi vì phòng giáo sư quay về phía đường, đèn đường phía đối diện chiếu vào một chút, nhưng vẫn là một mảnh tối mờ mịt.
Thảm trải sàn màu đỏ, sô pha im lìm dựa vào cửa sổ, phía trên là rèm cửa lay động theo gió, thoạt nhìn bố trí giống phòng cô, nhưng không biết vì sao, cảm thấy phòng này lạnh hơn rất nhiều so với phòng cô, là bởi vì quá mức tĩnh lặng sao?
Bởi vì cửa phòng chỉ mở một chút rồi dừng lại, cho nên không nhịn được vươn tay đẩy cửa, nhẹ nhàng, lặng lẽ, làm cho cửa mở ra thêm một chút, lúc tầm mắt quét về phía giường của hắn, lập tức dừng lại.
Âu Á Thần nhìn giáo sư đưa lưng về phía cô vẫn không nhúc nhích, thoạt nhìn như một bức tượng điêu khắc không có sức sống.
Âu Á Thần không hiểu sao trái tim lộp bộp một chút, bởi vì đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một bóng hình mà hoảng sợ, nhưng rất nhanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Ebert tiên sinh?”
Một mái tóc vàng bạch kim quay lưng về phía Âu Á Thần, vẫn không nhúc nhích, trong ánh sáng mông lung, lộ ra bóng hình đậm nét.
Âu Á Thần thấy hắn không đáp lại, hơi nhíu mày, bước chân vào, hắn đang làm gì? Chẳng lẽ ngồi ngủ?
Giày cao gót giẫm lên trên thảm phát ra tiếng vang rất nhỏ, sau khi Âu Á Thần đi vào trong phòng thì cảm thấy quá tối, loại mờ ám này làm cho cô cảm thấy không thoải mái, cô nhìn người đàn ông quay lưng về phía mình vẫn không nhúc nhích, vừa đi tới gần vừa nghiêng đầu tò mò muốn xem có phải hắn đang nhìn cái gì đến mê mẩn hay không, “Ebert tiên sinh? Anh đang làm gì đó? Tôi qua đó nhé.”
Âu Á Thần chạy tới sau lưng Ebert, cô chậm rãi vươn tay định chạm vào vai hắn, nhưng mà ngay lúc tay cô sắp chạm tới, người đàn ông vẫn không nhúc nhích bất thình lình quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt dữ tợn đẫm máu.
“A!” Âu Á Thần sợ tới mức hét lên một tiếng, đột nhiên toàn thân lùi về phía sau, giày cao gót bị trượt, cả người ngã xuống sàn.
Người đàn ông thân hình cao lớn đứng lên, chậm rãi đến gần Âu Á Thần, Âu Á Thần trợn mắt nhìn người đàn ông đến gần mình, muốn đứng lên chạy trốn, nhưng phát hiện chân mình lại hoàn toàn mềm nhũn không đứng dậy được, vì thế thân mình giãy giụa lùi về phía sau, sợ tới mức nói lắp bắp, “Anh… Anh là ai? Anh muốn làm gì? Đừng, đừng tới đây!... Cứu mạng! Cứu mạng!” Âu Á Thần không nhịn được hô to, nhưng không ngờ những người khách ở phòng khác đều đã đi ra ngoài thăm quan, ánh sáng ngọn đèn chiếu sáng dịu nhẹ mờ ảo lên hành lang màu vàng, trống rỗng, cái gì cũng không có.
“Ha ha a...” Người đàn ông cúi đầu phát ra tiếng cười, làm cho Âu Á Thần càng thêm sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, trên trán đã muốn toát ra mồ hôi lạnh, khóe mắt cũng có nước mắt chảy xuống, mái tóc được làm tỉ mỉ cũng trở nên lộn xộn, đầu óc bị dọa đến trống rỗng, cô gặp phải cái gì? Biến thái? Sát nhân? Đáng sợ nhất vẫn là kẻ ăn thịt người?
Thân ảnh cao lớn bao phủ lên mình, Âu Á Thần đã sợ tới mức không thể nhúc nhích, nhìn người đàn ông vươn tay với mình, cô sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, nháy mắt trong đầu xẹt qua những ý tưởng đáng sợ, cô sẽ bị người đàn ông đáng sợ này làm gì? Cường X? Sát hại? Cắt ra? Ăn sống? Trời ạ! Thật đáng sợ! Cứu mạng!
“Xem ra cô bị dọa không nhẹ, tiểu thư xinh đẹp. Tôi rất xin lỗi.” Không hề đau đớn như trong tưởng tượng, ngược lại trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh nam tính tràn đầy từ tính.
Nghe được âm thanh xuất hiện vô số lần trong đầu, Âu Á Thần suýt bị dọa đến hỏng từ từ ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mờ mịt, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn cương nghị hé ra, Ebert lập tức ngồi xổm trước mặt cô, không thấy cái tên đáng sợ vừa nãy đâu, Âu Á Thần đang muốn khóc lớn, kết quả lại nhìn thấy trên tay hắn cầm khuôn mặt máu chảy đầm đìa, ngay lập tức sợ đến mức suýt ngất xỉu lần nữa.
“Đây là giả, đừng sợ.” Ebert vội vàng cầm khuôn mặt trên tay đưa trước mặt Âu Á Thần giải thích, hiện tại thần kinh Âu Á Thần nhạy cảm yếu ớt, thấy nó làm sao mà chịu được, thét chói tai rồi đá nó ra thật xa.
Ebert phải mất một chút thời gian để giải thích cho Âu Á Thần đồ vật kia là giả, giống như các đạo cụ mô phỏng giống thật trong phim, còn để cho cô tự mình sờ vào, kéo kéo cảm giác được nó làm bằng plastic mới tin tưởng đây là trò đùa dai chứ không phải là gặp phải sinh vật đáng sợ gì đó, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lửa giận cũng bùng phát.
“Ebert tiên sinh, anh thật quá đáng! Làm sao anh có thể đùa kiểu này? Có thể hù chết người đấy? Thật sự rất bất lịch sự!” Âu Á Thần từ chối sự giúp đỡ của đối phương vịn tường đứng dậy, lạnh lùng trách mắng. Nghĩ đến bản thân kích động ngượng ngùng đến đây, kết quả làm cho chính mình một thân chật vật, vừa tức lại vừa giận, nhất định trang điểm trên mặt đều hỏng rồi, nước mắt rớt nhiều như vậy, nhất định là xấu chết mà, thật quá đáng! Quá mất mặt!
“Tôi rất xin lỗi Shana tiểu thư, tôi thật sự xin lỗi chưa được sự cho phép của cô đã làm thử nghiệm này, cho phép tôi biểu đạt sự xin lỗi với cô, cho phép tôi bồi thường cô thật tốt, có thể chứ?” Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông cao lớn tràn đầy xin lỗi, khuôn mặt cương nghị thành thục anh tuấn, giọng nói tựa như tiếng đàn violon, mỗi một thứ đều để lại ấn tượng tốt cho Âu Á Thần, mặc dù trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng cô biết cô tức giận vì bản thân không thể đối mặt với tình huống này, uổng phí cho cô còn đi học thuật phòng thân, kết quả vừa nhìn thấy đã sợ tới mức nhũn chân lại còn khóc nữa, đúng là... đúng là mất hết thể diện!
Âu Á Thần chắc chắn lớp trang điểm trên mặt bị lem hết rồi, cô cúi đầu định trở về phòng sửa sang lại, nhưng lại luyến tiếc bồi thường của giáo sư, hơn nữa cô rất ngạc nhiên đối với việc hắn dọa mình, bèn nói, “Anh muốn bồi thường tôi như thế nào?”
“Trước đó, cho phép tôi mời cô đi ăn tối, có thể chứ? Tiểu thư xinh đẹp?” Hắn đứng ở trước mặt cô, thân sĩ lễ phép, khí chất cao quý, tràn đầy sức quyến rũ, làm sao Âu Á Thần có thể cự tuyệt được?
“Tôi đi về trước sửa sang lại một chút.” Âu Á Thần mấp máy miệng, dường như không tình nguyện nói, sau đó xoay người đưa lưng về phía Ebert, biểu tình có vẻ sắp phát điên, vừa rồi hẳn là cô đã cho hắn thấy biểu tình xinh đẹp của cô để hắn thấy được cô có phong phạm nữ vương rồi chứ, nói không chừng đã lập tức kêu hắn quỳ dưới váy thạch lựu của mình rồi!
Nhìn cửa phòng đối diện chậm rãi đóng lại, đôi mắt thâm thúy màu tro của Ebert tối dần, hắn cúi người, nhặt chiếc mặt nạ da người bị ghét bỏ vứt bỏ nhiều lần lên, môi mỏng cong lên, gợi lên một độ cong thần bí.
Chờ Âu Á Thần chỉnh sửa xong xác định mình hoàn mỹ rồi mới xuất phát, đã nhìn thấy Ebert đứng ở cửa chờ cô, một thân tây trang màu xám bạc bao lấy dáng người cao ngất, tóc bạch kim được chải kiểu quý tộc vô cùng tinh tế, nhưng không lộ vẻ lỗi thời, ngược lại giống như quý tộc Anh quốc những năm bảy mươi vậy, uy nghiêm nhưng lịch thiệp, thoạt nhìn có một nét đặc sắc khác, hơn nữa khuôn mặt anh tuấn cương nghị, phát ra sức quyến rũ đàn ông từ bên trong, mặc dù Âu Á Thần là đại tiểu thư nhưng vẫn là cô gái trẻ tuổi khó có thể chống đỡ cũng là bình thường.
Hắn vươn cánh tay ra, Âu Á Thần đã sớm bỏ qua hiềm khích lúc trước mỉm cười, khoác cánh tay hắn, cùng nhau đi xuống lầu ăn cơm.
Hai người đi xuống tầng một của khách sạn, tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, lúc này rất nhiều người cùng đi chơi đã trở lại, trong đó có không ít học viên của học viên Tử Viên, các chàng trai cô gái thấy một màn này, nhất thời suy nghĩ mờ ám, huýt sáo không ngừng, cũng may không có người không hiểu chuyện đi đến quấy rầy.
“Anh... Anh đừng nghe bọn họ nói bậy.” Âu Á Thần cảm thấy hai má nóng bừng, nghĩ thầm đám xú gia hỏa kia, xem cô trở về có đánh bọn họ không.
“Yên tâm, tôi sẽ không để ở trong lòng.” Ebert nhìn đám người trong thang máy, giọng điệu thản nhiên.
Âu Á Thần nghe những lời này xong hơi mất hứng, trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng mà việc này không thể nóng vội, vì thế cô chuyển đề tài, “Vì sao anh lại làm cho... Khủng bố như vậy làm cho tôi sợ?”
“Tôi nghĩ rằng tôi đã từng nói với cô, tôi là giáo sư đại học, tôi giảng dạy nhân loại hành vi học*, ừm, thỉnh thoảng cũng trợ giảng cho giáo sư tâm lý học.” Ebert nói.
*Nhân loại hành vi học (Praxeology): khoa học nghiên cứu hành động và cách cư xử của con người.
“Sau đó thì sao?” Âu Á Thần gật đầu nói, không nghĩ tới hắn là giáo sư chuyên nghành đặc biệt như vậy, tuy rằng không hiểu, nhưng có cảm giác, cảm giác rằng bộ dáng rất lợi hại, nhân loại hành vi học là cái gì, hình như những năm gần đây mặc kệ là ở điện ảnh hay phim truyền hình đều rất hot, mọi người đối với tội phạm này, tâm lý này, thậm chí là biến thái... luôn không thể kiềm chế được sự hiếu kì và hưng phấn.
“Tôi cảm thấy hứng thú đối với một vụ án gần đây, ở Mĩ từ tháng Mười năm ngoái có một tội phạm gây án liên tiếp, bị FBI gọi bằng cái tên không có ý tứ, gọi là “Jack tay quỷ”, đó là một kẻ thích lột da người rồi đeo lên mặt, vừa rồi tôi mới dùng phương pháp tự thử nghiệm để xem cách hắn suy nghĩ, do đó biết được mục đích hắn làm như vậy do ảnh hưởng tâm lý.” Ebert cầm ly rượu đỏ trên bàn tao nhã nhấp một ngụm.
“Lột... Lột lột da người đeo lên mặt mình…” Âu Á Thần cảm thấy chuyện này có chút khẩu vị nặng, cô không thích hợp để nghe, lại còn là trước khi ăn, vì thế cô bỏ qua, nhưng không tức giận, quẩn quanh hắn hỏi mấy vấn đề liên quan đến ngành học cảm thấy hứng thú, biết được chuyên gia tâm lý học có khả năng dễ dàng nhìn thấu nội tâm của người khác, giống như thuật đọc tâm, cô cảm thấy vô cùng thú vị.
“Như vậy anh có muốn thử nhìn xem một chút hay không, xem ở đây, anh có thể nhìn thấy cái gì trên người tôi?” Âu Á Thần đặt hai tay trên mặt bàn, thân mình hơi nghiêng người về phía trước hứng thú dạt dào.
Ebert nhìn cô, hai tay đăt trên đùi, đan vào nhau, thoạt nhìn dường như hết thảy đều ở trong khống chế của hắn, “Cô vẫn là một học sinh, có thể không có anh em ruột, nhưng có anh em họ, ừm, thành tích của cô xuất sắc, có khả năng đứng đầu trường học, có rất nhiều thanh niên ưu tú theo đuổi cô, nhưng cô không để vào mắt, cô còn có một người bạn vô cùng đặc biệt, cô rất thích người đó, nhưng có chút hâm mộ và ghen tị, tuy vậy vẫn là thích nhiều hơn, có khả năng người đó xinh đẹp hơn cô tài giỏi hơn cô, nhưng lại là một người tuyệt vời không phải là người làm cho người ta chán ghét, tôi nói đúng không?”
Âu Á Thần cảm thấy thật ảo diệu, mặc dù lúc đối phương nói đến Mộc Như Lam làm cho cô có chút xấu hổ, nhưng chút xấu hổ này đã bị rung động trong lòng cô bỏ qua, “Làm sao anh biết?” Quá thần kỳ, ngày hôm qua, thậm chí bọn họ còn chưa biết đến đối phương tồn tại trên đời, thế mà hắn lại có thể nói ra được nhiều như vậy?
“Xem ra tôi nói đúng rồi.” Ebert nhún vai, dường như đang nói, giống như tôi dự đoán, lúc Âu Á Thần muốn hỏi hắn làm sao mà biết được, hắn lại nói, “Nếu như cô có thể cho tôi mượn di động của cô một chút, từ số điện thoại tôi có thể tìm được cô gái vừa xinh đẹp vừa xuất sắc kia.”
“Thật hay giả?” Âu Á Thần cảm thấy việc này rất khó tin, song cô lại không chịu nổi tò mò, vì thế đưa di động cho đối phương, cô muốn nhìn xem, học tâm lý không phải thật sự đều là thần thám, ngay cả nhìn cũng chưa nhìn được, vả lại không biết nhau thì làm sao tìm được sự tồn tại của cô ấy giữa nhiều dãy số như vậy.
Một chuỗi các con số kèm theo mọi bản ghi xẹt qua đôi mắt sâu thẳm màu xám tro kia, ngón tay cái trượt trên màn hình, nghiêm túc xem xét mỗi dãy số, hình như đang tìm cái gì, cuối cùng dừng lại ở bản ghi có “Lam” với dãy số điện thoại bên trên kia, đồng thời trong nháy mắt chuỗi số hấp dẫn tầm mắt được hắn lập tức ghi nhớ trong đầu, khóe miệng gợi lên một chút cười, thanh âm trầm xuống, như thì thào tự nói, “Tìm được rồi.”
“Tìm được rồi?” Dường như Âu Á Thần nghe được hắn nói vậy.
“Là người này sao?” Hắn trả điện thoại lại, chỉ vào tên “Lam” phía dưới dãy số.
Âu Á Thần lập tức nở nụ cười, “Sai rồi.”
“Được rồi, tôi lại thất bại.” Ebert nhún vai, dường như có chút bất đắc dĩ nói, lúc này phục vụ bưng đồ ăn lên, hai người cũng không nói gì thêm nữa.
++++
Mộc Như Lam và Âu Khải Thần đi đến một ngọn núi nhỏ, dưới chân là tuyết trắng, cái trán lấm tấm mồ hôi, tuy rằng đã mệt rã rời, nhưng đứng tại một nơi cao như vậy nhìn xuống, vẫn cảm thấy mọi vất vả đều là đáng giá, nếu không tự mình leo lên, thì làm sao lĩnh hội được cảm giác vui sướng lúc thành công? Dù cho bọn họ chỉ leo một ngọn núi nhỏ thôi.
Lúc này bầu trời đã hơi sẩm tối, mặc dù bọn họ nghĩ thời gian vẫn còn khá sớm.
“Vậy thì, trượt xuống sao?” Tâm trạng Âu Khải Thần cũng không khác là mấy, hỏi.
“Ừ.” Mộc Như Lam cười gật đầu, lấy ván trượt tuyết và gậy trượt tuyết đeo trên lưng xuống, khom người bắt đầu mặc trang bị vào.
Âu Khải Thần và Mộc Như Lam vừa mới chuẩn bị xong, đột nhiên cách đó không xa đã truyền đến một tiếng gọi vui mừng, “Ê! Bên này bên này!”
Mộc Như Lam xoay người sang, lập tức nhìn tới người đàn ông đến gần cô lúc cô chạy thể dục buổi sáng đang đeo ba lô kích động chạy về phía mình.
“Em quen à?” Âu Khải Thần nhíu mày, hỏi.
“Cũng có thể xem là quen.” Mộc Như Lam mỉm cười nhìn người đàn ông đang chạy bỗng nhiên ngã sấp trên tuyết, đã thấy hắn ta lập tức lại đứng lên, tươi cười có chút ngượng ngùng rồi lại vui vẻ như trước chạy tới.
“Tôi là McGee!” Cuối cùng hắn ta cũng chạy đến bên cạnh Mộc Như Lam, có chút thở dốc cười nói.
“Tôi nhớ rõ.”
“Lần này cô phải cho tôi số điện thoại, cô đã nói rồi.” Hắn ta vươn ngón trỏ, một vẻ không được nói lời mà không giữ lời.
Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu. Xem ra thật sự đúng là duyên phận rồi.
Âu Khải Thần thấy vậy nhíu mày lại, vừa tới đã có người đến gần sao? Thật sự là chướng mắt.
“Đi thôi.” Âu Khải Thần nhìn McGee, không phát hiện trên người hắn có đồ trượt tuyết, trên khuôn mặt lạnh nhạt không chút dấu vết hiện lên sự cười nhạo.
“Được.” Mộc Như Lam cầm gậy trượt tuyết, thoạt nhìn bộ dáng như thể nóng lòng muốn thử, cô nhìn McGee, đeo kính lên, “Chúng ta sẽ gặp mặt dưới núi vậy.” Dứt lời gậy trượt tuyết vừa đẩy, rất nhanh cả người trượt xuống, lưu lại một mình McGee đứng ở tại chỗ nhìn hình bóng Mộc Như Lam đang trượt xuống, khóe miệng ôm lấy cười, trong mắt lóe ra ánh sáng hưng phấn.
Thời gian leo núi mất tận mấy giờ, nhưng đi xuống lại không đến mười phút, hơn nữa bởi vì lúc này vẫn là mùa tuyết rơi, tuyết còn rất dầy trên núi Alps, một đường thông suốt trượt xuống dưới cũng vô cùng kích thích.
Mộc Như Lam và Âu Khải Thần đi tới tiệm trả đồ thuê, Âu Khải Thần đi toilet, Mộc Như Lam ngồi ở quán cà phê ngoài trời phía trước chờ McGee, Mộc Như Lam nhìn giỏ hoa nhỏ đáng yêu trên bàn và ghế ngồi cũng không hề rực rỡ nhưng hết sức đáng yêu, tâm trạng vô cùng khoan khoái, thật sự là khắp nơi đều lộ ra hơi thở quê hương, mộc mạc, đơn giản song cũng mê người.
Mộc Như Lam ngồi ghế đợi nửa giờ, vẫn tưởng rằng phải chờ lâu nữa McGee mới có thể từ trên núi đi xuống dưới, không nghĩ tới hắn ta lập tức xuất hiện, Mộc Như Lam nhìn đến trên tay hắn ta mang theo hai cái giống ván trượt tuyết gì đó, tuy rằng rõ ràng rất thô ráp, hẳn là làm vội vàng, nhưng mà như thế cũng đủ tốt rồi.
“Đây là anh tự làm sao?” Mộc Như Lam nhìn ván trượt tuyết kia.
Hắn ta có chút ngượng ngùng gãi đầu, “Ừ.”
“Đây là vỏ cây? Anh làm như thế nào vậy?” Mộc Như Lam cảm thấy, hắn ta làm ra vỏ cây này quả thật không tồi.
“Dùng dao Thụy Sĩ.” Hắn ta chỉ vào một con dao nhỏ dắt bên hông hắn.
“Ôi trời, lợi hại quá.” Dùng một con dao nhỏ như vậy đẽo vỏ cây lại có thể làm thành ván trượt tuyết, đã thế còn hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy, đúng là lợi hại.
“À... tôi tên là McGee!” Hắn ta vươn tay về phía Mộc Như Lam, mang theo nụ cười làm cho người ta có cảm tình.
“Gọi tôi là Lam.” Mộc Như Lam nói xong bèn cho hắn ta số di động đã sớm đã chuẩn bị từ hồi sáng, đương nhiên McGee lấy được số điện thoại thì vô cùng vui vẻ.
“Tôi có thể gọi điện thoại cho cô không?”
“Tốt nhất là đừng gọi thường xuyên.”
“Chúng ta có thể làm bạn chứ?”
“Cái này để xem đã.”