Trong một học kỳ, học viện Lưu Tư Lan có hai học sinh xin chuyển trường gần như cùng một lúc, người thì bị bắt ở lại, người thì tiền trảm hậu tấu nhưng vẫn được cho phép rời đi.
Sau khi hay tin, Chu Nhã Nhã lập tức nổi khùng lên, bất chấp cả sự hăm dọa của bọn học sinh Lưu Tư Lan, ả xộc thẳng vào văn phòng hội trưởng của Mộc Như Lam ngay giữa tiết hai.
Rầm, Chu Nhã Nhã hầm hầm nhìn Mộc Như Lam bằng một cặp mắt tóe lửa.
Mộc Như Lam mỉm cười với ả như thể đã biết trước mọi chuyện.
“Mộc Như Lam!” Chu Nhã Nhã thấy Mộc Như Lam cười cười thì lửa giận lại càng dữ dội hơn, ả muốn khắc hoa lên mặt đứa con gái này! Chính khuôn mặt chết tiệt ấy đã lừa gạt tất cả mọi người! Rõ ràng nó là một tên sát nhân nhưng lại được ngồi vào ghế hội trưởng! Rõ ràng nó là một kẻ biến thái nhưng lại được tung hô như thiên sứ! Thật trơ tráo! Thật quá trơ tráo!
“Chào Nhã Nhã đồng học. Hiện đang là giờ lên lớp, cô đến tìm tôi thế này chẳng lẽ có chuyện gì cần tôi giúp đỡ sao?” Mộc Như Lam nghiêng nghiêng đầu, gió theo cửa sổ ùa vào mơn trớn mái tóc dài đen nhánh, nụ cười của cô nhu hòa ấm áp mà chói lóa hơn cả ánh mặt trời.
Chu Nhã Nhã chỉ hận không thể xé nát gương mặt kia!
Ả ghét cay ghét đắng khuôn mặt kia, nếu trong tay có một lọ axit sulfuric, ả chắc chắn sẽ hất tới mà không chút do dự!
Chu Nhã Nhã thô lỗ đóng sầm cửa lại, nện bước thật mạnh đi đến trước mặt Mộc Như Lam, khuôn mặt ả ta lạnh băng, ánh mắt hết sức hung dữ, “Rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Cô định trả thù tôi có phải không?”
Mộc Như Lam vẫn chỉ cười, “Nhã Nhã đồng học có biết mình đang nói cái gì không đấy?”
“Mày đừng có ở đây mà giả vờ giả vịt! Tao với mày đều rõ mày là cái thể loại gì!” Chu Nhã Nhã rống to, bất ngờ lấy tay gạt hết đồ đạc trên bàn Mộc Như Lam xuống đất, lồng ngực ả phập phồng kịch liệt, “Mày muốn trả thù tao đúng không? Mày muốn ép tao ở lại học viện Lưu Tư Lan để bị bọn fan ngu si của mày đánh đập đúng không? Có phải nếu tao không đến trường thì mày sẽ còn ép tao đi làm cái gì nữa hay không?”
“Nhã Nhã đồng học, lần sau ra khỏi nhà cô hãy nhớ mang theo sự giáo dục của mình nhé?” Mộc Như Lam ngả lưng lên chiếc ghế màu đen, cô ngồi vắt chéo chân, hai khuỷu tay đặt trên hai bên tay vịn, mười ngón nhẹ nhàng đan vào nhau. Cực độ tương phản với hình ảnh chó điên sủa bậy của Chu Nhã Nhã, Mộc Như Lam lúc này tựa như vị nữ vương cao quý có thể rung chuyển cả thế giới chỉ bằng một cái ngoắc tay.
“Mày...”
“Vả lại.” Mộc Như Lam cắt ngang lời ả, mỉm cười, “Cô nghĩ tôi sẽ dùng cái thủ đoạn con nít ấy để trả thù cô à?”
Mặt Chu Nhã Nhã biến sắc, “Mày có ý gì? Mày muốn làm gì tao? Đồ ma quỷ! Mày định giết tao có phải không? Mày giết đi! Có giỏi thì giết đi!” Chu Nhã Nhã cười nhạo nói, ả không tin Mộc Như Lam dám động đến ả ngay tại đây, người biết ả đi tìm Mộc Như Lam tuy không nhiều nhưng cũng chưa phải là quá ít, nếu ả gặp chuyện gì thì Mộc Như Lam có chối bằng niềm tin.
Thần sắc Mộc Như Lam vẫn lạnh nhạt như trước, cô cười mát, “Thế thì trước khi chúng ta tiếp tục, tôi có món đồ này muốn trả lại cho cô.”
Dưới ánh mắt cảnh giác và nghi ngờ của Chu Nhã Nhã, Mộc Như lam hơi khom người lấy ra một vật từ trong ngăn kéo, cô nhẹ nhàng đặt nó lên bàn rồi thu tay về để Chu Nhã Nhã có thể nhìn rõ.
Một sợi dây chuyền nho nhỏ với những viên ngọc trong suốt màu xanh nhạt, trên đó khảm hình hạc giương cánh trông rất sinh động.
Chu Nhã Nhã vội cầm nó lên quan sát, chưa đến hai giây đã xác định được đây chính là vật ả làm mất lúc trước, sáng sớm hôm sau chạy đi tìm thì bị đám lưu manh lôi vào toilet ý đồ gây rối. Sợi dây chuyền này là quà bà nội ở quê tặng ả, ả quý nó vô cùng, cứ tưởng đã mất thật rồi, nào ngờ...
Chợt như hiểu ra điều gì, Chu Nhã Nhã kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô gái ở đối diện, trong đôi mắt dần dần ngưng tụ hận ý mãnh liệt đáng sợ, “Là mày?” Chuyện ả bị lôi vào toilet lần đó không phải tác phẩm của Bạch Tố Tình mà là do cô ta một tay bày ra?
Mộc Như Lam cười sâu xa, dường như rất hài lòng khi thấy Chu Nhã Nhã đã hiểu, “Là tôi, nhưng cô phải cảm ơn tôi mới đúng, nếu không nhờ tôi tập trước cho cô một lần thì sao cô có thể bình an vô sự lúc bị Tình Tình hãm hại được chứ?” Đáng tiếc, con bạch nhãn lang họ Chu này quá khó nuôi, chỉ có thể ném đi làm con rối mà thôi.
“Mày vô sỉ!” Chu Nhã Nhã lao tới toan đánh Mộc Như Lam, ả muốn đánh chết con khốn này! Hóa ra là nó! Thật đáng hận, thật vô sỉ! Gây đủ chuyện hại ả rồi lại xuất hiện trước mặt ả như chúa cứu thế để ả phải mang ơn! Sao lại có người vô sỉ đến vậy! Ả muốn giết cô ta! Nhất định phải giết cô ta!
“Hung quá đi.” Mộc Như lam nhanh nhẹn đứng lên, cô tránh ở sau lưng ghế rồi dùng sức đẩy một cái, Chu Nhã Nhã đã không đánh được ai mà còn bị chiếc ghế đụng ngã sõng soài. Mộc Như Lam thong thả bước đến bên cửa sổ, tựa vào cạnh cửa và mỉm cười nhìn ả ta, “Không sao chứ? Ngã đau lắm hả?”
Chu Nhã Nhã gần như nghiến nát cả hàm răng, đang định bò dậy tiếp tục tấn công, ả chợt thấy trong ngăn kéo đang mở của Mộc Như Lam có một con dao gọt hoa quả, vội vàng vồ lấy nó, ả quắc mắt nhìn Mộc Như Lam, cả người lao tới, “Tao giết mày!”
Mộc Như Lam không cử động, trông như đã sợ cứng người. Ngay lúc này, cửa phòng bị mở ra, Thư Mẫn ôm trong tay hai tập văn kiện, thấy Chu Nhã Nhã cầm dao chĩa vào Mộc Như Lam, cô liền trợn to mắt, “Hội trưởng!”
Dường như tiếng gọi này đã đánh thức Mộc Như Lam, chỉ một giây trước khi Chu Nhã Nhã đâm tới, cô bất ngờ nghiêng người sang một bên, mất thăng bằng ngã xuống đất. Chu Nhã Nhã nhào tới quá nhanh nên không kịp thắng lại, kết quả là té luôn ra ngoài cửa sổ, “Á!”
Từ lúc nửa người trên của Mộc Như Lam xuất hiện ở chỗ cửa sổ thì dưới lầu đã có vài người để ý nhìn lên, bọn họ chỉ thấy Mộc Như Lam đột ngột ngã sang bên, sau đó Chu Nhã Nhã lập tức nhào tới, trên tay còn cầm một con dao, cả người ả lao ra khỏi cửa sổ, đám người bên dưới liền hốt hoảng la hét.
Đó là lầu năm mà!
Sắc mặt Thư Mẫn trắng bệch, cô chạy tới đỡ Mộc Như Lam dậy rồi cùng lo lắng nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy Chu Nhã Nhã nằm bất động trên mặt sân đầy cỏ, một đám học sinh và giáo viên vây quanh ả ta, không biết tình trạng ra sao.
Xe cứu thương nhanh chóng tiến vào trường học đưa Chu Nhã Nhã đi cấp cứu, sau đó tin tức Chu Nhã Nhã sát hại Mộc Như Lam không thành mà còn ngã xuống lầu được truyền đi khắp học viện Lưu Tư Lan.
Trên diễn đàn ầm ĩ một phen, tất cả các bình luận đều mắng chửi Chu Nhã Nhã, con tiện nhân này liên tục hãm hại hội trưởng, hội trưởng đã không nói gì thì thôi, vậy mà ả cứ chạy tới gây sự hết lần này đến lần khác, có chết cũng đáng kiếp.
Bệnh viện trung tâm.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Mộc Như Lam và Thư Mẫn cùng làm chứng với tư cách là người liên quan, có một cảnh sát tiến hành lấy lời khai theo thông lệ.
Trên hành lang vang lên tiếng bước chân vội vàng, Hoa Phương và Chu Tô Luân gấp gáp chạy tới, trên mặt ngập tràn lo âu. Hoa Phương nhìn đèn phòng cấp cứu còn sáng mà đỏ cả mắt, khi quay đầu nhìn thấy Mộc Như Lam, vẻ mặt Hoa Phương nhanh chóng lạnh đi, bà ta im lặng đứng sang một bên, bàn tay siết chặt cho thấy bà mẹ này rất tức giận nhưng đang cố kìm lại.
Thư Mẫn cau mày bất bình, hai tay cũng siết chặt thành đấm, mấy bà mẹ như vậy thật đúng là đáng ghét, không những chiều hư con cái mà còn giúp bọn chúng giải quyết hậu quả bất chấp đúng sai, thậm chí còn quay ra oán trách người bị hại nữa chứ! Nếu là lãnh đạo quốc gia, cô nhất định sẽ ra luật trừng trị loại cha mẹ không biết dạy con, hơn nữa còn phải trừng trị thật nghiêm khắc!
Một lát sau, đèn tắt, bác sĩ đi ra, Hoa Phương lập tức chặn hỏi, “Bác sĩ bác sĩ, con gái của tôi sao rồi?”
Bác sĩ liếc nhìn Hoa Phương một cái, mày hơi nhíu lại, giọng điệu máy móc, “Nửa thân dưới của bệnh nhân đã bị liệt, có thể sẽ phải ngồi xe lăn suốt đời. Ngoài ra, lúc té xuống lầu, cổ họng của bệnh nhân bị chính con dao trên tay gây thương tích, tuy không có gì nghiêm trọng nhưng sau này nói chuyện sẽ gặp chút khó khăn.”
Hoa Phương cảm thấy như trời đất đảo lộn, sắc mặt bà ta tái mét, cái gì? Thân dưới bị liệt? Sau này sẽ phải ngồi xe lăn suốt đời? Thậm chí cả nói chuyện cũng gặp khó khăn?! Tại sao lại thế? Tại sao lại thế?!
“Như vậy đã là may mắn lắm rồi, nếu không nhờ phía dưới có đất mềm xốp cộng thêm một lớp cỏ rất dày thì chỉ sợ não con gái bà đã bị chấn thương, hằng năm, số người bị liệt toàn thân hoặc phải sống thực vật vì tai nạn giao thông và té lầu không ít chút nào đâu.” Bác sĩ máy móc trả lời xong thì xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên nhìn Mộc Như Lam một cái.
A, vị bác sĩ này chính là người phụ trách khám cho Mộc Như Lam và Kim Bưu Hổ lúc trước, ông biết Mộc Như Lam, hơn nữa cũng đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc từ trước khi tiến hành phẫu thuật. Tuy một bác sĩ thì không nên có suy nghĩ như thế này nhưng ông vẫn không thể không cảm thán, thật là đáng đời! Ác giả ác báo, mới tí tuổi mà đã muốn giết người thì sau này trưởng thành sẽ còn ghê gớm thế nào nữa? Nếu ông có một đứa con gái như Chu Nhã Nhã, ông nhất định sẽ đưa nó vào trại cải tạo thanh thiếu niên ngay tức khắc!
Hoa Phương hoàn toàn không nghe rõ bác sĩ nói gì nữa, bà ta mở to hai mắt như không tin được đây là sự thật, con gái bảo bối của bà ta, đứa con gái bảo bối bà ta che chở từ nhỏ đến lớn, nó mới mười lăm tuổi mà đã bị tai nạn ra nông nỗi này. Vì sao? Rốt cuộc nó đã làm gì sai mà lại bị trừng phạt nặng nề như vậy? Nó mới chỉ có mười lăm tuổi thôi!