Sau khi ăn cơm trưa xong hai người tay trong tay đi tản bộ. Cũng không biết có phải do tính cách của họ hay không, mà ngay cả khi họ ở cũng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, hai người họ không bao giờ có cảm giác xa lạ.
Núi Coen rất đẹp. Trước đây, họ đã chọn ngọn núi này để xây một nhà tù vì nơi đây phong cảnh núi non độc đáo, dễ phòng thù mà rất khó để tấn công.
Trên nói có rất nhiều động vật nhỏ trong rừng. Thỏ và hươu là phổ biến nhất, bình thường trên đường đi cũng rất dễ nhìn thấy chúng.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua khe nứt giữa những chiếc lá, chiếu xuống mặt đất tỏa ánh vàng lấp lánh. Con đường có chút ẩm ướt vì sương ban đêm và buổi sáng rất nặng, ngoại trừ vào mùa hè nước sẽ bốc hơi nhanh hơn thì thời tiết luôn ẩm ướt suốt cả ngày.
Có một cảm giác rất yên tĩnh và thoải mái.
Mười ngón tay đan vào nhau. Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp giống như đạp vào mây.
“Bây giờ em tính như thế nào với trường học bên kia”. Lặng lẽ đi xuống phía dưới và quay người lại, Mặc Khiêm Nhân phá vỡ bầu không khí yên tĩnh và thoải mái, thản nhiên hỏi. Ban đầu cô ở Harvard rất tốt, đột nhiên lại chuyển đến Đế Chế Bạch, bây giờ còn bị cuốn vào cuộc chiến giữa Đế Chế Bạch và Giáo Hội. Mặc dù hiện tại cô không xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy không yên tâm.
Hắn cũng muốn thay Mộc Như Lam đưa ra quyết định, ngay lập tức chuyển trường hoặc xin nghỉ dài hạn. Bất quá lý trí lại rất dễ giết chết tình cảm, Lam Lam của hắn không cần người khác giúp cô quyết định, dù có quyết định cũng vô dụng.
“Quay về Bạch Đế đi” Mộc Như Lam mỉm cười nói, dù sao thì học viện Bạch Đế cũng tốt, cô ở đó cũng tự do thuận tiện, nữ nhân nào tàn cũng không nhiều lắm. Hiện tại cô đang đứng ở vị trí cao nhất trên bảng xếp hạng, bọn họ vô cùng ngoan ngoãn, dù có nháo thế nào cũng biết điều không chọc đến cô, điều này thật tốt. Phải biết rằng, nó không thuận tiện cho việc chế rối của Mộc Như Lam, hay thậm chí là thích một cái gì đó ở đây. Nơi này đối với một người Trung Quốc như cô rất xa lạ, FBI rất nguy hiểm và Đế Chế Bạch cũng vậy, nhưng bọn chúng giống nhau ở chỗ có cơ sở ngầm ở rất nhiều nơi. Vì vậy, cô không dễ dàng thực hiện mà thiếu sự chuẩn bị đầy đủ. Cho nên cô kiểm soát tay của mình vô cùng cẩn thận. Mà những người đó cũng phải cố gắng kiểm soát hành động của chính mình, nếu không cẩn thận chọc giận cô thì hậu quả không thể lường trước được đâu.
Mặc Khiêm Nhân nhìn bóng hai người đang bước đi, không nói gì.
So với những nơi khác, quả thực học viện Bạch Đế an toàn hơn. Lần trước, kẻ biến thái đột nhập vào học viện Bạch Đế là một tai nạn. Sau lần đó, sẽ không có lần thứ hai, trừ khi có ai đó cố tình để vụ tai nạn nà xảy ra. Về phần Đế Chế Bạch và Giáo Hội... Trên thực tế, nếu Mộc Như Lam không biết đến quá nhiều, sẽ không có vấn đề gì lớn xảy ra. Danh tiếng của Mặc Khiêm Nhân hắn đương nhiên không phải là để trang trí, Bạch Mặc Ly và Giáo Hội sẽ không làm gì bất lợi đối với Mộc Như Lam, bởi vì bọn họ biết nếu cô xảy ra chuyện gì bất trắc Mặc Khiêm Nhân sẽ không tha cho họ.
“Vậy còn anh thì sao?” Mộc Như Lam bỗng nhớ tới điều gì đó nghiêng đầu nhìn hắn hỏi “Chuyện của cha anh điều tra đến đâu rồi.”
Mặc Khiêm nhân nắm tay cô đưa lên khóe môi, khẽ hôn một cái nói “Mọi thứ đều đang tiến hành thuận lợi.”
“Em có thể giúp được gì không?” Mộc Như Lam hơi nghiêng đầu nhìn hắn.
Mặc Khiêm Nhân im lặng nhìn cô một lát, nhẹ nhàng nói “Em chỉ cần làm những gì mà em muốn.”
Mặc Khiêm Nhân không muốn cô bị cuốn vào việc này, nhưng khi Mộc Như Lam quyết định ở cùng một chỗ với hắn, cô đã chắc chắn sẽ bị cuốn vào việc này. Do đó mà Mặc Khiêm Nhân luôn tìm một phương pháp tốt nhất. Đối thủ của hắn là Giáo Hội, hắn có thể lật đổ Giáo Hội nhưng những người vào sinh ra tử với hắn đều không phải là huynh đệ của hắn. Những người đó đều chịu một chút ân huệ của hắn hoặc là những người vô cùng sùng bái không cần lý do gì. Hắn cô đơn một mình, luôn luôn giống như đám mây lúc ẩn lúc hiện. Hắn không quen có nhiều người đi theo sau mình. Hắn không muốn đánh như, và cũng không muốn hy sinh mạng sống của người khác, cho dù đó là bọn họ tự nguyện.
(Reup truyện vui lòng liên hệ hỏi ý kiến:[email protected] còn ai reup ko hỏi ý kiến là quân ăn cướp).
Thù giết cha không đội trời chung, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng hắn đang tìm kiếm phương pháp tốt nhất, vì vậy hắn vẫn luôn im lặng. Mộc Như Lam chỉ cần làm những gì mà cô muốn là đủ rồi, hắn sẽ xử lý tốt mọi thứ, sau đó cho cô một bầu trời yên bình, sạch sẽ. Đương nhiên, khi cần thiết hắn sẽ nói cho cô, tránh cho cô lo lắng, hoặc là khiến cô vì hắn mà lo lắng (Chan: trời má thua luôn anh Nhân ạ). Không có gì tốt hơn chuyện này.
“Được” Mộc Như Lam mỉm cười đáp.
Không lâu sau, Mộc Như Lam nhậc được điện thoại của Mathan, hắn nói thẳng ra là muốn đưa cô về tổng bộ của Đế Chế Bạch.
Mộc Như Lam khẽ nhíu mày “Tại sao?”
“À, thực ra chuyện là như thế này, ban đầu chúng tôi muốn đưa cô về học viện Bạch Đế, nhưng đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Bạch Đế phát hiện chúng tôi vẫn ở đây, bọn chúng nói nếu không đưa cô đến tổng bộ Đế chế Bạch thì sẽ không cho chúng tôi trở về Italia”. Bộ dạng bên kia của Mathan rất phiền não. “Vì vậy, tôi nghĩ dù sao cô cũng phải trở về học viện Bạch Để để đi học, vậy nên đưa cô đến tổng bộ Bạch Đế để họ đưa cô về trường học chắc cũng không có vấn đề gì, cô cảm thấy như vậy được chứ, Lam tiểu thư?”
Đi học viện Bạch Đế hay là đến tổng bộ Đế chế Bạch, dường như cũng không có gì khác biệt, đều là vào địa bàn của Bạch Đế, đều có thể gặp được người của Bạch Đế. Nhưng lý do của Mathan rất đáng ngờ. Nếu Bạch Đế muốn kiểm soát Giáo Hội vậy tại sao còn cùng bọn họ bàn điều kiện đưa cô đến tổng bộ Bạch Đế.
Bên kia, Mathan như nghe thấy sự nghi ngờ của Mộc Như Lam, hắn ta bèn nói: “Tôi nghi ngờ bọn chúng không muốn dính líu đến vị hôn phu của cô-ngài Amon, nên mới muốn chúng tôi đưa cô đến. À, cô cũng biết vị hôn phụ của cô... nếu thật sự không cần thiết chúng tôi cũng không muốn tiếp xúc nhiều.” Mathan ấp úng, trái lại Mộc Như Lam hiểu được ý của hắn ta. Có vẻ như nhiều người vẫn khá kiêng rè Mặc Khiêm Nhân.
Lý do này rất hợp lý, nhưng quả thật Bạch Đế vì lý do này nên mới để Mathan bọn hắn đưa cô đến. Bọn họ biết Mộc Như Lam đang ở Núi Coen, nói trắng ra là có điểm giống như vu oan. Nếu Mộc Như Lam xảy ra chuyện gì Mặc Khiêm Nhân sẽ nhắm vào Giáo Hội, chứ không phải Bạch Đế.
Mộc Như Lam ngoảnh lại phía sau nhìn Mặc Khiêm Nhân đang ngồi ở bàn làm việc, hắn nhìn cô, thần sắc vẫn như cũ, trên khuôn mặt không có biểu cảm gì. Nhưng chẳng qua ngồi như vậy, lại vô cùng tao nhã, cảnh đẹp ý vui chọc mù người khác.
Ngón tay nhẹ nhàng ma sát mặt sau chiếc di động, Mộc Như Lam im lặng suy nghĩ. Đều nói người thông minh đều hiểu được lời nói, ba phần giả bảy phần thật, Mathan là người da đen thông minh nhất trong những người mà Mộc Như Lam từng gặp qua. Trong lời nói của hắn hiển nhiên cũng có giả, bất quá chỉ có ba phần, muốn đưa cô đến Bạch Đế là thật, chẳng là lý do có thể là giả. Chẳng qua khi nói với cô hắn tâm trạng của hắn không vui cũng không buồn.
Mathan quả thật rất thông minh, nếu như nói cho Mộc Như Lam biết đưa cô đến Bạch Đế là vì đổi lấy két sắt, như vậy chắc chắn Mộc Như Lam sẽ không vui, cô không phải vật phẩm của họ hay của bất cứ người nào. Bọn họ dựa vào cái gì đem cô đi trao đổi đồ vật này nọ? Ngay cả đạo lý rõ ràng như thế này còn không hiểu, vậy sống trên đời còn có ích gì chứ? Suy nghĩ khiến cô cảm thấy khá mâu thuẫn. Thế nhưng nếu đổi lại một lý do khác thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác. Mathan nhìn ra Mộc Như Lam đối với việc này không hề sợ hãi. Khái niệm về học viện Bạch Đế và Đế chế Bạch có chút lệch nhau, nhưng trên thực tế cũng không chênh lệch nhiều lắm, cô sẽ không để ý việc đi xem Đế chế Bạch rồi lại quay lại học viện Bạch Đế.
“Lan tiểu thư?”
“Được, sáng ngày mai đến Coen đón tôi” Mộc Như Lam điềm đạm nói, khiến cho Mathan bên kia trong nháy mắt trào ra một chút ấy náy, bất quá rất nhanh bị đè xuống. Mặc dù, không biết Đế chế Bạch muốn làm gì Mộc Như Lam, dù sao họ cũng không dám giết hay hành hạ cô. (Chan: vì chồng chị hơi bị uy quyền đóv)
Cúp điện thoại, Mộc Như Lam quay trở lại phòng làm việc, cô ngồi trên ghế sopha lại không để ý lắm nói cho Mặc Khiêm Nhân chuyện cô muốn đi tổng bộ Đế chế Bạch. Mặc Khiêm Nhân cho người đi thăm dò, rất nhanh liền có được kết quả, hóa ra két sắt của Giáo Hội bị đoạt đi. Két sắt bị cướp đi, bọn họ đột nhiên lại muốn đưa Mộc Như Lam đến tổng bộ Đế chế Bạch, hóa ra lý do chính xác là như vậy.
Mộc Như Lam ngồi trên sopha, đáy mắt xoẹt qua một tia quỷ dị, sau đó giống như chẳng hề để ý liền mỉm cười.
Nếu nói như vậy, tại sao Bạch Mặc Ly lại không muốn biết mật mã, cũng không cần chìa khóa, mà lại muốn cô chứ? Ban đầu, cô cũng sẽ trở lại học viện Bạch Đế mà? Cần gì phải làm những điều thừa thãi này chứ? Cô cũng sẽ không tự kỷ cho rằng Bạch Mặc Ly thật sự yêu cô, ngày đêm lo lắng cô sẽ bị làm sao. (Spoil chút: Mộc Như Lam là một người cực quan trọng với Bạch Mặc Ly nha kiki). Người có quyền uy nhất càng tính đến lý do này, hẳn là bọn hắn đã biết sợi dây chuyền nàng cho Giáo Hội và sợi dây chuyền mà Tả Nhất Tiễn miêu tả hoàn toàn khác nhau. Nói cách khác, bọn họ đã biết Mộc Như Lam không hề đưa cho Giáo Hội sợi dây chuyền thật sự, hiện tại nó vẫn còn đang ở trong tay Mộc Như Lam, mà Giáo Hội chưa hề biết gì. Vì để phòng ngừa Giáo Hội biết sợi dây chuyền là giả, hoặc là Mộc Như Lam sẽ đem sợi dây chuyền thật đưa cho bọn chúng, cho nên Bạch Mặc ly mới yêu cầu Giáo Hội đưa Mộc Như Lam đến tổng bộ Đế chế Bạch để đổi lấy két sắt.
Thật là thông minh.
Mộc Như Lam duỗi tay hướng về phía ánh sáng ngoài cửa sổ, giống như cầm ánh mặt trên nâng trên tay, ánh vàng rực rỡ vô cùng ấm áp.
Cũng tốt, đi Bạch Đế mở mang kiến thức một chút, xem xem rốt cuộc bọn họ đang làm cái gì, sau đó đem sợi dây chuyền trả lại chủ nhân của nó, ban đầu vốn dĩ là do Tả Nhất Tiễn không cẩn thận làm rơi xuống đất. Không nói cho Giáo Hội biết vì cô có thói quen cầm đồ của người này đưa cho người kia mà thôi, đó là đạo lý oan có đầu nợ có chủ. Về phần Giáo Hội lừa cô, còn có Bạch Đế tự ý đem cô biến thành hàng hóa trao đổi, cô sẽ theo họ trở về tổng bộ rồi tính toán với từng bên.
Mộc Như Lam rõ ràng muốn chơi đùa họ, nhừn Mặc Khiêm Nhân chỉ im lặng, không hề có ý ngăn cản.
Thời gian trong nháy mắt liền trôi qua.
Ngày hôm sau, mặt trời không có nhiệt độ chiếu xuống. Mộc Như Lam mang theo vali rời khỏi núi Coen, Mặc Khiêm Nhân tiễn cô xuống núi, Mathan đã đợi được một lúc. Khi nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân nụ cười cởi mở trở nên có chút cứng nhắc. Đặc biệt y không có hạ cửa kính xuống, nhưng ánh mắt của Mặc Khiêm Nhân như xuyên thấu tấm thủy tinh dừng lại trên người y, dường như xuyên thấu con người y.
Mãi cho đến khi chiếc xe đi xa, biến mất khỏi tầm mắt, Mặc Khiêm Nhân mới xoay người chậm rãi trở về, vừa đi vừa lấy điện thoại gọi cho Bạch Đế.
“Nghe nói các người mời vợ tôi đến chỗ các người chơi, cho nên tôi gọi điện dặn riêng với các người mấy câu” giọng nói lạnh nhạt không cảm xúc của Mặc Khiêm Nhân truyền qua, nhưng lại khiến đôi mắt của người bên kia càng ngày càng lạnh lẽo.
Mặc Khiêm Nhân chính là muốn nói cho Bạch Mặc Ly biết, hắn biết rõ Mộc Như Lam đi đến chỗ của y.
“Vai của cô ấy còn bị thương chưa khỏi hẳn, sức khỏe của cô ấy rất đắc biệt, chỉ cần hơi dùng sức niết một chút sẽ để lại sẹo. Tôi huy vọng lần sau khi gặp cô ấy sẽ không phải nhìn thấy những thứ không nên thấy. Ngoài ra, cô ấy không thích ăn cà rốt, hãy cố gắng đem bỏ chúng ở phần ăn của cô ấy, bằng không cô ấy sẽ không ăn. Tất nhiên, quan trọng nhất là đem những con cóc ngu xuẩn của cậu tránh xa Lam Lam một chút”.
Bên kia, bàn tay nắm chiếc điện thoại rất chặt, xuýt nữa thì bóp nát nó.
Mặc Khiêm Nhân vừa mới tuyên bố chủ quyền, đồng thời cũng nói cho Bạch Mặc Ly biết nếu như Mộc Như Lam không may xảy ra chuyện gì thì Bạch Đế liền đi đời.
Nam nhân này, nếu ngay từ đầu đã lo lắng không yên như vậy thì đừng cho Mộc Như Lam đi là được rồi? Ở ngoài mặt thì khoan dung để cho cô đi chơi khắp nơi, ấy vậy mà sau lưng đối với kẻ khác thì keo kiệt với người khác muốn chết.
Bất quá, điều này không phải đương nhiên sao? Hắn làm cho chim chóc tự do bay lượn (cớ sao lại ví Lam Lam của tui là chim vậy chời =))), nhưng không có nghĩa là xem nhẹ những con diều hâu bay trên không. Nếu gây cản trở cho chim chóc, đem tính nguy hiểm của diều hâu đánh một trận, để nó học được cách thông minh không nên chạm vào những thứ không được phép, có gì sai sao? (Vâng vâng anh Nhân nói chí phải)
Mộc Như Lam không hề biết cô vừa rời đi, trong nháy mắt Mặc Khiêm Nhân đã đe dọa người khác. Cô ngồi ở ghế phía sau, nhìn Mathan lái xe và hỏi “Morse không đi cùng sao?”
“Không, Morse còn có việc khác phải làm.” Mathan cười làm lộ ra hàm răng trắng nói. Trong mắt xoẹt qua một tia u ám, hiện tại Morse đang bị Sophie cuốn lấy, đỡ phải phát hiện hắn không có ở đó. Nếu y biết được chắc chắn sẽ đoán ra hắn đã đưa Mộc Như Lam đến tổng bộ Đế chế Bạch đổi lấy két sắt, như vậy y sẽ không vui.
“Như vậy à.” Mộc Như Lam không buồn nhắc lại, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe, với nụ cười trên khóe môi, ấm áp như ánh mặt trời, trong vắt như khe suối nhỏ.
________________________________________
Bạch Mặc Ly nhìn chiếc điện thoại đã tắt trên tay, đôi mắt chim ưng lãnh khốc gần như biến thành mũi tên sắc bén bắn thủng mọi thứ. Mặc Khiêm Nhân rõ ràng là một tên kiêu ngạo đáng ghét.
Cánh cửa thư phòng nhẹ nhàng được gõ lên, rồi mở ra, một người phụ nữ toàn thân tây trang đen cao cấp bước tới, tóc được búi tỉ mỉ trên đầu. Thoạt nhìn vô cùng lãnh diễm, cao quý, Tuyết Khả mang theo hai phần tài liệu đi tới “Boss”. Cô ta đem tài liệu đặt ở trên bàn của Bạch Mặc Ly “Lãnh Nguyệt tiểu thư viết thư cho ngài.”
Một phong thư trong tài liệu rơi ra ngoài, Tần Lãnh Nguyệt lặng lẽ cho người đem lá thư kẹp vào tài liệu, cô ta sợ rằng Tuyết Khả có thể cố tình ngăn cô ta, nhưng loại mánh khóe vụng về này không đáng nhắc đến. Quả nhiên Bạch Tố tình mới là kẻ đáng giá để huấn luyện thành Bạch Liên Hoa, đáng tiếc hiện tại cô ta sống chết không rõ, có khả năng lớn là đã chết rồi (vẫn sống nhăn răng nha mn, trùm cuối ấy chứ =)) cơ mà tuổi gì đấu với Khiêm Nhân).
Bạch Mặc Ly nhìn lướt qua lá thư, chóp mũi phảng phất một chút mùi thơm, y lạnh lùng lướt qua, ném lá thư vào trong thùng rác, không cần nhìn y cũng biết trong thư viết cái gì. Trước kia, cô ta không làm gì quá phận y đều có thể bỏ qua, nhưng cô ta vì ghen tuông mà cố tình động vào vảy ngược của hắn, đó là điều không thể tha thứ. Ai cũng không được phép quấy nhiễu em ấy. ai cũng không được phép! (Nhắc cho ai quên em ấy ở đây là em gái ruột của Bạch Mặc Ly nha)
Tuyết Khả không buồn liếc nhìn lá thư trong thùng rác, kết quả chẳng có gì bất ngờ.
“Về việc sắp xếp cho Mộc Như Lam, ngài có gì muốn căn dặn không?” Tuyết Khả hỏi.
“Lấy được chiếc chìa khóa thì đưa về học viện đi.” Bạch Mặc Ly nhíu mày, lạnh lùng nói. Nữ nhâ phiền toái, nam nhân phiền toái, đúng là một đôi trời sinh. Thật khó coi!
Tuyết Khả gật đầu “Được tôi sẽ đi sắp xếp.”
Cánh cửa thư phòng mở ra và đóng lại. Bên trong thư phòng mang phong cách châu Âu chỉ còn lại Bạch Mặc Ly, trước bút máy trên tay kí lên giấy, dừng lại, “phịch” một tiếng chiếc bút bị chủ nhân của nó ném vào tường.
Ánh mắt của Bạch Mặc Ly vô cùng hung ác, sắc nhọn khiến người khác cảm thấy khó thở.
Y cảm thấy khó chịu, nhưng y không biết tại sao lại như vậy!
Mộc Như Lam đúng là một người phụ nữ đáng ghét!
________________________________________
HongKong
Đằng sau biệt thư vô cùng yên tĩnh trước sau như một không có gì thay đổi, hương trà phảng phất, đêm yên tĩnh, bầu trời yên tĩnh, xa xôi hoa lan thơm ngát.
Có người từ sân bên ngoài đi tới, đứng ở bên ngoài hành lang sạch sẽ, nhìn Kha Thế Tình ở bên trong đang kéo cánh cửa ra “Tôi đã nhận được hồi âm.”
Kha Thế Tình rót cho mình một tách trà, rồi sau đó rót vào chiếc tách rỗng của người kia, sau mới than nhiên đưa tay ra. Người nọ lập cởi giày bước trên hành lang đi vào thư phòng, đem túi giấy kraft màu vàng đặt lên tay y, rồi sau đó lại lui ra ngoài.
Kha Thế Tình đem túi giấy kraft mở ra, bên trong chứa những tờ giấy A4 vô cùng gọn gàng. Đôi mắt dịu dàng phản chiếu từng từ ngữ trên tờ giấy, cũng không có gì bất ngờ, cũng không có gì bất ngờ, những chứng cứ này và những gì hắn điều tra vô cùng ăn khớp.
“Không biết tâm trạng nên như thế nào đây” Kha Thế Tình giống như thì thào tự nói với chính mình, tầm mắt nhìn bông hoa lan tím cắm trong bình sứ trắng. Lại tự rót cho mình một ly trà “vận mệnh”, áo Tôn Trung Sơn màu trắng bao bọc lấy thân hình gầy yếu, sống lưng thẳng tắp, thản nhiên mãn nguyện.
“Đương gia...” nam nhân như muốn nói gì đó.
“Ừ, có chuyện gì?”
“Về phía Ám Long... chúng ta thật sự không ra tay sao? Hiện tại là thời cơ rất tốt...” Người đàn ông nọ có phần kích động.
“Kha gia đã tẩy trắng rất nhiều năm.” Kha Thế Tình điềm đạm nói, dung mạo dịu dàng như ngọc, tầm mắt nhẹ nhàng lướt qua người nọ. Nhất thời gọi hắn, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng vẫn không thể buông bỏ suy nghĩ.
Kha Thế Tình hiểu được ý tứ trong lời của người đàn ông kia, Ám Long giai đoạn này vô cùng hỗn loạn, anh em tranh chấp đến mức đầu rơi máu chảy. Có rất nhiều tiểu quỷ trong hắc đạo muốn nhân cơ hội này kéo Ám Long ngã ngựa. Mà Kha gia là một pho tượng Phật to lớn ở ngay bên cạnh, chỉ cần bọn họ ra tay đem Ám Long nuốt vào. Như vậy, Kha gia ở hắc đạo sẽ khôi phục vị trí lão đại ngày xưa, bỏi vì Kha gia vốn là vương giả.
Thế nhưng người khác không biết, nhưng không có nghĩa là Kha Thế Tình không biết, Đoạn Nghiêu so với tưởng tượng còn khá đối phó hơn. Rõ ràng là một tiểu quỷ mới trưởng thành, nhưng y một bên vừa đói phó với Đoạn Ngọc, một bên đem trận chiến này thu hút những con cá, tôm nhỏ tham lam. Chỉ chờ ai đó tới gần liền đem nanh vuốt mở ra nuốt vào! Giống như mùi hương của loài hoa ăn thịt người, thu hút con mồi. Một công đôi việc, đáng ra nên cùng Đoạn Ngọc đấu đến sức cùng lược kiệt mới đúng chứ.
Kha Thế Tình biết, Đoạn Nghiêu là một Vương Giả mới, chỉ cần cho hắn thời gian một vài năm nữa, y có thể so sánh với Morse của Giáo Hội, thậm trí với với Bạch Mặc Ly. Hắn sẽ không ngăn cản y, thậm trí vào thời điểm cần thiết hắn sẽ giúp đỡ y, bởi vì động lực trưởng thành của người đó là Mộc Như Lam.
“Đúng rồi” Kha Thế Tình nhẹ nhàng uống một ngụm trà, nghĩ tới điều gì đó “Trận trận đoạt két Desco rất nhanh đã đi đến kết thúc rồi.”
Đây giống như một lời tuyên bố.
“Vâng, Giáo Hội hình như đã tìm ra chìa khóa, chẳng qua vẫn đang tìm cách sử dụng.”
“Xem ra lại muốn không yên ổn nữa...” Kha Thế Tình nhẹ nhàng nói, nhẹ nhàng đến nỗi ý tứ hàm xúc không rõ ràng.
Rõ ràng, Đoạn Ngọc và Đoạn Nghiêu vừa mới yên tĩnh được một chút...
.....
Bên trong phòng ốc u ám, hương vị nóng bỏng, tình ái hỗn loạn vô cùng ái muội.
Thiếu niên xinh đẹp hai tay bị trói ở đầu giường, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn nam nhân bên giường.
Nam nhân thoạt nhìn giống như hoàng tử, đáy mắt một mảnh lãnh ý, dịu dàng cười, giọng nói ôn nhu “Tôi không thích em nhìn tôi bằng ánh mắt này, cực kỳ không thích.”
“Tôi cũng không thích bị đối xử như vậy, rất không thích!” Lưu Bùi Dương hận không thể phun nước bọt vào cái vẻ mặt này của y. Lửa giận chồng chất, trái tim đau đớn nói không nên lời.
“Em là tôi dùng toàn bộ Ám Long đổi lấy, biết điều này có nghĩa là gì không? Tức là em là vật sở của tôi, trong mắt em chỉ có thể có hình bóng của tôi. Trong đầu, trong lòng em, chỉ có thể tồn tại hình bóng của tôi, đừng lên mặt dạy tôi, đừng ép tôi nổi điên...” Đoạn Ngọc cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, âm thanh càng ngày càng nhẹ nhàng giống như tự nói cho mình nghe.
Khóe môi thanh niên cong lên cười, vô cùng lạnh nhạt mỉa mai cười, rốt cuộc là ai đang ép ai? Người điên là anh chứ không phải tôi!
Tình trạng bất ổn ở HongKong đã dần dần lắng xuống.
Ai cũng đều có thể mơ hồ cảm nhận những biến hóa đang xảy ra, con quỷ thu chiếc răng nanh và móng vuốt đã dài ra quay trở lại, giống như Tử Thần mang theo lưỡi hái thu hoạch tất cả mọi thứ với sự lạnh lùng, tàn nhẫn và chết chóc.
Dưới bề mặc tĩnh lặng, thế lực cũ thay thế thế lực cũ, hoàng đế mới lên ngôi, hoàng đế cũ sụp đổ.
Vẫn như trước trên cao là chiếc ghế vương giả, trên mặt đất là thảm trải nền với hoa văn vô cùng đẹp đẽ và rực rỡ. Thiếu niên lười biếng dựa vào, đôi giày da màu đen bóng loáng một chân gác lên đầu gối còn lại. Trên tay y cầm một quyển sách không bìa, thoạt nhìn như một quyển sách cũ, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ càng lộ ra vẻ câu hồn đoạt phách, giống như trải qua lễ rửa tội. Chỉ là khi nhìn vào liền cảm thấy vô cùng đẹp đẽ đến mức không dám nhìn thẳng.
“Tôi rất muốn đi Mỹ... rất, rất muốn.” Giọng nói khàn khàn giống như ma sát vào lỗ tai, ma sát vào trái tim. Giọng nói khiến người ta cảm thấy rung động, đôi mắt kia trong đem đen nở rộng như ánh cầu vồng, vô cùng đẹp, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm...
Hắn nhớ cô...
Vô cùng nhớ...
________________________________________
Máy bay hạ cánh ở sân bay Washington, người của Bạch Đế đã chờ được một lúc.
Dựa theo lời hứa, Mộc Như Lam và két sắt được trao đổi cùng lúc.
Mộc Như Lam đi về phía đám người Tuyết Khả, đồng thời bọn họ cũng đẩy két sắt qua phía Giáo Hội. Mộc Như Lam liếc mắt nhìn cái mà họ gọi là két sắt. Nó được một tấm vài trắng che phủ, thoạt nhìn, thoạt nhìn cũng không lớn lắm, kích thước của nó so với chiếc TV đời cũ chẳng khác nhau lắm. Chẳng qua nó là cái két sắt có cấu tạo đặc biệt mà thôi.
bên trong rốt cuộc chứa cái gì nhỉ? Lại khiến hai thế lực lớn tranh giành lâu như vậy.
Nhưng thật là khiến người ta hứng thú.
Tới đón cô chỉ có ba người: Tuyết Khả, Tả Nhất Tiễn và Bạch Hổ.
Xe vừa mở ra, Mộc Như Lam vừa ngồi xuống Tả Nhất Tiễn bên cạnh nhìn không được liền mở miệng “Ấy, Mộc tiểu thư, sợi dây chuyền của tôi, cô có thể trả nó lại cho tôi không?” Nói xong Tả Nhất Tiễn phủi phủi áo sơ mi, thắt lưng hạ xuống, tay tạo thành hình công cụ “Hay là tôi làm tóc giúp cô coi như cảm ơn, hoàn toàn miễn phí không mất tiền, cô thấy thế nào?” Tả Nhất Tiễn nhìn mái tóc dài xinh đẹp của cô, hắn ta vô cùng ngứa tay, chỉ là nhìn thấy cô hắn ta liền sinh ra vô số linh cảm. Được, hắn ta phải tìm tòi một chút mới được.
Mộc Như Lam nhìn Tả Nhất Tiễn nhẹ nhàng mỉm cười, không nói gì.
Tả Nhất Tiễn buông áo sơ mi xuống, đẩy đẩy chiếc kính mắt màu nâu, không thèm để ý đến bộ dạng “Bằng không, tôi cho cô sờ cằm của tôi được chứ.”
Tuyết Khả lạnh lùng lấy hộp khăn giấy ở đầu xe đánh vào đầu Tả Nhất Tiễn.
Tả Nhất Tiễn lập tức im miệng, than thở “Tuyết Khả đang ghen tị, Tuyết Khả đang ghen tị, hừ chiếc cằm gợi cảm, vô cùng hoàn hảo của tôi sẽ không cho cô sờ vào.”
Tuyết Khả làm như không nghe thấy.
Trong xe, không ai nói với nhau câu nào, suốt đường đi cũng không ai nói với nhau câu nào. Chiếc xe đã chạy không biết bao lâu, giống với học viện Bạch Đế càng đi xa càng khu dân cư càng vắng vẻ, thưa thớt. Sau đó chiếc xe rẽ vào một đường ở ngã ba giao lộ, ở giữa có một tấm biển và mũi tên chỉ “Đoạn đường tư nhân”.
Một rừng cây nhỏ xuất hiện, đường cái quanh bìa rừng hình chữ “U”, sau đó tổng bộ Bạch Đế hiện ra ngay trước mắt.