Trong phòng khách sáng trưng ngồi đầy người, có người ngáp liên tục, có người tức mà không dám nói, có người thấp thỏm lo âu.
Mọi người chia thành từng phe rõ rệt trên bộ sô pha kiểu cổ, Kha lão gia Kha Xương Hoàng ngồi ở ghế chủ, hai bên trái phải lần lượt là gia đình bà hai Lâm Ngọc Nhan và gia đình bà ba Lý Tiểu Thanh, còn Akutsu Junko thì ngồi rót trà một mình trên chiếc ghế đối diện với Kha lão gia.
Giờ này Kha lão gia đáng lẽ phải ngủ rồi nhưng đêm nay lão vẫn nhất quyết ngồi chờ để được gặp đứa cháu gái mình hết mực yêu thương.
Lão dứt khoát ngồi trên ghế sô pha, hai tay đặt lên chiếc gậy màu đồng, bên dưới mái tóc bạc gọn gàng là một khuôn mặt vô cùng nghiêm khắc cho thấy lão không phải là người dễ gần, nhất là đôi mắt của lão, sắc bén và hết sức lãnh khốc. Mặc dù Kha Xương Hoàng đã hơn bảy mươi tuổi nhưng cũng không ai dám vì thế mà coi khinh, lão được mệnh danh là “Kiêu hùng”, cùng Hoắc lão gia Hoắc Quan làm chủ nửa giang sơn, một đời huy hoàng không bao giờ lụi tàn.
Kha Kim Lan ngồi cạnh mẹ là Hùng Lệ Lệ, chốc chốc lại nhìn đồng hồ, trong lòng vừa nôn vừa tức, tối nay cô ta có hẹn đi hộp đêm với bạn, cuộc vui sắp bắt đầu rồi, cô ta không muốn đến muộn! Mẹ nó, chỉ là một đứa cháu thôi mà, việc gì phải rình rang như vậy cơ chứ? Dựa vào đâu mà bắt bọn họ phải chờ chị ta? Chưa hết, chị ta là con là cháu, dựa vào đâu mà bắt người lớn phải chờ?!
Nhưng tất nhiên là Kha Kim Lan không dám nói ra điều này, người ngồi ở vị trí cao nhất vẫn đang vui vẻ chờ đợi kia kìa, cô ta có điên đâu mà nói? Không biết con bé Mộc Như Lam đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho lão gia mà lão lại đối xử với nó tốt như vậy!
Cô ta giật mạnh cái tay áo đỏ rực của Hùng Lệ Lệ làm đứt mất mấy sợi lông cáo. Khuôn mặt hai mẹ con giống nhau như đúc, người đàn bà kiêu ngạo kia lườm Kha Kim Lan một cái nhưng vẫn cười lên tiếng, “Cha, chắc Lam Lam phải còn lâu mới tới nơi, hay là cha đi nghỉ trước đi, để chúng con chờ thôi cũng được? Trời lạnh thế này, nếu Lam Lam về mà nhìn thấy cha không nghỉ ngơi mà lại ngồi đây chờ thì có khi lại trách chúng con chăm sóc cha không đàng hoàng.”
Bà ta là con nhà gia giáo được gả vào Kha gia, bình thường rất kênh kiệu chuyên quyền nhưng khi đứng trước mặt Kha Xương Hoàng thì lại luôn sắm vai dịu dàng lễ độ, đến cả mắng Mộc Như Lam không biết kính trọng người lớn cũng là nhẹ nhàng như vậy.
Kha Thế Vinh trừng mắt nhìn vợ, Lâm Ngọc Nhan cũng chau mày.
Lý Tiểu Thanh lập tức ném cho Lâm Ngọc Nhan một cái nhìn đầy chế giễu, thấy chưa, ai bảo chiều quá cho hóa hư, Hùng Lệ Lệ vốn đã chẳng hiền lành gì, ở nhà lại được nịnh bợ nên mới càng đâm ra vênh váo, bây giờ còn dám mở mồm mắng công chúa điện hạ nữa chứ, tưởng mình đặc biệt lắm chắc? Nhớ cho kĩ, lúc Kha Xương Hoàng vui vẻ thì ngươi chính là ngôi sao trên trời cao, nhưng một khi Kha Xương Hoàng đã mất hứng thì ngươi còn không bằng một đống phân chó!
Hùng Lệ Lệ còn chưa ý thức được sai lầm của mình thì Kha Xương Hoàng đã quắc mắt, “Trừ ta ra, ở đây còn có trưởng bối nào của cháu gái ta nữa hả?”
Câu nói của lão làm mọi người cúi đầu nín thinh.
Từ lâu Kha Xương Hoàng đã quán triệt một điều rằng, lão là kẻ trời sinh lạnh bạc, và lão sẽ không dành bất cứ tình cảm nào cho bọn họ. Tuy bọn họ sống chung dưới một mái nhà, gọi Kha Xương Hoàng là cha là ông, nhưng nếu không chứng minh được mình xứng đáng với danh hiệu con cháu Kha gia thì lão sẽ không công nhận bọn họ là người Kha gia, không chia bọn họ một cắc tài sản nào, và đương nhiên bọn họ cũng sẽ không phải là trưởng bối của Mộc Như Lam.
Trong hoàn cảnh đó, Mộc Như Lam đường đường là công chúa duy nhất của Kha gia được Kha Xương Hoàng công nhận, những kẻ sống dưới mái hiên Kha gia dựa vào đâu mà dám không tôn trọng cô? Bọn họ có tư cách này à?
Ồ, đương nhiên là không rồi, đến cả tư cách lớn giọng với cô bọn họ cũng không có luôn ấy chứ.
Hai bà vợ bé cùng con trưởng Kha Thế Vinh và con thứ Kha Thế Kiệt có ấn tượng rất mạnh về điều này, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến tài sản của đế chế Kha gia khổng lồ. Trong khi đó, dâu trưởng Hùng Lệ Lệ và dâu thứ Ngả Bảo Trân cùng đám trẻ con lại không nhận thức được rõ ràng lắm, tuy người đàn ông của họ đã nói qua mấy lần nhưng ai mà tin được một người làm cha lại có thể tuyệt tình đến mức đó cơ chứ? Bọn họ chỉ cho rằng Kha Xương Hoàng đang tạo thử thách để tăng cường bản lĩnh cho hai đứa con mà thôi.
Việc rót trà của Akutsu Junko không hề bị xung quanh ảnh hưởng, bà chậm rãi đặt một tách trà trước mặt Kha Xương Hoàng rồi lần lượt rót cho những người khác mỗi người một tách. Lúc đến lượt Kha Kim Lan, cô gái không nhớ lời bố dặn lập tức phát cáu bất chấp bầu không khí nghiêm túc, “Buổi tối uống trà làm gì, bà không ngủ thì cũng phải để tôi ngủ chứ!” Hết tách này đến tách khác, muốn rót chết cô ta à!
“Kim Lan! Sao cháu lại nói thế? Có biết lễ phép là gì không hả?! Đến khi nào thì cháu mới ngoan được một nửa của Vãn Nhu? Đêm nào cũng đi hộp đêm đã đành, bây giờ cháu còn muốn quậy tới trong nhà nữa sao?” Lý Tiểu Thanh chộp ngay cơ hội để lên tiếng răn dạy, tốt xấu gì Akutsu Junko cũng là bà tư, Kha Kim Lan vẫn phải gọi một tiếng bà ngoại.
Bị mắng như vậy, phản ứng đầu tiên của Kha Kim Lan chính là nhìn về phía cô gái đang ngồi im bên cạnh Ngả Bảo Trân, nhất thời cô ta tức đến bật cười, học tập con khốn Kha Vãn Nhu này á? Vớ vẩn! Con ả này giống y chang bà mẹ bần tiện của nó, rặt một lũ hồ ly chuyên giả bộ yếu đuối để mồi chài đàn ông! Lần trước cô ta và bạn trai chia tay chẳng phải là tại Kha Vãn Nhu đấy sao?
“Khuya rồi mà vẫn náo nhiệt ghê.” Một giọng nói êm tai vang lên, ngay tức khắc cắt đứt ý định phản bác của Kha Kim Lan và cũng đồng thời xua tan bầu không khí nặng nề.
Mọi người đồng loạt nhìn ra cửa thì thấy một cô gái mặc áo đen đội mũ lông đang ôm túi chườm nóng đi tới, mái tóc dài ngang eo được buộc gọn để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn và ngũ quan xinh đẹp, nụ cười dịu dàng, đôi mắt trong trẻo, tất cả như thổi một luồng gió ấm vào lòng mỗi người.
Kha Xương Hoàng ngồi im tại chỗ, gương mặt nghiêm khắc thoáng dịu đi, mặc dù lão không cười nhưng sự vui vẻ rõ ràng trong mắt vẫn không giấu được ai.
Lý Tiểu Thanh tươi cười đi tới nắm tay Mộc Như Lam, “Lam Lam, mừng cháu đã về, bà ngoại nhớ cháu muốn chết, mỗi năm chỉ về một lần, lúc ở đại lục sao không gọi điện về đây để bà ngoại ngóng mãi.”
Lâm Ngọc Nhan thầm tức Lý Tiểu Thanh nhanh chân, vì thế bà ta bèn gọi Triệu thúc, “Ông bảo người hầu nấu chút đồ ăn khuya cho Lam Lam đi, thức ăn trên máy bay làm sao mà ngon cho được. Ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ, Lam Lam nhất định là vừa mệt vừa đói.”
Lâm Ngọc Nhan nói rất đúng ý Kha Xương Hoàng, lão gật đầu, “Chuẩn bị nhiều một chút, mọi người cùng ăn với Lam Lam.”
“Vâng.” Triệu thúc cười tủm tỉm nhìn Mộc Như Lam, cuối năm luôn là dịp mà người ta vui vẻ nhất, bởi vì nó thật sự rất khôi hài.
Tuồng này năm nào cũng diễn, ba đứa trẻ trong nhà đã coi đến phát ngán, Mộc Như Lam chưa tới thì đấu nhau sứt đầu, Mộc Như Lam xuất hiện thì bu vào nịnh nọt, làm như yêu thương hòa thuận lắm không bằng, đúng là vừa nực cười vừa đáng mỉa mai.
Nhận được ánh mắt của Lý Tiểu Thanh, Kha Kim Lan hừ một tiếng rồi tảng lờ đi, muốn cô ta chạy lại lấy lòng Mộc Như Lam à, đừng có mơ! Cô ta không gây gổ với chị ta đã là may lắm rồi!
Kha Vãn Nhu và em trai của cô ta Kha Kim Phong cũng hiểu được ý bà ngoại, bốn mắt nhìn nhau, hai chị em cùng đứng dậy.
Dặn người hầu chuyển hành lý của Mộc Như Lam vào phòng xong xuôi, Kha Thế Tình đi đến bên cạnh Akutsu Junko, thấy Mộc Như Lam bị vây kín bởi những lời hỏi han ân cần, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, thật là, không chỉ hành tinh tới quay quanh mặt trời mà ngay cả rác cũng muốn đến góp vui.
Nịnh bợ nhiệt tình thế nào lại thiếu mất Kha lão gia, vì vậy mãi đến lúc ăn xong, Mộc Như Lam đỡ Kha Xương Hoàng lên lầu nghỉ ngơi thì hai người mới có không gian trò chuyện.
“Thế nào?” Kha Xương Hoàng một tay vịn Mộc Như Lam, một tay chống nạng, tuy câu chữ không cụ thể nhưng hẳn Mộc Như Lam cũng hiểu lão đang nói về nhóm người Kha gia.
Cô lắc đầu bất đắc dĩ, “Vẫn phiền như mọi khi.” Càng vồn vã lại càng gây cảm giác giả tạo.
“Con thành thật như vậy, không sợ ta giận sao?” Kha Xương Hoàng trừng Mộc Như Lam một cái, dẫu gì đó cũng là con cháu của lão, thế mà con bé này lại nhận xét thẳng thừng như vậy.
“Đương nhiên là con sợ.” Mộc Như Lam cười đáp nhưng không nghe ra tí ti thành ý nào.
“Hừ.” Kha Xương Hoàng hừ một tiếng, “Chuyện tên đàn ông kia là sao?”
“Người nào ạ?”
“Con biết ta đang nói đến ai mà.” Kha Xương Hoàng lại trừng Mộc Như Lam một cái, con bé càng ngày càng nghịch, lão đã quá nuông chiều nó rồi chăng?
Mộc Như Lam khẽ cười, “Anh ấy là một người đàn ông tốt.”
“Đàn ông tốt còn nhiều mà, chỉ cần yêu thì đàn ông nào cũng sẽ được dạy thành đàn ông tốt.” Kha Xương Hoàng nghiêm túc nói, có thể thấy lão có thành kiến rất nặng với Mặc Khiêm Nhân, lão đã từng nghi ngờ liệu có phải thông tin mình tra được là giả hay không, nhưng điều tra thế nào đi nữa thì kết quả cũng chỉ có một: con của một gia tộc đang xuống dốc! Mặc dù bản thân anh ta rất hoàn hảo nhưng vẫn không xứng với cháu gái cưng của lão!
Mộc Như Lam đỡ lão vào phòng, “Chuyện này nói sau nhé, bây giờ ông ngủ trước đi đã.”
“Không được...”
“Không nói nữa, mau ngủ đi, bằng không ngày mai ông đừng hòng ăn ngọt.” Mộc Như Lam đột nhiên nghiêm túc làm Kha Xương Hoàng trợn mắt một cái nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm lên giường, thiệt tình, không biết có phải già rồi nên đổi tính hay không chứ ngày xưa làm gì có ai dám cãi lời lão… để rồi sau bao năm mới nhận ra bản tính lạnh bạc đã đóng băng cả trái tim mình.
Lão không có tình cảm, vợ lão, con lão, cháu trai cháu gái cũng không dành tình cảm gì cho lão. Đứng giữa một đại gia đình mà lão vẫn tịch mịch khôn cùng. Tuy lão tỏ vẻ không cần nhưng thật ra trong lòng rất để ý, vì thế khi bỗng nhiên nhận được một bức thư từ cô con gái nhỏ của đứa con bất hiếu năm xưa, lão đã không khỏi xúc động.
Một đứa bé tám tuổi, gửi cho lão thiệp chúc mừng tự làm, sự quan tâm giản đơn mà ấm áp ấy lập tức chạm vào trái tim lão, sao lão có thể không thương cô cho được?
Mộc Như Lam hài lòng đắp chăn cho Kha Xương Hoàng, kiểm tra xem cửa sổ đã đóng chưa rồi mới tắt đèn đóng cửa, để lại lão nằm mím môi trong bóng tối, hừ, tuy rất thương cô nhưng chuyện này lão nhất quyết không đồng ý! Nhất quyết không cho phép Mộc Như Lam giẫm lên vết xe đổ của mẹ nó!