Beta-er: Misery De Luvi
Một chiếc xe van đậu lại ven đường ngoài học viện Mộ Hoa. Bạch Tố Tình xuống xe với cái đầu quấn kín khăn chỉ chừa ra nửa mặt, tên lái xe cũng xuống theo, hai người che dù đi tới gần cổng. Bạch Tố Tình nhìn vào thăm dò, có một chiếc xe màu đen đỗ trước cánh cổng xanh xa hoa đậm chất cổ, xung quanh vắng tanh không một bóng người.
“Bây giờ chưa tan học.” Bạch Tố Tình nói.
“Chị của em ở gần đây cơ mà?” Bọn buôn người lần đầu đến một chỗ như thế này nên không khỏi thấp thỏm, đây chính là địa bàn nhà quan, những tên phạm pháp như chúng làm sao không chột dạ cho được?
Bạch Tố Tình là một kẻ miệng lưỡi trơn tru, đối với cô ta, bịa đặt và lường gạt chỉ đơn giản như ăn một bát cháo mà thôi. Đám đàn ông luôn coi Bạch Tố Tình thành bông hoa trắng mỏng manh còn lâu mới đấu lại cô ta, bị xoay mòng mòng còn không biết nữa là.
Bọn họ núp sau góc tường một lát thì thấy Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam cùng đi ra, chói mắt đến mức Bạch Tố Tình không muốn nhìn cũng không được.
Chứng kiến sự thân mật giữa hai người họ, Bạch Tố Tình trợn mắt kinh ngạc, sau đó cả khuôn mặt vẹo đi hung tợn. Đến cả cô ta cũng phải thừa nhận người đàn ông đó nhìn cao quý vĩ đại hệt như một đế vương lạnh bạc coi rẻ thiên hạ, vậy mà Mộc Như Lam lại được ở cạnh hắn ta trong khi mình phải chịu bị giày xéo khổ cực!
Khốn kiếp! Chết tiệt! Rõ ràng nó là một tên sát nhân! Một tên biến thái xảo trá! Vậy mà nó vẫn có được biết bao nhiêu thứ mà mình không thể có! Khốn kiếp!
Chờ đấy! Hôm nay mày hạnh phúc bao nhiêu thì ngày mai tao sẽ cho mày đau khổ bấy nhiêu!
Vì sự xuất hiện của Mặc Khiêm Nhân nên hôm nay Bạch Tố Tình đành tạm rút lui. Cô ta không có số điện thoại của Mộc Như Lam hay bất kì phương thức liên lạc nào khác, hiện tại cách duy nhất là ôm cây đợi thỏ tại Mộ Hoa, nhưng yên tâm đi, Bạch Tố Tình cô ta chưa bao giờ thiếu cách!
Năm ngày chớp mắt đã qua ba, hôm nay là ngày Mặc gia phát thiệp mời mà lão Mặc và Kha Xương Hoàng vẫn còn khắc khấu về vấn đề có mời Hoắc gia hay không. Kha Xương Hoàng bị chọc nổi khùng, đập bàn giận dữ, “Mẹ nó, mối hôn này ta không chịu!”
“Ai cần ông đính hôn! Người đính hôn là Khiêm Nhân và Lam Lam!” Lão Mặc cũng ầm ĩ chẳng vừa.
Những người phụ nữ trong nhà thì bận bịu đủ việc, thậm chí còn không có nổi thời gian trêu ghẹo Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân, ngoài ra còn hai người nữa cũng bị làm ngơ là Tô Trừng Tương và Lục Tử Mạnh đến đây thăm lão Tô.
Thấy đã đến giờ, Tô Trừng Tương chuẩn bị rời khỏi đây. Cô không muốn đụng mặt Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam, như thế chỉ khiến cô thêm lúng túng khó xử mà thôi, Mặc Khiêm Nhân cũng đã bảo cô đừng đến đây nữa rồi. Nào ngờ, bọn họ vẫn đụng mặt bởi Mộc Như Lam về nhà sớm mười phút.
Lục Tử Mạnh thấy hai cô gái mặt đối mặt thì sốt ruột quay sang Mặc Khiêm Nhân theo phản xạ. Nhìn thần sắc bình thản của hắn, anh chợt thấy mình thật dở hơi, hoàng thượng còn chưa động đậy mà thái giám đã cuống lên rồi. Nhưng Tô Trừng Tương không phát hiện ra gì thật à? Cô ấy là nhà tâm lý học tội phạm cơ mà? Là nhà tâm lý học tội phạm đấy!
Hay là do Mặc Khiêm Nhân trị liệu hiệu quả nên Mộc Như Lam sắp khỏi hẳn? Nhưng mà cũng không thể nhanh như vậy được. Đã tìm hiểu sách tâm lý học vì Mặc Khiêm Nhân, Lục Tử Mạnh rối rắm không thôi.
Mộc Như Lam mỉm cười nhìn Tô Trừng Tương, nhẹ nhàng như thể chưa hề có gì xảy ra, “Buổi chiều tốt lành.”
Tô Trừng Tương đáp lại bằng cái gật đầu cứng nhắc rồi cúi mặt đi nhanh qua mà không dám nhìn Mặc Khiêm Nhân, Lục Tử Mạnh cuống quít đuổi theo cô.
“Đi thôi.” Mặc Khiêm Nhân nắm tay Mộc Như Lam vào nhà, ngay sao đó cả hai bị mẹ Mặc lôi đi phụ việc.
Nghiêm túc đi, ngày mốt là đính hôn rồi đấy.
Khi bận rộn thời gian thường trôi nhanh hơn.
Hôm sau.
Từ sáng sớm Bạch Tố Tình và bọn buôn người đã chực sẵn trên trường để bắt Mộc Như Lam.
Bạch Tố Tình là kẻ thông minh có thể tận dụng triệt để mọi vốn liếng, tối qua cô ta đã dùng khuôn mặt và lời nói dụ bọn buôn người thuê cho mình một phòng trọ để tắm rửa, thay đồ, và ăn một vài món ngon. Nghĩ đến số tiền bán hai chị em và tiền hoa hồng trong tiệm, chúng đáp ứng rất dễ dàng.
Bọn buôn người đang mặc áo khoác dày mà vẫn lạnh phát run, đã thế còn ngáp ngắn ngáp dài liên tục. Giờ này với chúng là quá sớm, còn chưa đến tám giờ nữa, thế nhưng Bạch Tố Tình – người đã biết rõ thói quen sinh hoạt của Mộc Như Lam lại cứ sợ tới trễ. Được cái ông trời ủng hộ cô ta, từ khi có Mặc Khiêm Nhân bên cạnh, đồng hồ sinh học của Mộc Như Lam chậm đi khá nhiều.
Từ rất xa đã thấy cặp đôi nọ nắm tay nhau đạp khí ẩm đi tới. Trên môi Mộc Như Lam treo nụ cười hiền hòa, thi thoảng cô nắm tay Mặc Khiêm Nhân quay một vòng, vừa dịu dàng lại vừa sống động đáng yêu. Cái kiểu đó, nhìn thật ngứa mắt!
Bạch Tố Tình lòng đầy căm ghét nhưng vẫn chưa quên Mặc Khiêm Nhân đáng gờm ra sao, vì vậy cô ta vội kéo bọn buôn người núp vào.
“Có thể tối nay lại mưa, em cứ đứng chỗ dãy phòng học đợi anh.” Mặc Khiêm Nhân đưa Mộc Như Lam tới cổng trường như thường lệ.
“Ừ.” Mộc Như Lam cười gật đầu rồi thong thả đi vào.
Bọn buôn người núp sau góc tường nhìn Mộc Như Lam bằng ánh mắt khó tin, sau đó lại nghi hoặc nhìn sang Bạch Tố Tình. Có đùa không đấy? Cô gái kia trông thế nào cũng không thể là chị của con bé này!
Cái nhìn của bọn buôn người làm Bạch Tố Tình nghiến răng trèo trẹo, đến cả lũ rác rưởi này cũng nhìn cô ta bằng ánh mắt “Chim trĩ mà đòi ganh đua với phượng hoàng”! Chờ giải quyết Mộc Như Lam xong, cô ta nhất định sẽ móc mắt tất cả bọn chúng!
Mặc Khiêm Nhân nhìn theo Mộc Như Lam đến khi cô khuất khỏi tầm mắt thì mới trở về, vì thế Bạch Tố Tình đánh mất cơ hội gọi Mộc Như Lam nhân lúc cô chưa kịp vào lớp. Đợi Mặc Khiêm Nhân đi hẳn, cô ta bảo bọn buôn người chờ ở đây, đoạn sửa sang lại quần áo tóc tai, chắc chắn mình trông không quá rách nát rồi mới ra khỏi chỗ núp.
Ở cổng học viện Mộ Hoa có bảo vệ. Thấy một cô gái cứ đứng dáo dác trước cổng mà trông có vẻ không thuộc giới thượng lưu, anh bảo vệ đi ra hỏi, “Cô làm gì đấy?”
Bạch Tố Tình tức khắc tỏ vẻ mừng rỡ thiết tha, “May quá! Anh ơi, anh giúp em gọi chị gái vừa mới đi vào lại đây được không? Ôi, chị ấy trông rất giống vị ân nhân từng giúp em vượt qua bệnh tật. Em tìm chị ấy hơn nửa năm rồi, mới nhìn bóng lưng đã thấy quen thuộc!”
Anh bảo vệ nghe vậy thì nhíu mày. Có nhiều kẻ từng bịa đặt cả tá lý do hoang đường hòng trà trộn vào Mộ Hoa nhưng câu chuyện của Bạch Tố Tình quả thật khá lọt tai, nhìn cô ta đi, vóc dáng yếu mềm, mặt mày nhu nhược, y như Lâm muội muội*…
*Lâm muội muội (Lâm Đại Ngọc): một nhân vật nữ rất yếu đuổi, mong manh trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng.
“Anh làm ơn giúp em đi mà, em thật sự rất biết ơn chị ấy, em không vào được thì anh gọi chị ấy ra giúp em nhé? Xem chị ấy có biết em không, nếu nhầm người thì em sẽ xin lỗi chị ấy, được không? Xin anh đấy!” Dứt lời cô ta đột ngột quỳ thụp xuống, anh bảo vệ mặt mũi hiền lành kinh ngạc khom người định đỡ cô ta dậy.
Bạch Tố Tình nào chịu, cô ta khóc lóc thở than, “Nếu không nhờ ân nhân thì em đã không còn trên cõi đời này rồi, ba mẹ em thậm chí còn chẳng thèm đếm xỉa, đều nhờ ân nhân giúp đỡ cả. Em… em nhớ rõ người đi chung với ân nhân gọi chị ấy là Mộc tiểu thư…”
Anh bảo vệ cuối cùng cũng lung lay. Ngoái đầu thấy Mộc Như Lam vẫn chưa đi xa lắm, nghĩ bụng cổng khóa rồi thì sẽ không ai đột nhập được, anh ta cắn răng gật đầu rồi đuổi theo Mộc Như Lam. Chỉ cần để vị tiểu thư đó đứng sau cổng nhìn một chút thôi, nếu nhận nhầm thì xin lỗi cô ấy là được. Thời buổi này còn mấy ai giàu lòng biết ơn như vậy, thật cảm động.
Bạch Tố Tình nhìn bảo vệ chạy xa dần, biểu cảm thành khẩn chớp mắt đã biến thành giễu cợt, cô ta biết Mộc Như Lam sẽ ra, bởi bất kì ai nghe nói có người tới tìm mình thì cũng sẽ tò mò ra xem.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, bảo vệ đi ra cùng Mộc Như Lam.
Bạch Tố Tình cười đắc ý cứ như đã thấy Mộc Như Lam bị đe dọa phải trở thành một con rối phục tùng cô ta đến nơi, chỉ cần nghĩ tới đó là cô ta lại thấy hưng phấn tột cùng.
Sát nhân thì mang bộ mặt của sát nhân đi, còn bày đặt giả làm thiên sứ! Kinh tởm!
Thấy Bạch Tố Tình đứng trước cánh cổng, Mộc Như Lam mỉm cười sâu xa, cô bỗng nhớ tới một câu: mi không tự lao vào chỗ chết thì sẽ chẳng phải chết.