- Ninh Tiểu Xuyên, ta thừa nhận hiện tại ta quả thật nhìn không thấu thực lực của ngươi. Nhưng ngươi làm việc quá lỗ mãng rồi, không ngờ lại dám nô dịch cả Tiểu Vương tử. Hơn nữa lại còn giết chết nhiều người của Chân Lý Thiên Quốc như vậy, ngươi có nghĩ tới hậu quả của việc làm như vậy không?
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu nói:
- Bọn chúng chính là muốn tới đây để giết ta, hiện tại lại bị ta giết chết, chỉ có thể trách bản lĩnh bọn chúng không bằng người. Chẳng lẽ trên thế giới này chỉ cho phép bọn chúng giết người, không cho phép bọn chúng bị người giết hay sao?
Bạch Lãnh Tuyết phẫn nộ nói:
- Ngươi nói không sai! Trên thế giới này vốn là chỉ có bọn họ có thể giết người, bởi vì bọn họ đến từ Chân Lý Thiên Quốc, nhất là Tiểu Vương tử, nếu ngươi nô dịch chuyện tình Tiểu Vương tử bị phụ thân của hắn Mộc Uẩn Vương biết, Mộc Uẩn Vương lửa giận thậm chí có thể hủy diệt toàn thể Văn minh Thần Hà lớn, đến lúc đó ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết!
- Bởi vì là người của Chân Lý Thiên Quốc liền không thể giết? Chỉ riêng cái lý luận này, bọn chúng chết cũng không chút oan uổng. Về phần ta, chết thì lại như thế nào? Cho dù có chết, ta tốt xấu gì cũng đã nô dịch qua con trai của Mộc Uẩn Vương. Đến lúc đó kẻ bị mất mặt vẫn là vị Mộc Uẩn Vương trong miệng ngươi a!
Ninh Tiểu Xuyên cười ha hả, bộ dáng cực kỳ trương cuồng.
Thần sắc trên mặt Bạch Lãnh Tuyết càng lúc càng phẫn nộ, hừ lạnh một tiếng, dứt khoát trực tiếp xoay người, dự định rời khỏi nơi này. Nhưng đúng lúc này, thân ảnh Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên lóe lên, đã ngăn cản trước mặt Bạch Lãnh Tuyết.
- Ngươi muốn làm gì?
Bị Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên ngăn cản, Bạch Lãnh Tuyết nhất thời giận tím mặt nói. Ninh Tiểu Xuyên chỉ cười hắc hắc một tiếng, vươn tay ra đã chụp lấy bả vai của nàng. Sau đó một cỗ tinh thần lực mạnh mẽ liền trực tiếp tiến vào cơ thể đối phương, triệt để phong ấn đi khỏa Thần cách Hư huyễn trong cơ thể Bạch Lãnh Tuyết. Trên mặt Bạch Lãnh Tuyết vẫn còn mang theo thần sắc phẫn nộ, chậm rãi ngã xuống.
Lúc này thần sắc Ninh Tiểu Xuyên mới bình tĩnh trở lại, ôm lấy thân thể mềm mại của Bạch Lãnh Tuyết vào trong lòng. Sắc mặt đám người Ngự Thiến Thiến cùng Niếp Lan Chi tái xanh đột nhiên tới, ánh mắt hồ nghi không ngừng quét nhìn Ninh Tiểu Xuyên. Niếp Lan Chi chợt nháy mắt một cái, dò hỏi:
- Tiểu Hầu gia, vừa rồi Quận chúa tỷ tỷ nói ngươi có ý tứ với vị tỷ tỷ này, hiện tại ngươi đem người lưu lại, đừng nói là ngươi thật sự muốn lưu vị tỷ tỷ này lại đây luôn a?
Trên mặt đám đệ tử Thần Trữ Cung bốn phía cũng từng tên từng tên lộ ra thần sắc cổ quái. Bạch Lãnh Tuyết dung nhan tuyệt mỹ, bất luận đặt ở địa phương nào cũng xem như là mỹ nhân đỉnh cao. Đối mặt với một nàng mỹ nhân như vậy, cho dù Ninh Tiểu Xuyên có động tâm cũng không có gì ngạc nhiên.
Mắt thấy Ngự Thiến Thiến đã nhịn không được sắp sửa muốn bạo phát, Ninh Tiểu Xuyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đưa Bạch Lãnh Tuyết cho Ngự Thiến Thiến ôm lấy, nói:
- Các ngươi đều nghĩ cái gì vậy? Nàng ta dù sao cũng người của Chân Lý Thiên Quốc, hơn nữa đã tận mắt nhìn thấy cảnh ta nô dịch đám người Diệp Siêu Phàm. Nếu để cho nàng quay trở lại Chân Lý Thiên Quốc, tiết lộ chuyện này ra ngoài, tình huống liền không xong rồi. Cho nên không bằng trước lưu nàng ta lại chỗ này a!
Thần sắc Ngự Thiến Thiến hơi hòa hoãn trở lại, ôm lấy Bạch Lãnh Tuyết vào trong tay, sau đó mới hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hừ! Nếu ngươi dám có tâm tư lệch lạc gì với nàng, ta…
Niếp Lan Chi quét mắt nhìn Bạch Lãnh Tuyết một cái, trong miệng thấp giọng thầm nói:
- Ta phát giác những gì Tiểu Hầu gia vừa nói đều là mượn cớ!
Ninh Tiểu Xuyên nhếch miệng một cái, nhanh chóng xoay người lại, tiến về phía đám người Diệp Siêu Phàm. Kỳ thật bản thân hắn rất muốn trực tiếp cướp đoạt ký ức của đám người Diệp Siêu Phàm, nhưng trong trí nhớ của những người xuất thân từ Chân Lý Thiên Quốc này vậy mà đều ẩn chứa một cỗ lực lượng cường đại, ngăn cản Ninh Tiểu Xuyên tra xét trí nhớ bọn chúng. Cho nên rơi vào đường cùng, Ninh Tiểu Xuyên chỉ có thể đích thân tra hỏi bọn chúng những vấn đề mà chính mình mê hoặc.
Cầm kiện điêu khắc hình người trước đây đã thu được vào trong tay, Ninh Tiểu Xuyên dò hỏi:
- Thứ này rốt cuộc là vật gì?
Diệp Siêu Phàm nhanh chóng giải thích:
- Chủ nhân, cái này gọi là Thiên Toán Khôi Lỗi, là loại khôi lỗi do Tả tướng đời đầu tiên của Chân Lý Thiên Quốc chúng ta chính tay chú tạo nên. Toàn thể Chân Lý Thiên Quốc có tổng cộng mười vạn kiện. Có người nói mười vạn kiện đồng thời xuất động, sẽ có thể trấn áp hết thảy mọi thứ. Chỉ là sau khi tới thế hệ của chúng ta đã không còn ai có thể vận dụng thứ đại sát khí này nữa rồi. Bằng không đám phản nghịch của Chân Lý Thiên Quốc sớm đã bị trấn áp từ lâu rồi!
- Nói như vậy, Chân Lý Thiên Quốc hiện tại so với lúc trước đã suy yếu đi rất nhiều rồi sao?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi. Lực lượng của kiện khôi lỗi hiện tại trong tay hắn chính là vô cùng cường đại. Nếu mười vạn kiện đặt chung một chỗ, uy lực tuyệt đối là kinh thiên động địa. Mà người có thể đúc ra một vật như vậy cũng chỉ là một vị thần tử của Chân Lý Thiên Quốc mà thôi. Bởi vậy có thể thấy được, Chân Lý Thiên Quốc lúc trước cường đại đến mức nào. Bất quá nghe ý tứ của Diệp Siêu Phàm, Chân Lý Thiên Quốc hiện tại đã không còn thực lực như trước kia nữa, cho nên Ninh Tiểu Xuyên mới tra hỏi như vậy.
Diệp Siêu Phàm gật đầu nói:
- Vâng, chủ nhân! Những người khai sáng Chân Lý Thiên Quốc đời thứ nhất, mỗi một người cũng đều là cường giả tuyệt đỉnh. Chân Lý Đại Đế đời thứ nhất chính là đệ nhất cường giả trong thiên địa lúc đó. Các thần tử của Chân Lý Thiên Quốc, mỗi một người cũng đều là cường giả đủ để trấn áp một thời đại. Mặc dù Chân Lý Thiên Quốc hiện tại cũng rất cường đại, nhưng cũng không cách nào so sánh với Chân Lý Thiên Quốc lúc trước!