Mục lục
Gia, khẩu vị quá nặng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi

Kha gia.

Hiện tại đã quá giờ cơm tối.

Kha Xương Hoàng cau có ngồi trước bàn ăn, Akutsu Junko ở cạnh lấy làm bất đắc dĩ, “Lam Lam chỉ đi tiễn Khiêm Nhân một lát thôi, sẽ về ngay mà.”

“Tiễn tiễn tiễn tiễn, còn chưa ra khỏi nhà mà đã muốn cướp cháu gái cưng của tôi, nếu Lam Lam gả cho hắn thì chắc mấy trăm năm lão già này cũng không thấy mặt con bé được một lần!” Kha Xương Hoàng vẫn rất tức giận, chấp nhận Mặc Khiêm Nhân và lưu luyến Mộc Như Lam là hai chuyện khác nhau, vốn hôm nay thấy Mộc Như Lam tiễn Mặc Khiêm Nhân đi lão còn mừng ra mặt, biến nhanh giùm cái, ngày nào cũng tình tứ trước mặt lão làm lão tức chết, còn chẳng thèm cho lão thời gian thích ứng nữa cơ! Bây giờ đã tám giờ hơn mà Mộc Như Lam vẫn chưa về, có khi tên đàn ông dai như đỉa kia đã cắp cháu gái cưng của lão chạy đến thủ đô luôn rồi!

“Ông ăn cơm đi, hơn tám giờ rồi.” Akutsu Junko phớt lờ giọng điệu bực bội của Kha Xương Hoàng, bà múc một muỗng cơm đưa lên miệng lão, động tác tự nhiên, hai má ửng đỏ, ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương. Đây là người đàn ông mà bà yêu từ thuở thiếu nữ, là tình đầu của bà, là lần đầu của bà, là căn nguyên của mọi đau đớn và hạnh phúc. Mặc dù bà đã từng tuyệt vọng muốn buông tay, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng tình yêu ấy đã ăn vào tận trong xương tủy, bất kể tóc lão đã bạc trắng, bất kể hồi đáp tới quá muộn.

Kha Xương Hoàng nhìn muỗng cơm bên miệng rồi lại nhìn người phụ nữ với đôi mắt làm trái tim lão mềm nhũn, trong lòng ngũ vị trần tạp, nửa vui vẻ, nửa áy náy...

“Không ăn thì thôi.” Akutsu Junko rút muỗng về, nụ cười hơi xìu đi.

“Ôi ôi ôi, ai nói tôi không ăn?” Thấy miếng ăn ngay miệng sắp biến mất, Kha Xương Hoàng vội vàng lên tiếng.

Vừa bước vào nhà, Kha Thế Kiệt thấy cảnh đôi vợ chồng già vui vẻ bên nhau thì mặt trầm hẳn, nhìn cái cách Kha Xương Hoàng thắm thiết với Akutsu Junko, gã không tin Kha Thế Tình sẽ không được nhập vào hộ tịch Kha gia! Chết tiệt! Mộc Như Lam chết ở chỗ nào rồi? Mau lại đây hạ độc chết lão già bất công này đi!

“Anh làm gì thế?” Một giọng nói ôn hòa đột nhiên vang lên bên tai Kha Thế Kiệt, dọa gã nhảy dựng.

Kha Thế Tình nhìn vẻ chột dạ của Kha Thế Kiệt, giữa đôi mắt ôn hòa xẹt qua một mũi nhọn u ám, tuy vậy hắn vẫn duy trì giọng điệu ung dung, “Có gì mà anh sợ thế?”

“Do chú mày bất ngờ nhảy ra dọa anh chứ gì nữa?!” Kha Thế Kiệt thẹn quá hóa giận, chợt nghĩ đến một chuyện, gã hỏi Kha Thế Tình, “Chú mày có biết Mộc Như... Lam Lam đi đâu rồi không?”

Lần đầu tiên nghe thấy ông anh cùng cha khác mẹ hỏi về Mộc Như Lam, Kha Thế Tình dừng chân không đi tìm Akutsu Junko vội, hắn nghi hoặc nhìn về phía Kha Thế Kiệt, “Anh tìm Lam Lam làm gì?”

Ánh mắt Kha Thế Kiệt thoáng vẻ chột dạ, ngoài mặt thì nóng nảy khoát tay, “Chỉ hỏi thôi.”

Kha Thế Tình nheo mắt, hoàn toàn không tin lời Kha Thế Kiệt nói, có điều hắn còn chưa kịp đặt câu hỏi thì di động của Kha Thế Kiệt đã đổ chuông. Thấy tên người gọi, Kha Thế Kiệt có vẻ khá mừng, gã cầm điện thoại đi ra ngoài bắt máy.

Kha Thế Tình nhìn theo bóng lưng Kha Thế Kiệt, phải chăng hắn nhìn nhầm? Sao vừa nãy hắn như thấy được ba chữ “Mộc Như Lam”?

Kha Thế Kiệt nhận điện thoại của Mộc Như Lam, vội vàng lên xe rồi nhanh chóng lái, Kha Thế Tình đứng ở cửa nhìn cảnh đó rồi cũng lên xe bám theo...

++++

Trung Quốc.

Sân bay thủ đô.

Phương bắc tuyết phủ trắng xóa, cây cối khoác thêm một lớp áo mới lấp lánh như dát bạc phủ tơ, bỏ qua chuyện đi lại bất tiện thì cảnh vật coi như khá đẹp.

Chàng trai mặc áo len cao cổ màu đen một tay kéo chiếc va li cỡ trung, một tay đút vào trong túi áo, hắn nổi bần bật giữa đám đông xô bồ, khí chất độc đáo thu hút không ít ánh nhìn.

Có người đi sát qua bên cạnh Mặc Khiêm Nhân, bỗng bước chân người đó tạm dừng, lão kinh ngạc quay đầu lại, sửng sốt không nói nên lời.

“Lão gia?” Chàng trai trẻ đi cạnh lão tò mò gọi.

Lúc này lão mới hoàn hồn, miệng lẩm bẩm, “Kỳ lạ...” Sao mà nhìn giống thằng nhỏ bên Mặc gia quá?

“Cái gì kỳ lạ ạ?” Chàng trai nọ tò mò hỏi và không quên ngoái đầu liếc bóng dáng đằng xa, anh chàng đó rất kỳ lạ? Ừm, khí chất quả thật không tầm thường, nhưng cũng đâu đến mức “kỳ lạ”?

Lão già tát đầu anh ta một cái, “Ai cần cậu lo! Giúp đỡ thằng nhóc chết tiệt kia làm chuyện xấu, đợi ta lôi thằng nhóc hư đốn về rồi thì sẽ đến lượt cậu!”

Chàng trai trẻ rụt cổ uất ức, anh ta chỉ có một đứa em họ, không giúp nó thì giúp ai, với lại, cái đám kia cũng đáng đời mà? Ngay trong hoàng thành mà cũng dám đối chọi với thái tử, không phải muốn chết thì là cái gì?

Mặc Khiêm Nhân đi ra sân bay, gió lạnh vù vù đập vào mặt, làm rối cả mái tóc đen của hắn.

Một chiếc xe đỗ cách đó không xa chầm chậm chạy tới rồi dừng lại trước mặt hắn, cửa kính màu đen từ từ hạ xuống, để lộ gương mặt một cô bé đội mũ màu tím nhạt, đôi mắt to sáng ngời hoạt bát như biết nói, cô nhìn Mặc Khiêm Nhân, cười híp mắt, “Cuối cùng cũng về, sức mạnh của tình yêu to lớn thật nhỉ, anh già?”

Sau lưng Mặc Vô Ngân nhoài ta một cậu bé xinh trai, cậu nhìn Mặc Khiêm Nhân bằng ánh mắt khẩn trương nhưng cũng không lùi bước, “Anh.”

Mặc Vô Ngân dùng đầu cụng cậu một cái, “Đấy là anh mình chứ có phải anh của cậu đâu?” Gọi “anh” ngọt thế, rõ ràng mới gặp lần đầu tiên mà! Mặt dày!

“Anh cậu cũng là anh mình mà? Đừng quậy.” Vừa xoa xoa cái đầu bị cụng đau, vừa xoa xoa đầu Mặc Vô Ngân cụng mình, dù sao người xót vẫn là cậu.

“Dạ Bạch.” Mặc Khiêm Nhân nhìn cậu bạn trai em gái lần đầu tiên ra mắt

“Dạ! Anh!” Dạ Bạch thụ sủng nhược kinh, thiếu chút nữa cụng đầu vào trần xe.

“Đừng tán tỉnh nhau trước mặt anh.” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên nói, cặp mắt dửng dưng mà như có thể nhìn thấu tất thảy làm người ta không khỏi gượng gạo, đây là “chỉ cho quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn” sao?

Mặc Vô Ngân giật giật khóe miệng, “Anh... Thôi, lên xe mau lên, mẹ với ông nội ở nhà chờ sốt ruột lắm rồi.” Bình tĩnh bình tĩnh, đã quen rồi.

Mặc Khiêm Nhân thong thả mở cửa xe sau bỏ hành lý vào rồi ngồi xuống, sau đó lấy di động bắt đầu gửi tin nhắn...

++++

Cũng như Kha Thế Vinh, Kha Thế Kiệt chọn dừng xe cách bến cảng hai con đường, sau đó xuống xe thận trọng chạy về phía bến cảng, chốc chốc lại quay đầu liếc ra sau như sợ bị ai đó theo dõi, cũng vì vậy mà Kha Thế Tình mất dấu gã, hắn cảm thấy Kha Thế Kiệt thật khác thường, lén la lén lút, lúc nãy hắn còn loáng thoáng thấy số điện thoại của Mộc Như Lam nên không tránh khỏi lo lắng.

Kha Thế Kiệt nhanh chóng tìm ra vị trí bến cảng, gã dùng di động dò đường và chạy theo tín hiệu đèn pin của Mộc Như Lam. Giữa đêm đen mù mịt, trong đầu Kha Thế Kiệt toàn là vấn đề di chúc mà Mộc Như Lam vừa nói, gã sốt ruột quá chừng, hận không thể mọc cánh bay ngay tới chỗ Mộc Như Lam để hỏi rõ chuyện gì đã xảy ra.

“Lam Lam, mở cửa!” Kha Thế Kiệt lo lắng đập cửa rầm rầm.

Bên trong có tiếng bước chân, Mộc Như Lam chậm rãi mở cửa, Kha Thế Kiệt lập tức hỏi, “Cháu nói có thật không? Ông cháu muốn truyền Kha thị cho cậu?”

Mộc Như Lam buồn bã gật đầu, “Đúng vậy, cháu đã nói với cậu cả là nếu ông ngoại đã quyết định như thế thì chúng ta không cần làm gì nữa, cậu hai nhất định sẽ chia cho chúng cháu một phần Kha thị, nhưng cậu cả nói không đời nào...”

Tất nhiên là không rồi đồ ngu ạ! Kha Thế Kiệt mừng thầm trong bụng, đời nào hắn lại chia miếng bánh đã nằm trọn trong tay mình cho kẻ khác? Giỡn chắc? Chỉ có con nhỏ ngây thơ ngu ngốc này mới nghĩ như vậy!

“Đương nhiên, đương nhiên cậu sẽ chia cho hai người, vậy bây giờ Thế Vinh đâu rồi?” Kha Thế Kiệt không kiềm được muốn nhìn biểu cảm ganh tị phẫn hận của Kha Thế Vinh, từ nhỏ tới lớn ông ta luôn đi trước gã một đoạn, kết quả thì sao? Lão già ưng ý gã, ha ha! Đúng là bõ công lấy lòng lão bao nhiêu năm qua!

Mộc Như Lam chần chừ trả lời, “... Ở tầng hầm.”

“Cháu nhốt hắn xuống tầng hầm? Tầng hầm ở đâu?” Kha Thế Kiệt vào phòng, cầm di động soi quanh, gã cười hỏi, to đầu mà lại để bị một con nhóc bắt nhốt, Kha Thế Vinh ơi là Kha Thế Vinh, đúng là càng già càng tệ, ha ha.

“Ở bên cạnh.” Mộc Như Lam đi đằng trước dẫn Kha Thế Kiệt tới chỗ chiếc tủ.

“Ặc... Thối quá!” Kha Thế Kiệt thò đầu xuống dò xét, còn chưa thấy được gì thì đã bịt mũi lui lại, “Thối chết đi được, trong đó có cái gì ?”

“Trước đây cậu hai từng thi đấu triệt quyền đạo phải không?” Mộc Như Lam đứng sau gã bỗng hỏi một câu không liên quan.

Kha Thế Kiệt hơi khó hiểu nhưng vẫn hãnh diện trả lời, “Phải, cậu đứng hạng hai, bây giờ vẫn đang ở đỉnh cao đai đen triệt quyền đạo!”

“Thật lợi hại.” Mộc Như Lam mỉm cười nói.

Kha Thế Kiệt lâng lâng.

Mộc Như Lam lại nói, “Ở dưới đó có đồ, cậu thấy chưa?”

“Cái gì? Đâu có?” Kha Thế Kiệt chiếu đèn pin di động xuống dưới, vẫn không thấy gì.

“Cậu nhìn không kỹ rồi, cậu hai.” Mộc Như Lam lắc đầu cười bất đắc dĩ, trên tay không biết từ khi nào đã có thêm một cây gậy đánh gôn.

Kha Thế Kiệt cau mày, có điều gã không nén nổi tò mò nên lại chiếu đèn xuống, hơi chúi người về trước, cố gắng nhìn xuống xem có cái gì.

“Cháu thấy cậu hai nên tự mình xuống nhìn thì hơn.” Mộc Như Lam vi cười nói, vung cao gậy nện xuống đầu gã.

Bị đánh bất ngờ, đầu Kha Thế Kiệt đau nhói, cả người gã lao xuống tầng hầm, ngã huỵch dưới đất.

Kha Thế Kiệt có võ, thân thể không yếu ớt như Kha Thế Vinh, nếu không nhờ Mộc Như Lam đánh lén thì gã chắc chắn sẽ vật ngã cô trước khi cô kịp đánh gã. Đầu óc choáng choàng nhưng Kha Thế Kiệt không cho phép mình ngất xỉu đi, thân thể nhận thấy được nguy hiểm trước cả ý thức, gã đỡ tường đứng đậy, lảo đảo chạy tới chỗ rộng hơn.

“Rầm!” Kha Thế Kiệt va phải thi thể treo trên móc áo, ngã đè lên nó.

“Ôi... Thật bất lễ, sao lại làm hư đồ của người khác như vậy chứ?” Mộc Như Lam bật đèn, mỉm cười nhìn Kha Thế Kiệt ngã trên thi thể, cây gậy đánh gôn lại từ từ nâng lên, nhắm ngay đầu Kha Thế Kiệt mà nện xuống.

Kha Thế Kiệt nhanh nhạy lăn một vòng trên đất, tay cầm thứ gì đó ném vào Mộc Như Lam, mùi hôi của nó làm Mộc Như Lam hiểu ngay đó là cái gì, cô vội nghiêng người né tránh, cô không muốn thịt xác chết thối dính vào người đâu.

Đòn tấn công của Mộc Như Lam ban nãy làm tiểu não của Kha Thế Kiệt chấn động, gã đi bước nào ngã bước nấy nhưng vẫn ý thức được Mộc Như Lam rất bất thường, nó muốn giết gã! Bản năng sinh tồn của con người rất mạnh, gã biết tình trạng hiện tại của mình không thể thắng nổi Mộc Như Lam nên ngay tức khắc muốn chạy trốn, thế nhưng cửa ra rất hẹp, lại cần leo thang, xác suất chạy thoát là cực kì nhỏ!

“Cậu hai đúng là không nghe lời chút nào, cháu nói này, đừng có tự tiện đụng vào đồ người khác, cậu làm hư con chó canh cửa của anh Ive rồi.” Mộc Như Lam nhíu mày không vui, thật bất lễ!

Kha Thế Kiệt sợ hãi nhìn Mộc Như Lam, khổ nỗi tiểu não bị kích thích đột ngột cần thời gian để thích ứng, đến đi gã cũng không đi vững chứ huống gì là leo thang. Ngay khi gã bắt đầu tuyệt vọng, ngoài phòng chợt vang lên một giọng nói ôn hòa.

“Có ai trong đó không?” Kha Thế Tình nhìn quanh, chẳng phải đây là nơi Mộc Như Lam bị tên biến thái Ive tấn công sao? Hắn đang kiếm Kha Thế Kiệt thì phát hiện xe của Kha Thế Vinh cũng đỗ cách đấy không xa, tìm tìm một hồi, hắn thấy bến cảng này và cái máy nghiền ô tô nên bèn chạy tới, dù chỗ này hình như không có người.

“Cứu với!” Kha Thế Kiệt hét toáng lên.

Kha Thế Tình giật mình, bên trong có người?

====

Chết cha, edit tới arc thủ đô thì mù tịt quan hệ giữa các nhân vật luôn rồi huhuhu hồi trước đoạn này không đọc kĩ =((

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK