Bầu không khí có chút kì quái, mọi người ngồi im thin thít, băn khoăn không hiểu sao chủ tịch gọi mình đến rồi lại để mình ngồi không trong phòng họp, dựa vào vẻ mặt của hai vị quản lý thì xem ra đây không phải chuyện tốt lành gì, ít nhất là với hai bọn họ.
Như thường lệ, Kha Xương Hoàng ngồi ở ghế chủ tịch, hai bên là hai bàn dài, ghế đầu mỗi bàn ngồi Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt, tiếp theo lần lượt đến các trưởng bộ phận. Bọn họ đã chờ ở đây hơn nửa giờ nhưng vẫn không ai dám nhúc nhích rời vị trí, lão gia đang ngồi ngay kia, dù trong lòng thắc mắc đến đâu thì bọn họ cũng không có gan chất vấn.
Cuối cùng, cửa phòng họp bị gõ nhẹ vài cái rồi bật mở, một cô gái xa lạ xuất hiện trước mặt mọi người.
Những người không biết Mộc Như Lam đều nhìn nhau thắc mắc, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mộc Như Lam cũng không biết chuyện này là thế nào, lão gia chưa hề nói gì với cô cả.
Thấy Mộc Như Lam đã đến, đôi mắt sắc bén trên khuôn mặt nghiêm nghị của Kha Xương Hoàng thoáng dịu đi, lão cầm gậy gõ mạnh xuống đất để tập trung sự chú ý của mọi người.
“Lam Lam, lại đây, ngồi xuống đây.” Kha Xương Hoàng đánh mắt sang bên cạnh, không biết từ khi nào ở đó đã có thêm một chiếc ghế dựa.
Mộc Như Lam không hỏi gì thêm, cô mỉm cười gật đầu chào những người đang ngạc nhiên nhìn mình, sau đó tao nhã đi đến ngồi bên cạnh Kha Xương Hoàng.
Mọi người càng kinh ngạc hơn nữa, vị trí ấy không phải ai cũng có thể ngồi! Đến cả Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt cũng chưa bao giờ được ngồi! Cho dù đó chẳng qua chỉ là chiếc ghế bên cạnh Kha Xương Hoàng!
Kha Xương Hoàng tuyên bố họp luôn mà không giới thiệu Mộc Như Lam. Mọi người thắc mắc đầy bụng nhưng không được giải đáp, đành ngoan ngoãn lần lượt phát biểu báo cáo. Mộc Như Lam nghiêm chỉnh lắng nghe, không mảy may quan tâm đến những cặp mắt tò mò đang nhìn mình chòng chọc.
“Kế hoạch hợp tác của năm nay, người đại diện bên Hoắc gia không muốn ký hợp đồng…” Người cuối cùng báo cáo là Kha Thế Kiệt, nhờ chủ đề hợp tác mà ông ta mới kéo lại được sự chú ý của một số người.
Nam Kha bắc Hoắc, Hoắc gia và Kha gia cạnh tranh đã nhiều năm nhưng cũng không có nghĩa họ chưa bao giờ bắt tay hợp tác, trái lại, mỗi năm hai nhà đều đưa ra một kế hoạch hợp tác hạng nhất, mục đích chính không phải để kiếm tiền mà là để huấn luyện và khảo nghiệm năng lực của nhóm người thừa kế. Chuyện hợp đồng mua bán hầu như đều do con cháu của hai ông lão phụ trách, trong một khoảng thời gian nhất định, bọn họ phải thuyết phục được kẻ thù đồng ý ký hợp đồng, nhất định phải dốc hết sức lực, và bên kia cũng sẽ toàn tâm ứng phó, còn hai ông lão thì ngồi ngoài quan sát.
Tuy cách trui rèn này nghe có vẻ độc ác nhưng lại vô cùng hiệu quả.
Muốn trở thành một thương nhân thành đạt thì ngoài khả năng nhìn nhận thiệt hơn, ngươi còn phải trang bị sự thông minh tài trí và sức hấp dẫn trong cách đối nhân xử thế, bằng không kết cục chỉ có thể là bị sóng sau đè chết, lúc đó ngược lại còn làm tổn hại đến hai đế chế kinh doanh.
“Anh không có cách nào để làm người đại diện bên kia ký hợp đồng à?” Kha Xương Hoàng lạnh lùng nhìn Kha Thế Kiệt.
Kha Thế Kiệt hơi lo lắng, “Bên kia đòi chia 6:4 nên con không thể đồng ý, vả lại cha cũng đã nói, phải chia 8:2 không thiếu một xu…”
“Tôi hỏi anh có làm được hay không!” Kha Xương Hoàng không quan tâm quá trình thế nào, thứ lão muốn là kết quả.
“Con…” Kha Thế Kiệt cúi đầu lúng túng.
Kha Xương Hoàng lại nhìn sang Kha Thế Vinh, “Còn anh?”
Kha Thế Vinh vội vàng đáp, “Chỗ con còn có vài hợp đồng cần xử lý, không đủ sức kham thêm.”
“Hừ! Đồ vô dụng!” Kha Xương Hoàng trầm mặt không vui, mấy đứa con trai cháu trai của lão già Hoắc gia đều là rồng trong biển người, chúng nó đã đánh lui Kha gia hai năm liên tục, vậy mà hai thằng con của lão thì lại đứa sau tệ hơn đứa trước! Ngay cả ý chí chiến đấu cũng thua kém người ta!
Thư ký trưởng thản nhiên lên tiếng, “Sáng sớm nay người đại diện Hoắc gia đã đến Hồng Kông, nghe nói sẽ ở lại vài hôm, từ giờ đến hạn định còn ba ngày nữa.”
“Vậy hả?” Kha Xương Hoàng gật đầu rồi nhìn về phía Kha Thế Kiệt, “Chuyển giao hợp đồng cho Lam Lam đi, kể từ hôm nay, con bé sẽ là người phụ trách bàn bạc ký hợp đồng với Hoắc gia.”
Cái gì?!
Mọi người một lần nữa trợn mắt sửng sốt, làm sao cô gái trẻ măng ngồi cạnh Kha Xương Hoàng có thể phụ trách một hợp đồng quan trọng thế này được? Đối thủ là người đại diện cho Hoắc gia đấy!
Kha Thế Kiệt cũng hoảng hốt, “Cha… Chủ tịch, chuyện này chẳng khác nào trò đùa! Lam Lam mới mười sáu tuổi, con bé nắm được bao nhiêu kiến thức kinh doanh chứ? Sao có thể…”
“Anh tốt nghiệp Học viện kinh tế mà có thuyết phục được người Hoắc gia ký hợp đồng không?” Kha Xương Hoàng lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén ghim lên người Kha Thế Kiệt, hung bạo đến mức làm Kha Thế Kiệt tái mét mặt mày, ông ta siết tay không cam lòng nhưng cũng không dám nói gì nữa.
Kha Thế Vinh liếc Kha Thế Kiệt một cái, cẩn thận sắp xếp từ ngữ rồi mới mở miệng, “Hay là ta hỏi ý kiến Lam Lam trước đi, hợp đồng này liên quan đến tiền triệu, ngộ nhỡ có sơ suất thì không chỉ mất tiền mà cả Hoắc gia cũng sẽ có cơ hội cười nhạo chúng ta.”
Bản chất vấn đề hợp đồng hằng năm của hai nhà chính là một bên ra sức kiếm lợi, một bên kiên quyết không để đối thủ thành công, thắng thua dựa trên việc ai được lợi và ai chịu thiệt. Gần hai năm nay, Kha gia luôn là bên chịu thiệt.
“Đúng vậy đúng vậy, vẫn nên thận trọng một chút thì hơn, nếu chẳng may đối phương nhạo báng Kha thị chúng ta hết người nên mới phái ra một đứa trẻ thì lại càng không hay.” Có người tán thành.
Bọn họ không tin một cô bé vị thành niên sẽ ứng phó được người Hoắc gia, đến bọn họ kinh nghiệm đầy mình còn không làm được nữa là, lần này lão gia đã quá lỗ mãng rồi.
Mộc Như Lam ngồi im không nói gì. Kha Xương Hoàng muốn cô tiến vào thương trường sao? Lão hành động sớm thật đấy. Nhưng cô không có hứng thú với giới kinh doanh, phải làm sao bây giờ?
Kha Xương Hoàng nhìn Mộc Như Lam, “Con thấy thế nào?”
Mộc Như Lam cười bất đắc dĩ, “Con có thể thử, nhưng khó nói trước kết quả.” Bảo cô theo y còn được, đằng này lại muốn cô theo kinh doanh. Cơ mà chuyện có vẻ rất thú vị, để thử xem sao.
Hài lòng gật gật đầu, Kha Xương Hoàng bảo Kha Thế Kiệt đưa hết hồ sơ giấy tờ liên quan cho Mộc Như Lam. Trong mắt những người khác, Mộc Như Lam chính là kẻ điếc không sợ súng, rồi cô sẽ biết chữ chết viết thế nào.
Mộc Như Lam mở hồ sơ, trang thứ nhất chỉ có một hàng chữ.
Đại diện Hoắc thị: Đổng Kỳ.
++++
Trường trung học Quan Hoàng.
Chiếc xe màu đen đỗ xịch trước cổng trường, một người đàn ông cao gầy bước xuống xe, tây trang màu bạc thật vừa thân, mái tóc gọn gàng làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú, chiếc kính không gọng che đi đôi mắt sắc bén lạnh như băng, khuôn mặt vô cảm và đôi môi mím chặt làm hắn trông hết sức khó gần.
Sau cánh cổng, một cậu con trai khôi ngô mặc đồng phục vừa thấy hắn đến thì lập tức vọt ra, vẻ mặt sốt ruột, “Sao anh đến trễ thế? Nhanh lên nhanh lên, buổi họp phụ huynh sắp bắt đầu rồi, bà cô già nói nếu năm nay em vẫn không có phụ huynh đến họp thì sẽ gọi điện cho ông nội!”
“Em mà cũng biết sợ à?” Đổng Kỳ mặt không biểu cảm nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác bị mỉa mai nặng nề.
Hoắc Cẩn Phong trừng hắn, đúng là đồ cay nghiệt, vì đang có việc cần nhờ hắn, cậu ta nhịn!
Nhìn Hoắc Cẩn Phong giận mà không dám nói gì, Đổng Kỳ hơi nhếch khóe môi, sải chân bước vào trường.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe nữa xuất hiện trước cổng trường, Mộc Như Lam đeo ba lô nhìn ngôi trường sang trọng trước mặt, đôi mắt đen hơi nheo lại.
====