Beta-er: Misery De LuviMộc Như Lam về Harvard thì được hiệu trưởng gọi lên, điều làm cô ngạc nhiên là ông ấy hỏi cô có muốn chuyển trường sang Bạch Đế không, cô cũng có thể học xong chương trình đại học ở Bạch Đế rồi về Harvard học cao hơn, đương nhiên, hiệu trưởng chỉ hỏi thôi.
Mộc Như Lam trở lại ký túc xá, tay cầm theo một tập hồ sơ, nhớ lại những khi Jennifer bảo có ai đó trong trường chuyển sang Bạch Đế, cũng không quá khó để đoán chuyện gì đang xảy ra, Bạch Đế muốn hút máu chất xám của Harvard đây mà, Bạch Mạc Ly là nhà đầu tư lớn nhất của Harvard nên tính ra Harvard cũng không quá thiệt, dù gì trong trường vẫn còn nhiều người tài lắm, hơn nữa Bạch Đế không chọn kẻ giỏi nhất, chỉ chọn kẻ thích hợp nhất.
Mấy người khác được chọn còn dễ hiểu chứ cô… Bên kia đâu có thiện cảm với cô, lại còn cái chế độ cấp bậc khắc nghiệt của Bạch Đế nữa, bảo cô qua đó chỉ là một kiểu giam lỏng và ức hiếp trá hình mà thôi.
Ném hồ sơ vào thùng rác, Mộc Như Lam kéo ghế ra ban công ngồi đọc quyển sách cô mới mượn ở thư viện mấy hôm trước, gió thu thổi rèm cửa phất phơ, cô gái nhoẻn miệng cười, đẹp đẽ thanh u.
++++
Vì tương lai xán lạn hơn, những sinh viên được chọn đều đồng ý chuyển sang Bạch Đế đúng như dự đoán.
Ở học viện Bạch Đế đương nhiên họ sẽ bị kỳ thị, ức hiếp và đối xử bất công, có điều tất cả những thứ đó sẽ kích thích quyết tâm và thực lực của họ, vì bị ức hiếp, nên sẽ khao khát được đứng cao mà trả thù, vì bị đối xử bất công, nên sẽ khao khát được chèn ép lại, và tất cả đều nằm trong lòng bàn tay Bạch Mạc Ly.
Tuyết Khả mở cửa ban công, “Boss, đã xếp xong lớp cho các sinh viên chuyển trường, có điều bên Mộc Như Lam không có phản hồi.” Mà họ cũng không có quyền buộc sinh viên phải chuyển trường.
Tên đàn ông bên bàn làm việc hờ hững ừ một tiếng, y đã biết trước sẽ như vậy rồi.
Tuyết Khả nhíu mày, “Boss…”
“Cô ta sẽ đi.” Bạch Mạc Ly chẳng buồn ngẩng đầu, chiếc bút máy màu đen bóng loáng vẫn hí hoáy trên nền giấy trắng.
Tuyết Khả càng khó hiểu hơn nhưng Boss cô ta lúc nào cũng bí hiểm thế này nên thôi, cứ biết y đối xử với người nhà luôn ấm hơn người ngoài là được.
Đang định đi ra, Tuyết Khả chợt quay lại hỏi, “Boss, Nhất Tiễn báo tìm không ra chìa khóa, cậu ta nghi rằng chìa khóa đã bị ai đó lấy đi mất rồi.”
Nét bút của Bạch Mạc Ly dừng lại, trong đôi mắt lạnh bùng lên ngọn lửa hung bạo, như muốn thiêu trụi cả một ốc đảo xanh tươi, “Tôi bảo rồi, tìm không ra thì đừng về.”
“Tên đội phó chi đội C-D1 cung cấp mật mã giả, tôi nghĩ để Nhất Tiễn về hỗ trợ vẫn hơn, cậu ta là người duy nhất từng tiếp xúc với chìa khóa, bên Giáo hội đã có hai phần ba mật mã rồi.” Tuyết Khả rất hiếm khi phản đối quyết định của Bạch Mạc Ly nhưng sai lầm của Tả Nhất Tiễn lần này đã khiến Bạch Mạc Ly nổi giận, quyết định đưa ra – theo cô ta thấy – cũng không đủ sáng suốt.
Dễ gì tìm ra một cái dây chuyền giữa biển người mênh mông? Hollywood Universal Studio mỗi ngày đều nườm nượp người, cũng có khả năng dây chuyền đã bị ai đó nhặt được hoặc bị lao công cho vào thùng rác rồi, khác gì mò kim đáy bể cơ chứ, xác suất tìm ra hầu như bằng 0, thay vì cứ bám dính theo cái chìa khóa, chi bằng tập trung sang phần mật mã.
Vả lại, Tả Nhất Tiễn đã sốt ruột đến độ sắp khóc rồi…
“Cậu ta quá ham vui.” Bạch Mạc Ly lạnh lùng nói, tìm ra là tốt nhất, nếu hắn không ham vui chạy tới Hollywood thì làm gì đã bị người của Giáo hội truy đuổi để rồi mất dây chuyền? Cái tội làm bao nhiêu công sức của đế chế Bạch đổ sông đổ biển, cho hắn khóc vài ngày vẫn còn nhẹ chán.
Tuyết Khả lập tức hiểu ý hắn, cô ta gật đầu, “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ liên lạc với cậu ta, bảo cậu ta vẽ tả lại sợi dây chuyền một cách chi tiết nhất có thể.” Có áp lực mới có động lực, Tả Nhất Tiễn quả thật đã quá sơ ý.
Cửa văn phòng nhẹ nhàng khép lại.
Bạch Mạc Ly ngẩng nhìn vật trang trí duy nhất trên mặt bàn, hầu như y làm việc trong văn phòng suốt ngày nên nó mới được đặt ở đây làm bạn với y. Đó là một bức ảnh được lồng cẩn thận trong khung kính, ảnh chụp Bạch Mạc Ly thời niên thiếu, phía sau có một bé gái chừng bảy tám tuổi trông khá giống y, cột tóc hai chùm một cao một thấp, con bé sợ hãi nép sau đùi y nhưng vẫn thò đầu ra tò mò nhìn máy ảnh, thiên chân khả ái.
Em gái yêu quý của y, cùng y sống nương tựa lẫn nhau sau ngày mẹ mất, cô em gái đáng yêu luôn kéo tay y về trước, cuối cùng lại…
Y siết chặt cây bút đến nỗi khớp xương hằn lên, đôi mắt ưng lãnh khốc như muốn đóng băng cả thế giới, sắc lẻm như muốn chém đứt cả sinh mạng. Y sẽ không bỏ qua cho bọn chúng… Tuyệt đối không!
++++
Màn đêm buông xuống, theo thường lệ dưới cái nhìn kỳ quặc của giáo viên trực ban,Mộc Như Lam đến phòng giải phẫu mượn một thi thể để làm giải phẫu, xong việc còn chưa kịp dọn đồ đạc thì cô phải vào toilet, giờ này phòng giải phẫu chỉ còn Mộc Như Lam là ở lại muộn nhất.
Trong toilet nữ, chiếc gương lớn trên tường phản chiếu gương mặt thiếu nữ xinh đẹp, đằng sau là các buồng vệ sinh, tiếng ngâm nga vui vẻ của cô vang lên giữa không gian tĩnh mịch.
Hốt nhiên, cửa đóng cạch một tiếng.
Mộc Như Lam ngừng hát nhìn ra, “Hello…”
Điện cúp.
Bóng tối trùm kín không gian, xung quanh như càng thêm im ắng.
Mộc Như Lam chớp mắt, bình tĩnh lấy điện thoại ra soi, đi đêm cuối cùng cũng tới ngày gặp ma rồi sao?
Mộc Như Lam soi đèn sang mấy buồng vệ sinh, cửa buồng nào cũng mở, bên dưới bồn rửa không có gì, cô kiểm tra những góc khuất một lượt rồi nhìn hình ảnh của mình trong gương. Mộc Như Lam tiếc rẻ, nếu đây là một bộ phim kinh dị thì đã có cảnh ma trong buồng vệ sinh hoặc trong gương rồi.
Cô đi ra mở cửa, bên ngoài cũng không có điện, coi bộ hệ thống điện bị trục trặc.
Người thường mà gặp cảnh này kiểu gì cũng sợ hãi bỏ chạy ngay, có điều Mộc Như Lam lại nhớ mình chưa thu dọn cái xác trong phòng giải phẫu nên bèn quay lại, trường Y rộng lắm, cô chả rảnh mà đi nhiều vòng, thời gian đó thà dùng để đọc sách còn hơn.
Ánh đèn không quá mạnh soi quanh phòng giải phẫu, hai bên là những thi thể lơ lửng trong dung dịch. Mộc Như Lam chiếu đèn qua, thấy một gương mặt dán sát sau lớp thủy tinh đang quay về phía mình. Cô cười chào nó một tiếng rồi đi tiếp vào trong, thế nhưng lúc cô tới được bàn phẫu thuật, thi thể kia… đã biến mất.
“Hửm?” Mộc Như Lam nghi hoặc nhìn cái bàn trống trơn, cùng lúc đó có một bóng đen xuất hiện từ đằng sau, tay cầm theo một cái gì đó trông như lưỡi câu.
Mộc Như Lam quay đầu, thấy giáo viên trực ban đang cầm một khúc xương tay đứng sau lưng cô, ông ấy cũng bị Mộc Như Lam làm giật mình, “Hệ thống điện bị trục trặc, em còn ở đây làm gì?”
“Thi thể của em mất đâu rồi ấy.” Mộc Như Lam chỉ vào bàn giải phẫu.
“Nói bậy bạ gì đó? Đi ra ngay!” Chẳng ai muốn nghe mấy câu như thế trong cảnh tối mù này cả.
Mộc Như Lam đành nghe lời ông ấy rời khỏi trường Y, thong thả về ký túc xá.
Giáo viên trực ban đóng cửa, chợt nghe thấy trong phòng giải phẫu có tiếng động, ông mở cửa ra lại, soi đèn vào trong nhưng vẫn chẳng thấy gì bất thường, bèn đóng cửa rồi cũng rời đi.
Trong phòng giải phẫu tối om, thi thể quay mặt về phía Mộc Như Lam lúc nãy bỗng di chuyển lên trên, mở mắt…
Mộc Như Lam vừa về đến ký túc xá thì liền nhận điện thoại của Kha Thế Tình, cô hơi ngạc nhiên, cũng lâu rồi bọn họ chưa liên lạc.
“Cậu út…” Giọng nói êm ái vẹn nguyên trong ký ức vang lên.
Hồng Kông bây giờ mới tờ mờ sáng, sương sớm vẫn còn lấp lánh trên thảm cây xanh mát.
Kha Thế Tình ngồi trong căn phòng nằm sau biệt thự Kha gia, cửa mở rộng, đối diện vườn hoa.
Nước trong bình sôi lên ùng ục, cuồn cuộn sương trắng, chàng trai ôn hòa mặc áo tôn trung sơn ngồi xếp bằng trên chiếu tatami, ngắm mấy đóa lan thoang thoảng hương nơi mặt bàn, nghe giọng nói êm ái của cô gái trong điện thoại, hắn cười dịu dàng mà ánh mắt lại sâu hoắm.
“Vậy a, ông bà ngoại đi du lịch, cậu út vất vả rồi.” Theo thói quen, Mộc Như Lam ngồi xuống bệ đài phun nước, môi khẽ nở mỉm cười, ánh mắt như có thể sưởi ấm cả một khoảng trời.
“Cũng hơi vất vả thật, nên cháu giúp cậu một chuyện này được không?”
“Nếu nằm trong khả năng của cháu thì được thôi.”
Ngón tay mảnh khảnh mơn trớn đóa lan kiều diễm, giọng nói tựa gió xuân nhè nhẹ thổi vào tai, “Thế lực ‘Đế chế Bạch’ bên Bắc Mỹ với chúng ta xưa nay nước sông không phạm nước giếng nhưng gần đây chúng lại liên tục nhắm vào thế lực hắc đạo của Kha gia, làm chúng ta chịu rất nhiều tổn thất. Vấn đề ở chỗ chúng ta hoàn toàn không biết động cơ của chúng là gì, các huynh đệ bỏ mạng mà lại không hiểu vì sao, thật oan ức cho họ.”