Cô từ từ mở hẳn cửa ra, phòng nghỉ này không rộng lắm, chỉ có một giường, một tủ quần áo và một bộ bàn ghế. Cô nhìn thấy cửa sổ mở toang, thấy dưới sàn lênh láng máu – dường như vẫn còn ấm hôi hổi, quan trọng nhất là đầu Tang Hạm Nhi đang lòi ra ngoài, mình mẩy co giật, vẫn chưa chết hẳn…
Vẻ mặt Mộc Như Lam tức khắc thay đổi, cô vội vàng bước vào, Tang Hạm Nhi thất thần nhìn trần nhà, Mộc Như Lam ngồi xuống dùng tay chặn lại mạch máu bị cắt đứt của cô ta, chẳng mấy chốc tay cô đã dính đầy thứ chất lỏng màu đỏ. Mộc Như Lam đang định kêu cứu thì ngoài cửa đi ngang một học sinh, thấy cảnh tượng trong phòng, học sinh nọ khiếp đảm vừa chạy đi vừa la to, “Giết người! Giết người!”
Mộc Như Lam cau mày, dùng tất cả những gì mình biết để giúp Tang Hạm Nhi cầm máu, thế nhưng cô ta mất máu quá nhiều, Mộc Như Lam cố gắng thế nào thì sắc mặt của cô ta vẫn dần tái đi, đôi mắt từ từ mất tiêu cự.
Bên ngoài bình bịch tiếng bước chân, rất đông học sinh tụ lại trước cửa phòng, họ chỉ kịp thấy cảnh Mộc Như Lam buồn bã thả tay ra khỏi cổ Tang Hạm Nhi đã chết, cùng với vũng máu đỏ thẫm và thi thể kia, trông cô như một thiên sứ vừa trải qua trận chiến đẫm máu, làm người ta nhìn mà kinh diễm.
Cô ngẩng đầu buồn buồn nhìn họ, “Không cứu được cô ấy…”
“… Đã xảy ra chuyện gì?” Sau khi đã lấy lại bình tĩnh, Hoắc Dạ Chu đi vào trong phòng với một biểu cảm khó coi.
Mộc Như Lam lắc đầu, “Mình không biết, báo cảnh sát đi.”
Không ai mảy may nghi ngờ Mộc Như Lam có liên quan đến chuyện này, bọn họ nhanh chóng báo cảnh sát, Lương Khâm Luân đang uống rượu tán chuyện với hiệu trưởng học viện Quân Chính cũng phải cuống cuồng trở về.
Cảnh sát tới rất nhanh, cả Tô Trừng Tương vừa tiễn Lục Tử Mạnh ra sân bay cũng tới.
Có tiếng ai đó quát tháo.
Cô tức giận len qua đám đông đến bên cạnh Mộc Như Lam, vẻ mặt Mộc Như Lam có phần bất lực, Tô Trừng Tương cau mày ôm lấy Mộc Như Lam đoạn nhìn về phía cô gái đang khăng khăng buộc tội cô.
“… Nhất định là nó! Phòng này là của nó, lúc Hạm Nhi chết nó chắc chắn có trong phòng, nhất định là nó trả thù chuyện Hạm Nhi chửi nó trong nhà ăn! Nó nói nó không biết. Hừ! Hạm Nhi chết rồi, nó nói thế nào chả được!” Cô gái này là người luôn luôn đi cạnh Tang Hạm Nhi, giống như bạn thân của cô ta vậy.
“Những gì cô nói bây giờ đều sẽ được ghi lại làm bằng chứng trước tòa, nếu cô không muốn gặp phiền phức thì tốt nhất nên câm miệng lại!” Tô Trừng Tương ném cho cô gái vô tắc vô phép này một cái nhìn không mấy hòa nhã. Mộc Như Lam là bệnh nhân của cô, mọi thứ là do cô chịu trách nhiệm, đừng có phán xét bậy bạ! Khỏi cần bàn Mộc Như Lam có giết người hay không, đến thằng khờ cũng biết giết người ở đây chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ, Mộc Như Lam mà ngu xuẩn như thế sao?!
“Cô…” Cô gái kia trừng Tô Trừng Tương.
“Tô tiểu thư.” Cửa phòng hơi hé mở, một viên cảnh sát ló đầu ra gọi Tô Trừng Tương, sắc mặt phải nói là kinh khủng, “Cô lại đây mà xem.”
Tô Trừng Tương thả Mộc Như Lam ra, nhìn hai cảnh sát đang trông chừng Mộc Như Lam, cô bảo, “Trông cô ấy cho tốt. Còn nữa, những người không liên quan mau rời khỏi đây ngay, có cái gì hay mà xem?”
Nghe thế, nhóm Tô Bắc Thiệu lập tức bắt đầu đuổi người, ai không phải học sinh thư trai này thì cút hết đi, nhất là đám con gái tới đây gây sự!
Tô Trừng Tương bước vào phòng, đóng cửa lại.
Hiện trong phòng có vài viên cảnh sát, ai nấy sắc mặt tái mét, mùi máu nồng nặc trộn với hương vị kinh dị từ trong tủ quần áo khiến mọi người chỉ muốn nôn ra hết bữa trưa của mình.
Tô Trừng Tương đi tới trước tủ quần áo nhìn vào, sắc mặt hơi thay đổi, trong đó treo một loạt những lưỡi móc, mỗi lưỡi lại móc lấy một miếng thịt hoặc nội tạng, tính ra chỉ thiếu đầu và một phần cánh tay, rõ ràng đồng tác giả với “kiệt tác” dưới chân cây cầu trong rừng trúc.
Có thể khẳng định rằng hung thủ là một tên tội phạm biến thái.
Điều đáng lưu ý hơn cả là tại sao lần nào cũng có liên quan đến Mộc Như Lam.
“… Khí chất của Kha Như Lam khá là đặc biệt, rất dễ thu hút những sinh vật hắc ám.” Tô Trừng Tương bảo, “Đối tượng hiển nhiên đang nhắm vào cô ấy.”
Các cảnh sát tuy không hiểu nhiều nhưng cũng phải gật đầu thừa nhận, Mộc Như Lam quả thật rất đặc biết, vừa nhìn là đã muốn được lại gần, cô thu hút biến thái cũng không phải là không có khả năng.
“Không tìm được gì ngoài một con dao.” Viên cảnh sát kiểm tra hiện trường cầm chiếc túi nilon đựng một con dao găm dính máu.
“Tốt, đem đi kiểm tra dấu vân tay đi. Gọi người tới trả mấy thứ này về. Dẫn Kha Như Lam và người chứng kiến đầu tiên đi lấy khẩu cung.” Viên cảnh sát chỉ vào đống thịt trong tủ quần áo và thi thể Tang Hạm Nhi.
++++
Sở cảnh sát.
Mộc Như Lam vừa ngồi xe cảnh sát tới cổng sở thì xe của Tang gia đồng thời cũng vọt vào, Tang Tranh và bố mẹ, ông bà của Tang Hạm Nhi đều tới, bởi lần này là chết người chứ không phải chỉ là gây chuyện linh tinh để mà gọi điện thoại mắng vài câu là xong.
Mãi đến khi nhìn thấy thi thể Tang Hạm Nhi, họ mới chấp nhận sự thật rằng đứa con gái mình nâng niu cưng chiều nay đã chết, nó bị cắt đứt động mạch cổ, mất máu mà chết. Tiếng khóc truyền ra từ trong phòng giải phẫu nghe sao mà thê lương.
Mặc Vô Ngân và mẹ Mặc đợi một hồi lâu mới thấy Mộc Như Lam ra khỏi phòng lấy khẩu cung, bọn họ vội chạy lại đón, xác nhận cô không bị gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Vô Ngân vỗ ngực, lòng vẫn còn ớn lạnh, “Nghe nói Tang Hạm Nhi bị giết trong phòng chị. Chị dâu, may mà chị vào sau chứ không là…”
“Thôi thôi thôi! Con đừng có nói linh tinh!” Mẹ Mặc trừng Mặc Vô Ngân một cái, con bé này, nói càn gì thế, không nghe thấy tiếng khóc đằng kia à? Lúc người khác đangđau buồn thì dù họ có thấy may mắn thế nào đi nữa thì cũng không được biểu lộ ra, đây là phép ứng xử cơ bản nhất.
“Chúng ta đi thôi, trở về mẹ sẽ nấu cho con món súp an ủi.” Mẹ Mặc nắm chặt tay Mộc Như Lam, nghĩ lại mà sợ, nếu người gặp chuyện là Mộc Như Lam thì bà thực sự không biết nhìn mặt Mặc Khiêm Nhân thế nào, cũng không biết ăn nói làm sao với Kha Xương Hoàng và Akutsu Junko…
“Con không sao mẹ ạ.” Mộc Như Lam nắm lại tay bà, chuẩn bị cùng nhau về nhà.
“Đứng lại!” Bỗng phía sau có ai đó hét lên giận dữ.
Mộc Như Lam ngoái đầu thì thấy mẹ của Tang Hạm Nhi nước mắt giàn giụa đang hầm hầm đi về phía cô, thoạt nhìn hung hăng vô cùng, Tang Tranh và ông Tang đuổi theo đằng sau, kịp thời can ngăn bà Tang khi bà ta chỉ còn cách Mộc Như Lam vài bước.
“Bà làm ơn đừng gây thêm chuyện nữa!” Ông Tang trông thật mỏi mệt, mơ hồ có chút tức giận.
Mẹ Mặc chắn trước mặt Mộc Như Lam, đối phương rõ ràng đang muốn gây sự, người làm mẹ như bà đương nhiên không thể để cô con dâu nhỏ hơn con gái bà hai tuổi bị bắt nạt được.
Bà Tang không đọ lại cánh tay hai người đàn ông nên đành bỏ cuộc, đôi mắt bà ta tóe lửa căm hận, “Đồ yêu nữ hại người! Lần nào con gái tôi gặp cô cũng có chuyện, bây giờ cô còn hại chết nó! Tôi muốn cô đền mạng!”
“Này!” Mặc Vô Ngân lập tức bị câu nói này chọc tức, cô bước lên, “Bà đừng có đổi trắng thay đen như thế nhá! Với cái sự đần độn của con gái bà thì ai gây chuyện cho nó được? Nó không gây chuyện cho người ta là may lắm rồi!” Thủ đô ai chẳng biết Tang Hạm Nhi của Tang gia là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều tới ngu người? Chỉ có bà mẹ chiều con thái quá này là thấy bình thường thôi.
“Im đi! Chẳng phải cô vừa nói may mà người chết là con gái tôi chứ không phải nó sao? Chính các người cũng thừa nhận rằng con gái tôi chết thay cho nó! Các người còn có lương tâm hay không? Con gái tôi mới mười bảy tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ! Vẫn còn một con đường rất dài phải đi… Tại cô cả! Đồ yêu nữ hại người!”
“Bà đủ rồi đấy! Con gái bà tự tiện vào phòng riêng của người khác rồi bị giết thì liên quan gì tới chị dâu tôi? Nó mà đàng hoàng thì chết được à? Đáng đời nó! Ai không chui vào chỗ chết sẽ không chết! Tự nó muốn chết mà bà còn la lối ai hả?” Tới lúc này thì Mặc Vô Ngân chả thèm quan tâm đến phép tắc nữa, cô nuốt không trôi cục tức, phải chửi cho đã mới được!
“Cô…” Bà Tang tức đến nỗi phải ôm ngực thở phì phò như thể sắp ngất xỉu đến nơi.
“Cô cái gì mà cô…”
“Thôi được rồi Vô Ngân.” Mẹ Mặc lên tiếng, đoạn nhìn sang ông Tang và Tang Tranh, “Chuyện này trách ai cũng không thể trách Lam Lam nhà tôi, tôi nghĩ các ông làm người thông minh hẳn phải hiểu điều này. Chúng tôi rất tiếc chuyện con gái ông nhưng đừng trút giận lên đầu người khác, chúng tôi không có nghĩa vụ làm chỗ cho các ông trút giận. Thay vì đứng đây trách móc, chi bằng về nhà nghĩ lại các ông đã nuôi dạy con gái thế nào.”
Nếu bọn họ không nuôi dạy nên một đứa con gái vô phép dám tự tiện vào phòng riêng của người khác thì chuyện hôm nay nào xảy ra?
Nói đoạn mặc kệ phản ứng của họ, ba mẹ con xoay người rời khỏi sở cảnh sát, ánh nắng vàng rộm và khí trời trong lành làm áp lực trong lòng họ nhẹ đi.
“Cảm ơn mẹ, cảm ơn Vô Ngân.” Mộc Như Lam nhìn hai người, nụ cười có vẻ xót xa.
“Có gì đâu, chị là chị dâu của em mà, không giúp chị thì giúp ai? Vả lại bọn họ là cố tình gây sự.” Mặc Vô Ngân sảng khoái nói, cô không nhìn thấy hiện trường và cũng không quen Tang Hạm Nhi nên không bị áp lực mấy, ai lại buồn vì cái chết của một kẻ lạ chứ? Người chứ có phải bồ tát hay thánh mẫu gì đâu mà giàu lòng trắc ẩn đến thế.
Mẹ Mặc xót cô quá, “Đi nào, về nhà thôi, ngày mai sẽ đưa con về thành phố K, dù sao cũng hết thời gian họ tại Mộ Hoa rồi.” Mẹ Mặc nghĩ nhất định là Mộc Như Lam rất sợ hãi, cô chỉ cố tỏ ra bình tĩnh để không làm họ lo lắng mà thôi.
“Vâng.” Mộc Như Lam ngoan ngoãn đáp, tài xế Mặc gia lại xe tới, giúp họ mở cửa, Mộc Như Lam còn chưa bước lên thì lại bị gọi, ló điều lần này không phải người Tang gia.
“Hey… Cô nàng xinh đẹp phiền phức.” Mặc âu phục màu xám bạc, mái tóc bạch kim chải chuốt, khí chất thành thục hút hồn, hắn đứng cạnh một chiếc xe, miệng cười lịch thiệp nhưng tựa hồ ẩn chứa một thâm ý khó hiểu.
“Ngài Ebert?” Mộc Như Lam ngạc nhiên.
Tô Trừng Tương vừa ra khỏi sở cảnh sát, thấy Ebert chào hỏi Mộc Như Lam thì có hơi bất ngờ, “Ebert, Như Lam, hai người quen nhau à?”
Trái đất thật tròn, giảng viên hướng dẫn của Tô Trừng Tương ở viện tâm lý học Harvard chính là Ebert.
Ebert được Tô Trừng Tương mời đến hỗ trợ phá vụ án này, cô mới lần đầu tiếp xúc công việc, tuy cũng rất muốn tự mình phá án nhưng một ma mới như cô cần phải có thời gian cọ xát làm quen. Ngặt nỗi thời gian không đợi ai cả, mạng người là vô giá, không ai biết khi nào sẽ xuất hiện nạn nhân thứ hai, cô đành phải mời Ebert – người đang ở Hồng Kông hiệp trợ cảnh sát Hồng Kông phá án – tới đây. Hắn là giảng viên hướng dẫn của cô, ra tay giúp cô là trách nhiệm mà.
Ebert chưa nói chuyện với Mộc Như Lam được bao lâu thì đã bị Tô Trừng Tương kéo vào trong, Mộc Như Lam cũng phải theo mẹ con Mặc gia về nhà.
Giữa thiên không, một đám mây lững lờ chợt dừng lại trước vầng thái dương, che đi ánh mặt trời.