Mục lục
Gia, khẩu vị quá nặng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ là vì Đoạn Nghiêu là người duy nhất kiếp trước chết mà kiếp này lại sống nhờ có Mộc Như Lam nên Mộc Như Lam luôn cảm thấy mình phải có trách nhiệm với hắn. Hắn là một người rất đặc biệt trong cuộc đời kì lạ của cô, thậm chí còn quan trọng hơn Kha Uyển Tình họ.

Mặc Khiêm Nhân nheo mắt, “Em có cảm giác đó khi thấy cậu ta suýt chết à?”

“Không phải.” Mộc Như Lam mỉm cười, “Em đã thấy. Em đã nhìn thấy cậu ấy chết, cậu ấy vốn không tồn tại trong tương lai thế giới này.”

Mặc Khiêm Nhân chỉ có thể cho rằng đây là một lối suy nghĩ kì quặc phức tạp của Mộc Như Lam, bởi thế giới trong mắt biến thái khác hẳn người bình thường, vài tên sát nhân biến thái chỉ cần dùng mũi ngửi là ngay lập tức tìm ra con mồi mình muốn trong đám đông.

Vì thế hắn hiểu lời Mộc Như Lam nói thành: Mộc Như Lam cứu Đoạn Nghiêu, có cảm tưởng như mình đã cho Đoạn Nghiêu một cuộc sống mới nên đã nảy sinh một kiểu ý thức trách nhiệm như mẹ với con, cô ấy nghĩ rằng mình phải có trách nhiệm quan tâm và bảo bọc cậu ta.

Tư duy kì lạ của biến thái là căn nguyên của những hành động không thể lý giải bằng logic bình thường, thế nên cũng không cần phải đặt nặng vấn đề “Tại sao” quá, bởi vì đáp án thường sẽ đơn giản hoặc phức tạp đến ngoài sức tưởng tượng.

Mặc Khiêm Nhân thở dài. Ngoài hắn ra, trong lòng người yêu hắn còn có một người đàn ông đặc biệt khác. Tuy điều này thật khó chấp nhận nhưng ngẫm lại tính cách Mộc Như Lam thì cũng dễ hiểu.

Đặc biệt đến mấy cũng không bằng hắn được. Thôi không chấp con nít, hừm!

Trong lúc Đoạn Nghiêu còn đang mê man, Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân cùng trở về trang viên. Vì sợ vứt lộn đồ của Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân nên không ai dọn dẹp thay họ. Mộc Như Lam cầm di động lên xem thì không thấy có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn gì, dợm bỏ điện thoại vào túi, cô chợt nhíu mày, à… Thời điểm này… hẳn học viện Lưu Tư Lan đang nghênh đón nữ thần được sùng bái nhất kiếp trước? Tên gì ta? Cô cũng không nhớ nữa, nhưng kiếp trước cô ta là bạn gái Mộc Như Lâm, cùng Bạch Tố Tình mỗi người chiếm nửa học viện Lưu Tư Lan, thậm chí cô ta còn lăm le lấn át Bạch Tố Tình nên cô mới có ấn tượng rất mạnh.

Tính cách cô ta thế nào nhỉ? Hiền lành, đáng yêu, nhiệt tình, lương thiện, có nụ cười rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, ừm, đại loại thế, nhờ nhiệt tình hừng hực như vậy mới “đốt” được Mộc Như Lâm.

Nhắc mới nhớ, Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm đã lâu không gọi điện cho cô. Mải kết bạn mới nên quên mất chị gái chăng? Vậy thì hơi hư đốn rồi đấy.

Mộc Như Lam cười nghĩ rồi gọi cho Mộc Như Lâm, có điều điện thoại của Mộc Như Lâm đã bị rơi mất trong lúc tai nạn hoảng loạn nên đương nhiên không có ai nhận máy. Cô nghi hoặc nhíu mày, chuyển sang gọi Mộc Như Sâm, ngặt nỗi điện thoại của cậu cũng đã vỡ hỏng theo cú ngã của chủ nhân rồi.

Lạ thật…

Chưa bao giờ thấy hai anh em cùng lúc không liên lạc được, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Cô bèn gọi cho Thái Sử Nương Tử. Hôm đó có không ít người trên con đường quanh núi nên vụ tai nạn cũng đã đến tai nhiều người, Mộc Như Lam nhanh chóng biết chuyện qua lời kể của Thái Sử Nương Tử, Mộc Như Sâm bị tai nạn xe cộ, bây giờ đang nằm trong bệnh viện.

Hiếm khi nào có dịp Mộc Như Lam gọi điện, Thái Sử Nương Tử đời nào chịu gác máy sớm thế, cô thao thao bất tuyệt với Mộc Như Lam, cuối cùng chủ đề chuyển sang Phỉ Phi, nghe giọng điệu căm phẫn tức tối của Thái Sử Nương Tử, ai không biết còn tưởng Phỉ Phi lật mộ tổ tiên của cổ ấy chứ.

“Con nhỏ trời đánh đó tưởng để giống kiểu tóc, mặc giống kiểu đồ, nói chuyện giống ngữ điệu của cậu là so được với cậu chắc? Mẹ nó! Đồ mặt dày hơn thớt! Nhìn mà phát bực! Nghe nói nó còn định tranh cử chức hội trưởng hội học sinh Lưu Tư Lan đấy! Khốn nạn hơn nữa là có rất học sinh ủng hộ nó vì nó giống cậu! Tức điên lên được, để Bạch Tố Tình làm hội trưởng còn được hơn nó! Hy vọng Thư Mẫn không tuyên bố tranh cử hội trưởng sớm quá!” Cơn tức của Thái Sử Nương Tử như phun phừng phực qua loa.

Thái Sử Nương Tử cực kì quý Mộc Như Lam. Hễ nghe ai nói Phỉ Phi dễ mến ghê, cô ta giống Mộc Như Lam, là cô chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống kẻ đó; còn hễ nghe ai nói Phỉ Phi đáng ghét quá, cô ta giống Mộc Như Lam, là cô lại gật đầu lia lịa rằng hàng giả thì chỉ đáng bị phỉ nhổ, thật sự chịu không nổi cảnh nữ thần của mình bị mạo phạm nặng nề.

Mộc Như Lam nhíu mày, Phỉ Phi? Hình như đúng là tên này, nhưng sao Thái Sử Nương Tử miêu tả không giống ấn tượng của cô chút nào hết vậy? Kiếp trước cô ta đâu có giống cô đến mức trở thành hàng giả của cô? Để giống kiểu tóc, mặc giống kiểu đồ, nói chuyện giống ngữ điệu? Chẳng lẽ cô ta cũng là biến thái? Hay là vì cô trùng sinh nên mọi thứ mới chệch khỏi quỹ đạo? Giống như chuyện Đoạn Nghiêu còn sống, anh trai Bạch Tố Tình xuất hiện, bây giờ thì đến Phỉ Phi khác hẳn kiếp trước…

Bươm bướm vỗ cánh, không thay đổi được cả thế giới nhưng lại cải biến rất nhiều đường nhân sinh vốn đã được thượng đế an bài.

Thú vị phết.

Mộc Như Lam mỉm cười, thế giới sau khi trùng sinh thật thú vị quá, tương lai mù mịt làm người ta ngày càng trông chờ.

Cô nhờ Thái Sử Nương Tử đến bệnh viện thăm Mộc Như Sâm, khi đến nhớ gọi lại cho cô.

Mặc Khiêm Nhân loanh quanh trong phòng như đang tìm cái gì đó, Mộc Như Lam quay đầu hỏi, “Anh đang tìm cái gì thế?”

Mặc Khiêm Nhân im lặng nhìn cô một hồi rồi đáp, “Không có gì.”

++++

Thành phố K.

Mãi đến trưa Mộc Như Sâm mới tỉnh lại, bác sĩ kiểm tra thêm lần nữa, xác nhận không có vấn đề gì thì mới chuyển cậu từ phòng cấp cứu sang phòng thường.

Kha Uyển Tình vẫn chưa chịu ra khỏi nhà nên chỉ nghe được chút ít tình hình của Mộc Như Sâm, biết không chết là không quan tâm nữa. Bà ta đang mải tìm cách liên lạc với Mộc Như Lam mà không bị phát hiện để mách cô hành vi quá quắt của Đoạn Nghiêu, nào có rảnh mà quan tâm hai thằng con. Trong khi mình phải tính toán chuyện sống còn thì tụi nó suốt ngày sổng đi chơi, bây giờ còn gây tai nạn làm mất thêm một khoản tiền thuốc!

Bà mẹ bạc tình bạc nghĩa như thế, việc chăm sóc Mộc Như Sâm đương nhiên do Mộc Như Lâm lo hết. Dù sao họ cũng là anh em sinh đôi, có thể không đồng cam cộng khổ nhưng không thể bỏ mặc nhau được.

Mộc Như Sâm bị gãy hai chân một tay, coi bộ sẽ phải nằm viện một thời gian dài. Từ lúc tỉnh lại đến giờ, thấy Mộc Như Lam mãi chẳng gọi điện hỏi thăm, sắc mặt của Mộc Như Sâm tệ vô cùng, cậu như trở thành một con thú hung hăng gặp ai cũng sừng sộ.

“Anh không ăn! Đừng có làm phiền anh!” Mộc Như Sâm cáu bẳn quát Mộc Như Lâm đoạn kéo chăn trùm kín đầu. Bây giờ cậu không có tâm trạng ăn uống gì hết, cậu bị tai nạn ra nông nỗi này mà Mộc Như Lam vẫn chưa chịu về, đến cả một cú điện thoại cũng không có, cậu vừa buồn vừa tức anh ách thế này thì làm sao mà nuốt cho trôi!

Mộc Như Lâm nhịn không nổi nữa, cậu lạnh lùng nói, “Thích làm gì thì làm!” Dù sao người bị đói cũng không phải cậu.

Lát sau, có ai đó gõ gõ cửa rồi bước vào, một cô gái mặc đồng phục Lưu Tư Lan màu trắng tao nhã xuất hiện, mái tóc đen dài đến eo, đôi môi vẽ một nụ cười ấm áp nhu hòa, thoạt nhìn rất có khí chất. Tay cầm hộp thức ăn giữ nhiệt, cô ta nhìn là biết ngay chuyện gì đang xảy ra.

“Đừng mải cãi nhau mà không để ý đến sức khỏe chứ.” Phỉ Phi vào phòng đặt hộp thức ăn lên chiếc bàn cạnh giường, “Mình mang đến chút canh bổ xương, Như Sâm đồng học dùng đi.”

Mộc Như Sâm nghe vậy thì lập tức mừng rỡ bỏ chăn xuống, phát hiện người nói không phải Mộc Như Lam, cậu hơi ngỡ ngàng đoạn nhăn mặt khó chịu, nhìn Phỉ Phi như thể muốn ăn thịt cô ta, “Cô là ai?!” Ai cho cô mặc đồ như thế? Mộc Như Sâm định quát vậy nhưng nhìn kĩ thì mới thấy cô ta không vẻ gì là cố tình giả mạo, cũng không hề đeo trang sức gì. Ấy thế mà vẫn đem lại một cảm giác cực kì giống Mộc Như Lam, mặc dù không ai nghĩ cô ta là thiên sứ cả.

Phỉ Phi bất đắc dĩ nhìn Mộc Như Lâm như muốn nói: Thấy chưa, cô ta nằm không cũng trúng đạn.

Mộc Như Lâm giật mình, bản thân cũng từng bài xích Phỉ Phi vì cô giống Mộc Như Lam, cậu mất tự nhiên sờ sờ mũi, dù gì cô ta cũng đã giúp đỡ cậu rất nhiều.

“Mình là Phỉ Phi, mới chuyển đến học viện Lưu Tư Lan mấy ngày trước.” Phỉ Phi thân thiện đáp. Có điều bây giờ Mộc Như Sâm đang rất bực bội, nghe ngữ điệu của cô ta làm cậu càng gai người hơn.

“Ai quan tâm cô tên gì! Nói cái giọng bình thường chút không được hả?!” Chẳng hiểu sao, cùng một ngữ điệu, Mộc Như Lam nói hết sức mềm mại uyển chuyển mà người khác nói thì lại ngứa tai vô cùng.

Phỉ Phi hơi xấu hổ, cô ta bất lực nhìn sang Mộc Như Lâm, sao đến cả giọng nói cũng bị ghét, cô ta vô tội mà…

Mộc Như Lâm cau mày, “A Sâm, đừng lộn xộn!”

“Ai lộn xộn?! Có để tôi nghỉ ngơi không thì bảo?! Xéo đi!” Mộc Như Sâm vốn không phải người thương hương tiếc ngọc, nhất là khi tâm trạng của cậu đang thấp hơn đế giày.

“… Xem ra mình đến không đúng lúc rồi, để tối nay vậy.” Phỉ Phi lúng túng cười với Mộc Như Lâm.

Mộc Như Lâm định nói không cần nhưng thấy ánh mắt chân thành tha thiết của cô ta thì lại chần chừ, cậu không biết cô ta tiếp cận anh em cậu với mục đích gì nhưng có vẻ là không có ác ý…

Thái Sử Nương Tử vừa cầm giỏ giỏ trái cây đi vào thì đã thấy cảnh tượng này. Cô đặt giỏ trái cây lên bàn mặc kệ ba đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Thấy chén canh bổ xương, cô liếc Phỉ Phi một cái rồi nhìn sang hai anh em, sau đó nhíu mày lấy điện thoại đánh một cuộc gọi.

“Cô làm gì thế?” Mộc Như Sâm biết Thái Sử Nương Tử, học sinh lớp F, cùng một giuộc với Đoạn Nghiêu, chỉ nghĩ vậy thôi là cậu đã ghét lây. Bọn chơi chung với Đoạn Nghiêu chắc cũng chẳng phải người tốt lành gì.

Thái Sử Nương Tử phớt lờ không đáp, cô cầm di động nghe, đến khi đầu dây bên kia bắt máy thì vẻ mặt lạnh lùng mới dịu đi chút ít, cô đưa điện thoại cho Mộc Như Sâm, “Đây. Lam Lam.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK