Nhưng học sinh Lưu Tư Lan và thậm chí cả học sinh Tử Viên cũng biết chuyện hai anh em Mộc gia là tỷ khống điển hình, vậy ra không khí kì cục như thế này chính là vì chiến tranh giữa cậu em vợ và anh rể?
“Như Lâm, sao em không ăn? Để lát nữa sẽ nguội đấy.” Mộc Như Lam hỏi.
Mộc Như Lâm nhìn đôi trai gái đối diện, một người vô tư nhai thức ăn còn một người thì bình thản đút thức ăn, cậu lắc đầu, cảm thấy cơm trong miệng khô như sáp, “Có lẽ vì mệt quá nên không muốn ăn.”
“Ngồi máy bay và tàu hỏa lâu như thế thì chắc chắn là rất mệt rồi. Em ráng ăn thêm chút nữa rồi ngủ một giấc đi.” Mộc Như Lam dịu dàng nói.
“Vâng.” Mộc Như Lâm cúi đầu nuốt qua loa mấy miếng rồi lập tức đứng dậy nói muốn về khách sạn nghỉ ngơi.
Bước nhanh ra khỏi nhà trọ, Mộc Như Lâm vô tình va phải một người ở cửa ra vào, cậu thất thần nói xin lỗi, đang định đi tiếp thì đột nhiên bị gọi giật lại.
“Lâm!” Mộc Như Sâm trợn mắt nhìn Mộc Như Lâm, sao nó lại ở đây?!
Ánh mắt thất thần của Mộc Như Lâm bỗng chấn động, cậu quay đầu kinh ngạc nhìn Mộc Như Sâm tay kéo hành lý, “Sao anh…?”
“Anh mới phải hỏi vì sao cậu lại ở đây!” Mộc Như Sâm nhướng mày, cậu đã phải lén lút đặt vé máy bay chỉ để được ở riêng với Mộc Như Lam, vậy mà thế quái nào Mộc Như Lâm cũng có mặt? Thậm chí còn có vẻ đã đến trước cậu được một lúc rồi!
Đối mặt với giọng điệu chất vấn của Mộc Như Sâm, Mộc Như Lâm đã không vui lại càng thêm bực bội, câu đó phải để cậu nói mới đúng! Vì sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ anh ta cũng có ý định giống cậu? Mộc Như Lâm cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, “Anh đến tìm chị à?”
Mộc Như Sâm cảnh giác nhìn cậu, “Hỏi thừa, chẳng lẽ tới tìm cậu? Cậu đến từ lúc nào? Sao không nói trước với anh?”
Bây giờ Mộc Như Lâm không có tâm tình nói chuyện này, cậu lại gần kéo tay Mộc Như Sâm, “Anh đi theo em trước đã, em có chuyện muốn nói với anh.”
Mộc Như Sâm hất tay ra, “Anh đi chào chị một tiếng trước đã...”
“Chuyện em muốn nói chính là về chị!” Mộc Như Lâm sao có thể để cậu ta thấy cảnh Mộc Như Lam thân mật với Mặc Khiêm Nhân được, với cái tính tình nóng như lửa, Mộc Như Sâm nhất định sẽ gây sự với Mặc Khiêm Nhân, ngộ nhỡ cậu ta mất đi lý trí rồi nói lung tung trước mặt mọi người thì nguy to!
“Vậy cậu nói luôn đi.” Mộc Như Sâm sốt ruột muốn gặp Mộc Như Lam, cậu nhớ cô chết đi được.
Mộc Như Lâm nhẫn nại không nổi nữa, cậu trực tiếp kéo tay Mộc Như Sâm lôi ra ngoài, “Chị ấy ở đây chứ không chạy đi đâu được, em đưa anh đến khách sạn trước đã, nghe em nói xong, anh lại đến tìm chị sau!”
Mộc Như Sâm nhíu mày, hôm nay Mộc Như Lâm có vẻ nôn nóng hơn hẳn mọi khi, chẳng lẽ chị đã xảy ra chuyện gì?
Vừa nghĩ như vậy, Mộc Như Sâm lập tức mất bình tĩnh, cậu gạt tay Mộc Như Lâm ra, đang định chạy vào khách sạn thì bỗng chợt thấy một cảnh tượng khiến cậu phải dừng chân.
Dù là khi ăn cơm hay là lúc ngồi xe, Mộc Như Lam luôn thích vị trí gần cửa sổ, vừa rồi Mộc Như Sâm vội vã đi thẳng đến cửa ra vào nên không để ý thấy cô ngồi tựa vào cửa sổ cùng Mặc Khiêm Nhân, bây giờ đảo mắt qua, bóng hình nổi bật ấy ngay tức khắc hấp dẫn cậu. Chị gái yêu quý của cậu vẫn điềm nhiên như trong ấn tượng, từ ánh mắt, nụ cười đến khí chất, tất cả đều thánh khiết tựa thiên sứ. Thế nhưng lúc này đang có một người đàn ông ngồi bên cạnh thiên sứ, người đàn ông mà cậu đã gặp vài lần, người đàn ông mà cậu rất không ưa!
Bọn họ có vẻ rất thân mật, trông như một cặp tình nhân...
Mộc Như Sâm cất bước đi vào trong nhà trọ, vừa đi vừa nhìn cái cửa sổ trừng trừng, vẻ mặt cậu nửa âm hiểm nửa hung hăng, tựa như mãnh thú thấy vật sở hữu bị nhúng chàm.
Mộc Như Lâm thầm than không ổn, vội vàng chạy qua giữ chặt lấy cậu ta, “Anh theo em về khách sạn!”
“Cút đi!” Mộc Như Sâm đẩy Mộc Như Lâm ra, cậu muốn giết tên đàn ông chết tiệt kia! Chị ấy là của cậu! Đừng hòng tranh giành!
Mộc Như Lâm không thể nhịn được nữa, cậu đã mệt nhọc lắm rồi mà Mộc Như Sâm vẫn cố chấp muốn vượt qua giới hạn, tại sao cậu lại phải chịu đựng như thế này, tại sao cậu phải khổ sở như thế này?
Một cú đấm trời giáng nện vào mặt Mộc Như Sâm, cậu ta lập tức ngã nhào, trong miệng tanh mùi máu.
Mộc Như Sâm bị đánh đến sững cả người, cậu vô thức đưa tay sờ khóe miệng, thấy trên ngón tay dính máu đỏ, cậu quát, “Mộc Như Lâm! Mày điên à?!”
“Anh mới là đồ điên!” Mộc Như Lâm túm áo nhấc Mộc Như Sâm lên, tức đến nghiến răng nghiến lợi, “Anh định làm gì, hả? Định đánh Mặc Khiêm Nhân một trận sao? Dựa vào cái gì? Anh có tư cách gì mà làm như vậy? Anh chỉ là em trai của chị ấy thôi! Em trai ruột! Em trai ruột thịt chảy chung một dòng máu!” Cậu như nói với Mộc Như Sâm, lại như tự nói với chính mình.
“Em trai thì sao?!” Mộc Như Sâm có hơi kinh ngạc khi Mộc Như Lâm tự dưng nói như vậy, chẳng lẽ nó đã biết tình cảm mình dành cho Mộc Như Lam? Nhưng biết rồi cũng có sao đâu? Chuyện này, cậu không sợ bị người khác biết! Chẳng qua là cậu yêu một người mà người đó vô tình là chị gái ruột thôi! Có gì không được cơ chứ!
Mộc Như Lâm tức đỏ mắt, lại đấm thêm một cú nữa, “Em trai thì sao? Anh còn dám nói thế nữa hả? Sao anh ích kỷ quá vậy? Từ nhỏ đến lớn, chị ấy luôn bảo vệ anh, từ nhỏ đến lớn, chị ấy lúc nào cũng cố gắng, tất cả những thứ chị ấy đang có đều là nhờ chị ấy vất vả từng ngày. Bây giờ anh định xông lên, đuổi người đàn ông kia đi rồi hô to cho mọi người biết anh yêu chị ấy à? Sao anh không thử nghĩ xem câu nói đơn giản đó sẽ đẩy chị ấy vào hoàn cảnh nào?!”
Mộc Như Sâm nhăn mày, đang định phản bác lại thì bỗng bị sốc, “Cậu đang khóc đấy à?”
“Im đi!” Mộc Như Lâm lôi Mộc Như Sâm dậy, tóc mái và kính mắt che đi đôi mắt cậu, “Hiểu lời nói em nói thì theo em về khách sạn.”
Mộc Như Sâm bị đánh xong thì có tỉnh táo lại đôi chút nhưng vẫn ngoái đầu nhìn cái cửa sổ không cam tâm, cuối cùng dưới sự thúc giục của Mộc Như Lâm, cậu đành phải kéo hành lý về khách sạn. Cậu muốn làm rõ chút chuyện, chẳng hạn như em trai cậu đến đây lúc nào, từ bao giờ thì nó biết tình cảm cậu dành cho Mộc Như Lam.
Thư Mẫn đứng ngay sau cửa nhà trọ. Vì gió thường thổi từ ngoài vào trong qua cửa chính nên buổi tối ông bà Smith luôn đóng cửa lại. Thân là hội phó hội học sinh, Thư Mẫn định đến bệnh viện thăm Mina, không biết vì sao, cô chỉ hé cửa một chút chứ không bước ra ngoài.
“Phó hội trưởng, bạn có đi không?” Hai cô gái đứng đằng sau hỏi.
Thư Mẫn đóng cửa lại, cô nhìn hai người nọ một cái rồi đi lên lầu, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
“Bạn không định đi thăm Mina à?” Một trong hai cô gái hỏi.
“Tối nay sẽ đi.” Thư Mẫn trả lời mà không buồn quay đầu, bóng cô khuất đi sau chỗ quẹo cầu thang.
++++
“Em rất thân thiết với em trai.” Mặc Khiêm Nhân thôi nhìn ra ngoài cửa sổ, gắp một miếng thịt viên đút cho cô gái đang há miệng chờ đợi như đòi thức ăn.
Mộc Như Lam gật đầu, cái tay bánh bao chỉ chỉ canh, không ăn cơm đâu, muốn húp canh cơ.
“Em rất quan tâm tụi nó.” Mặc Khiêm Nhân buông đũa, tuân mệnh đút canh cho cô.
Mộc Như Lam thỏa mãn cười gật đầu. Đương nhiên, em trai cưng của cô mà, cô rất yêu chúng nó. Ngay từ khoảnh khắc chào đời, chúng nó đã bị in lên mình dấu ấn của Mộc Như Lam cô, cả đời này chỉ có thể là của cô, dù hạnh phúc, thống khổ, đau đớn, hay dày vò. Nếu có ngày chúng nó phản bội cô thì chỉ có chế chúng thành rối mới làm cô bớt giận.
Là ham muốn chiếm giữ sao? Mặc Khiêm Nhân nhìn đôi mắt vui vẻ của cô, hắn nghĩ mãi không hiểu, nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao Mộc Như Lam lại bị tâm thần biến thái. Kẻ tâm thần biến thái có rất ít người là bẩm sinh, hắn không hiểu, một cô gái lớn lên trong yêu thương, biết dốc sức học tập, có mục tiêu, có lý tưởng, rất được sùng bái và cũng chưa từng bị ai đánh chửi, vì sao lại trở thành biến thái?
Cách thức kẻ biến thái giết người hay chế tạo một vật nào đó hầu hết đều phản ánh thứ bọn họ thèm khát nhất, thế thì đam mê con rối của Mộc Như Lam rốt cuộc phản ánh điều gì?
Thật đau đầu, hắn vẫn chưa có tiến triển gì trong việc nghiên cứu nội tâm của cô cả.
Điện thoại của Mặc Khiêm Nhân rung lên, cắt đứt luồng suy nghĩ của hắn, người gọi thuộc phía cảnh sát, ông ta nói gì đó khiến Mặc Khiêm Nhân phải nhìn Mộc Như Lam một cái.
“Sao vậy?” Chờ Mặc Khiêm Nhân cúp điện thoại, Mộc Như Lam hỏi.
“Không cần phải lo Jack sẽ nói những thứ không nên nói nữa.” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên đứng dậy, “Hắn tự sát rồi.”
Mộc Như Lam nhíu mày, “Tự sát?” Có không? Không, đối với kẻ biến thái, đặc biệt là những tên tội phạm biến thái lý trí như cô, Jack và Dvorak, tự sát hoàn toàn không thuộc phạm vi những việc sẽ làm.
Mặc Khiêm Nhân bế Mộc Như Lam lên lầu, “Anh đi xem tình hình thế nào.” Tuy chuyện Jack chết đối với hắn chỉ có lợi chứ không có hại – ai biết gã có để hớ chuyện Mộc Như Lam là biến thái hay không, mà cho dù nói ra cũng chưa chắc có ai tin – nhưng nếu thật sự là mưu sát thì bọn họ cần phải suy xét lại cẩn thận, động cơ giết Jack là gì, đối phương là bạn hay thù, có biết được gì từ Jack hay không?
Hắn đặt Mộc Như Lam lên giường, lấy máy tính và mấy quyển sách trong hành lý ra cho cô giết thời gian, sau đó tháo bớt băng vải trên tay cô xuống, ít nhất phải lộ mấy đầu ngón tay để cô dễ lật sách và gõ bàn phím. Xong xuôi, Mặc Khiêm Nhân đi ra cửa phòng, như sực nhớ đến chuyện quan trọng nào đó, hắn dừng chân nhìn Mộc Như Lam, dường như có chút rối rắm, “Anh...”
Theo lý thuyết, đêm qua ngủ trong phòng của Mộc Như Lam chỉ là ngoài ý muốn, giờ này vẫn còn sớm, nhà trọ chưa đóng cửa, ngoài kia người cũng đông, hắn ắt hẳn nên tìm khách sạn thuê phòng với tên Ebert, nhưng...
“Tối nay anh không về ngủ à?” Mộc Như Lam không hề cảm thấy hai chữ “về ngủ” là có gì quá thân mật, tuy mối quan hệ của họ vẫn chưa được xác định, a, không đúng, Mộc Như Lam đã định cho Mặc Khiêm Nhân làm con rối sống của cô rồi, hắn là tài sản, thuộc sở hữu của cô.
“... Anh sẽ trở lại ngay.” Mặc Khiêm Nhân nói rồi ra ngoài đóng cửa, khóe môi nhếch lên một độ cong vui sướng.
Nếu hắn đột nhiên tìm Kha Uyển Tình để cầu hôn con gái bà ta thì có bị đánh chết không nhỉ?