Phỉ Phi bước vào văn phòng, mỉm cười nhìn lướt xung quanh rồi hướng về phía Thư Mẫn, cô ta đặt một tờ giấy thẳng thớm sạch sẽ xuống trước mặt Thư Mẫn, “Chị góp ý giúp em bài diễn thuyết này được không?”
“Bài diễn thuyết?” Thư Mẫn cúi đầu đọc, rõ ràng đây là một bài diễn thuyết tranh cử chức hội trưởng hội học sinh. Đôi mắt Thư Mẫn lạnh đi, Mộc Như Lam đi Mộ Hoa hai tháng, sau khi về còn ở lại học viện Lưu Tư Lan gần hai tháng nữa, trong hai tháng này, cô tuyệt đối không để Mộc Như Lam bị hạ bệ xuống làm đối tượng sai sử của kẻ khác?
“Đúng vậy, em muốn trở thành người lãnh đạo mới của học viện Lưu Tư Lan, nghe nói bài diễn thuyết của Mộc học tỷ năm đó rất tuyệt vời, em cũng muốn noi gương chị ấy.” Phỉ Phi cười, giọng điệu vô cùng khiêm tốn.
“Thì sao? Cô muốn trở thành hội trưởng thì cũng phải đợi hội học sinh duyệt kế hoạch tranh cử mới được.” Thư Mẫn nói giọng lạnh như tiền, cầm tờ giấy lên vò nát rồi ném vào thùng rác.
Phỉ Phi nhìn mà nụ cười trên môi chẳng mảy may thay đổi, chỉ có ánh mắt là không ôn hòa nữa, “Đợt tranh cử đã được định là sẽ cử hành vào năm ngày sau rồi mà?”
“Nực cười.” Thư Mẫn lạnh lùng nhếch môi, “Hội trưởng đương nhiệm chưa về, đâu đến lượt một kẻ vô danh như cô lên tiếng?”
“Bên ban giám hiệu đã gửi công văn…”
“Thì sao?” Thư Mẫn ngắt lời, “Cô nên tìm hiểu lại vì sao học viện Lưu Tư Lan lại có chỗ đứng trên trường quốc tế đi. Để xem khi mà hội học sinh phản đối, ban giám hiệu sẽ mạo hiểm đưa cô lên mặc cho Lưu Tư Lan trở lại thành đống rác dạo trước, hay là sẽ chờ hội trưởng của chúng tôi trở về.” Ừ thì Phỉ Phi có chỗ dựa rất chắc đấy, rồi sao? Ban giám hiệu dám cho tiến hành tranh cử để đưa Phỉ Phi lên chắc? Ngoài mặt bọn họ đã rục rịch khỉ gì đâu.
Phỉ Phi nheo mắt, “Xem ra tin đồn Thư phó hội trưởng bất hòa với Mộc hội trưởng là giả. Thấy phó hội trưởng có vẻ bảo vệ Mộc học tỷ lắm đấy chứ.”
Thư Mẫn hơi biến sắc, cô đáp lại Phỉ Phi bằng ánh mắt lạnh băng, “Nếu không còn gì nữa thì mời cô ra ngoài.”
Phỉ Phi vừa đi ra vừa nhíu mày. Thật là, có vẻ khó khăn hơn cô ta tưởng rất nhiều… Cơ mà, phải vậy mới có tính thách thức chứ, đúng không nào? Ha ha…
++++
Thủ đô.
Đêm đã khuya.
Trong thư phòng, Tô Trừng Tương đang tìm đọc những tài liệu và văn kiện hỗ trợ việc phá án, trên bàn để hồ sơ ghi chép về các phụ án Mặc Khiêm Nhân từng phá. Lãnh đạo cấp cao có ý đào tạo Tô Trừng Tương thành Mặc Khiêm Nhân thứ hai nên đương nhiên sẽ dốc toàn lực hỗ trợ.
Đèn led sáng trưng, Tô Trừng Tương đọc nhưng không tập trung được, trong đầu cứ chập chờn hình ảnh Mộc Như Lam nhìn xuống chân cầu rồi thản nhiên bỏ đi, mà đến khi cô nhìn xuống thì lại phát hiện một cái đầu người và một bàn tay dư sức dọa ngất một cô gái trẻ…
Mệt mỏi xoa xoa thái dương, cô đứng dậy rót ly nước rồi trở lại bàn làm việc cố gắng tập trung tinh thần, đoạn cầm một tập hồ sơ lên đọc để rồi bất ngờ khi thấy loạt ghi chú trên đó. Ở những chỗ trống có bổ sung rất nhiều lời phân tích diễn giải, nét chữ hơi ngoáy nhưng vẫn rất sạch sẽ dễ đọc, có điều mực bị nhạt dần. Có lẽ đây là một tập hồ sơ Mặc Khiêm Nhân từng đọc qua và kiên nhẫn viết phân tích của hắn vào.
Tập hồ sơ này đã lên dây tinh thần cho Tô Trừng Tương, cô thấy yêu thích quá đỗi, dần dần tập trung vào phần phân tích vụ án, học hỏi cách phá án của Mặc Khiêm Nhân.
… Qua suy luận, kẻ tưởng như vô can nhất thường là kẻ đáng nghi nhất…
… Thái nhân cách cực kì xảo quyệt và giỏi lường gạt, không thể chỉ đơn giản dựa vào mắt thường để nhìn thấu chúng…
… Cách lột mặt nạ nhanh nhất chính là đeo mặt nạ…
Tô Trừng Tương tiếp thu tri thức rất nhanh, hơn nữa còn có khả năng thấu triệt vấn đề trong thời gian ngắn nhất, vì thế khi hình ảnh Mộc Như Lam lần nữa hiện lên trong đầu thời điểm, cảm giác kì lạ chợt lóe lên đã bị cô bắt được.
Kẻ tưởng như vô can nhất thường là kẻ đáng nghi nhất… Tô Trừng Tương tái mặt, đôi mắt trợn to, cô bàng hoàng ngồi lặng đi vài phút, sau đó đứng bật dậy rảo bước ra khỏi phỏng.
Cô muốn đi tìm Mặc Khiêm Nhân, chuyện này phải nói cho rõ ràng! Hỏng bét! Đúng là hỏng bét rồi!