Tất cả đệ tử đều tập trung bên ngoài võ trường, chờ đợi trận quyết chiến hôm nay. Ai thắng lợi, ai có thể trở thành Khôi thủ kỳ này, sẽ có tư cách tiến vào Thiên Cung tu luyện bảy ngày.
Đây chính là trận chiến mà hàng vạn ánh mắt đổ dồn về, được vô số người chờ mong.
Học Sư và các nhân vật cấp bậc Viện chủ của Thiên Đế học cung cũng đến từ sớm, đệ tử khóa thứ hai thì đều đứng chờ ở bên ngoài võ trường, chờ đợi hai vị nhân vật chính của ngày hôm nay.
- Lý lôi thôi, nếu không thì để Ninh Tiểu Xuyên nhận thua đi, dù sao thì các Tam Sư Võ Viện các ngươi cũng không dễ gì mới có được một nhân tài, cứ như vậy mà để Danh Dương giết chết thì thật đáng tiếc.
Phó viện chủ của Kim Cương Võ Viện nói.
Lý lôi thôi là biệt danh của Phó viện chủ của Tam Sư Võ Viện, cũng chỉ có nhân vật cùng cấp bậc Phó viện chủ mới dám gọi hắn như vậy.
Phó viện chủ của Tam Sư Võ Viện nói:
- Tính cách Ninh Tiểu Xuyên rất kiên cường, nếu như hắn thật sự sợ chết, chắc chắn sẽ chủ động nhận thua. Nếu như hắn không e ngại Danh Dương, như vậy thì cho dù ta đi khuyên can, hắn vẫn nhất định sẽ chiến. thiên tài vốn dĩ đều có sự kiêu ngạo của mình.
Phó viện chủ của Tam Sư Võ Viện thực ra cũng rất tiếc hận, dù soa thì Ninh Tiểu Xuyên cũng là nhân tài khó gặp, tiềm lực rất lớn, nếu như hôm nay chết dưới kiếm của Danh Dương, quả thật là rất đáng tiếc.
- Các ngươi nói xem, Ninh Tiểu Xuyên có thể chống đỡ được một kiếm của Danh Dương không?
- Kiếm khí của Danh Dương đáng sợ đến bực nào chứ? Kiếm vừa xuất thủ, tuyệt không người sống, vận mệnh của Ninh Tiểu Xuyên đã sớm định sẵn rồi.
Bên ngoài võ trường, chợt bắt đầu náo động.
- Đến rồi, đến rồi, Danh Dương đến rồi.
Danh Dương lưng mang trọng kiếm màu đen, mặc áo vải không nhiễm một hạt bụi, từ từ đi vào trong võ trường, đứng thẳng tắp trên nền cát vàng, sau đó không nhúc nhích nữa.
Ngự Thiến Thiến nhìn chằm chằm vào Danh Dương, nắm ngón tay trong ống tay áo siết chặt, Danh Dương đúng giờ đi vào trong võ trường như vậy, chứng tỏ tối qua đã ám sát thất bại, không ngờ cả năm tên đệ tử khóa thứ hai cũng không giết được hắn, tu vi của hắn rốt cuộc đã cường đại đến trình độ nào rồi?
Ninh Tiểu Xuyên cũng định đi vào trong võ trường, nhưng Ngự Thiến Thiến đột nhiên giữ chặt tay hắn, sau đó khẽ lắc đầu.
Ngay cả năm tên đệ tử khóa thứ hai cũng không phải là đối thủ của Danh Dương, Ninh Tiểu Xuyên giao thủ với Danh Dương có khác gì tìm chết? Trong lòng nàng quả thật rất sợ hãi, sợ rằng Ninh Tiểu Xuyên sẽ chết dưới kiếm của Danh Dương.
- Không sao.
Trên mặt Ninh Tiểu Xuyên lộ ra nụ cười, thản nhiên nói, sau đó dứt khoát đi vào trong võ trường, đứng đối diện với Danh Dương.
Ầm...
Bên ngoài võ trường lại lần nữa vang lên từng trận huyên náo ầm ĩ.
Chỉ khi chính thức đối diện với Danh Dương, mới có thể cảm nhận được kiếm ý trên người hắn mạnh đến mức nào, giống như là hoàn toàn bao trùm cả võ trường. Hắn giống như một tòa núi lớn, một tòa núi lớn không thể rung chuyển.
Danh Dương từ từ mở to mắt, ánh mắt sắc bén như kiếm, nói:
- Ta đã nghĩ rằng ngươi sẽ nhận thua.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Cho dù ta nhận thua, ngươi cũng nhất định sẽ giết ta, đúng không?
- Đúng.
Danh Dương quả quyết nói.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ta không nhận thua, phải chăng đã nằm ngoài dự liệu của ngươi?
- Cũng nằm trong dự liệu.
Danh Dương đáp.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ngươi có mấy thành nắm chắc có thể giết được ta?
- Mười thành.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Vậy ngươi có biết ta nắm chắc mấy thành có thể giết ngươi không?
Danh Dương thoáng nhếch mí mắt lên, không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại hỏi ra vấn đề này, khẽ hít một hơi thật sâu, nói:
- Không biết.
- Ta cũng nắm chắc mười thành.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Danh Dương chưa bao giờ cười, nhưng lúc này, khóe miệng hắn lại thoáng nhếch lên, cởi trọng kiếm trên lưng xuống, cầm trong tay, gằn giọng nói:
- Ngươi đã tự phụ như vậy, ta sẽ nhường ngươi ba chiêu.
- Tại sao phải nhường?
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Danh Dương nói:
- Bởi vì một khi ta đã xuất kiếm, ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ngươi thật sự uốn nhường?
- Đây là sự đồng cảm của ta đối với ngươi, nhường ngươi ba chiêu, để ngươi phát ra ánh sáng cuối cùng của cuộc đời mình, hi vọng ngươi sẽ không khiến ta thất vọng.
Danh Dương cũng rất tự tin, dừng nói là nhường Ninh Tiểu Xuyên ba chiêu, cho dù nhường Ninh Tiểu Xuyên 300 chiêu thì kết quả cuối cùng của Ninh Tiểu Xuyên vẫn là… Chết.
Chẳng qua, nếu như nhường 300 chiêu thì quá lãng phí thời gian rồi.
Danh Dương ghét nhất là người lãng phí thời gian.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Vậy thì cảm ơn.
- Không cần khách khí.
Danh Dương đáp.
Ô...ô...ô...n...g!
Một tiếng chuông vang lên, bắt đầu trận quyết chiến.
Tất cả mọi người đều biết Danh Dương sẽ nhường Ninh Tiểu Xuyên ba chiêu, bọn họ đều đang chờ mong xem Ninh Tiểu Xuyên sẽ sử dụng Thần Thông gì để chuyển bại thành thắng.
Giữa ngón tay của Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên xuất hiện một viên đạn hoàn, dùng Lôi Điện bao trùm lấy đạn hoàn, ném về phía Danh Dương.
Trên viên đạn hoàn bao trùm Lôi Điện, nếu như đánh lên thân người nào, nhất định có thể đánh nát xương cốt người đó.
Phành...
Danh Dương lẳng lặng đứng yên tại chỗ, thân thể tự động phát ra kiếm khí, chấn vỡ viên đạn hoàn kia thành bụi phấn.
Danh Dương nói:
- Ngươi lãng phí một chiêu rồi.
- Vậy sao?
Thân thể Ninh Tiểu Xuyên bị thiểm điện bao trùm, tốc độ nhanh giống như một tia sáng, một chưởng bổ xuống ngực Danh Dương.
Trong con ngươi của Danh Dương, chưởng ấn của Ninh Tiểu Xuyên càng lúc càng lớn, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, loại công kích cấp bậc này, hắn hoàn toàn có thể tùy ý né tránh.
Thế nhưng, ngay lúc hắn định bước qua một bước, lại đột nhiên cảm thấy tốc độ vận chuyển Huyền Khí Võ Đạo trong cơ thể trở nên chậm chạp như rùa.
Phành...
Ninh Tiểu Xuyên đánh một chưởng lên ngực Danh Dương, đánh bay cả thân thể hắn lên không trung, xương sườn phát ra thanh âm “răng rắc”.
Thân thể của Danh Dương còn chưa rơi xuống đất thì Ninh Tiểu Xuyên lại đá tới một cước, đá thẳng lên mặt Danh Dương, để lại trên mặt hắn một cái dấu giày màu đỏ, một cước này lại đá bay thân thể hắn lên lần nữa.
Trong lòng Danh Dương cực kỳ phẫn nộ, muốn một kiếm giết chết Ninh Tiểu Xuyên, thế nhưng Huyền Khí Võ Đạo trong cơ thể lại giống như nước đóng băng, căn bản không nghe theo sự điều khiển của hắn.
Phành...
Ninh Tiểu Xuyên lại đá một cước lên lưng Danh Dương, chấn vỡ một đoạn cột sống của hắn. Sau đó Ninh Tiểu Xuyên lại đạp Danh Dương rơi xuống đất.
Trong tay Ninh Tiểu Xuyên ngưng tụ ra một thanh Huyền Khí kiếm, trong mắt lóe lên một tia sát ý, một kiếm đâm thẳng lên đâu Danh Dương, muốn triệt để diệt trừ đại địch này.
- Ngươi dám?
Một đạo cuồng phong cuốn tới, đánh Ninh Tiểu Xuyên bay ra ngoài.
Phó viện chủ của Kim Cương Võ Viện đứng trong cuồng phong, nâng Danh Dương dậy, liền thấy trên mặt Danh Dương có một cái dấu giày đẫm máu, ba cái xương sườn bị gãy, một đoạn xương sống trên lưng bị vỡ nát.
Phó viện chủ của Kim Cương Võ Viện hung hăng nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Ngươi đã làm gì trên người hắn? Tại sao Huyền Khí Võ Đạo trong cơ thể của hắn lại chậm chạp như vậy?
Ninh Tiểu Xuyên bình tĩnh nói:
- Đây là trận chiến của đệ tử, hi vọng Phó viện chủ đại nhân không nhúng tay vào.
Vừa rồi, Ninh Tiểu Xuyên thiếu chút nữa đã giết được Danh Dương, diệt trừ cái hậu hoàn này, thật không ngờ nửa được lại xông ra một tên Phó viện chủ.
Phó viện chủ của Kim Cương Võ Viện quát:
- Ngươi rốt cuộc đã làm gì hắn? Với tu vi của Danh Dương, làm sao có thể bị ngươi đánh bại được?
Những Võ giả ở bên ngoài võ trường cũng trợn mắt há hốc mồm, cả đám giống như hóa đá, một màn này biến hóa quá mức kịch tính rồi.
Danh Dương rõ ràng đã bị Ninh Tiểu Xuyên đánh cho không còn lực hoàn thủ, thương tổn nặng nề, gần như hấp hối, nếu không phải Phó viện chủ của Kim Cương Võ Viện xuất thủ, e rằng lúc này Danh Dương đã chết trong tay Ninh Tiểu Xuyên rồi.
Không ngờ Danh Dương lại không chịu nổi một kích.
Hai vị đệ tử khóa thứ hai là Kim Tước Hi và Nhạc Minh Tùng cũng đều hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không lý giải được một màn trước mắt.
Tất cả mọi người đều cho rằng Danh Dương sẽ một kiếm giết chết Ninh Tiểu Xuyên, nhưng kết cục lúc này lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Mặc dù trên người Phó viện chủ của Kim Cương Võ Viện bộc phát áp lực rất mạnh, thế nhưng Ninh Tiểu Xuyên vẫn không đổi sắc, nói:
- Ta là một Dưỡng Tâm Sư, thủ đoạn của ta tất nhiên là của Dưỡng Tâm Sư, Danh Dương hít phải dược khí của Thiên Niên Thì Miên, Huyền Khí Võ Đạo trong cơ thể sẽ không sử dụng được trong một canh giờ.
Vừa rồi viên đạn hoàn mà Ninh Tiểu Xuyên ném ra, cũng không phải là ám khí, mà là Thiên Niên Thì Miên đan.
Vì cứu gia gia của Mộ Dung Vô Song, Ninh Tiểu Xuyên tổng cộng đã luyện chế ba viên Thiên Niên Thì Miên đan, trong đó một viên để cho gia gia của Mộ Dung Vô Song phục dụng, Ninh Tiểu Xuyên vẫn còn thừa hai viên, cho nên vừa rồi mới sử dụng một viên trên người Danh Dương.
Tất cả mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng đã hiểu nguyên nhân tại sao Danh Dương thua trong tay Ninh Tiểu Xuyên.
Phó viện chủ của Kim Cương Võ Viện giận đến tím mặt, gằn giọng:
- Ngươi sử dụng bàng môn tả đạo mà cũng dám Thiên Đế học cung luận võ? Ta sẽ bẩm báo với Viện chủ, khai trừ học tịch của ngươi.
Ninh Tiểu Xuyên bình thản nói:
- Luyện đan cũng là một phần thực lực của Dưỡng Tâm Sư, Danh Dương có thể luyện kiếm, dùng kiếm giết ta. Ta luyện đan, tại sao ta lại không thể dùng đan giết hắn?
Ninh Tiểu Xuyên rất bình tĩnh, nhưng lại có người sắp không bình tĩnh nổi rồi.
- Ai? Con mẹ kẻ nào dám nói thuật luyện dược của Dưỡng Tâm Sư là bàng môn tả đạo?
Tâm tình Phó viện chủ của Tam Sư Võ Viện lúc này đã cực kỳ tồi tệ rồi, nổi giận đến mức bùng nổ, liền nhìn chằm chằm Phó viện chủ của Kim Cương Võ Viện, mỉa mai nói:
- Diêm Bản Tuyệt, ngươi nói Dưỡng Tâm Sư là bàng môn tả đạo? Ngươi chắc không? Con mẹ ngươi thật sự chắc chắn?
Phó viện chủ của Kim Cương Võ Viện lập tức hối hận, biết rằng mình đã lỡ lời.
Thân phận của Dưỡng Tâm Sư còn tôn quý hơn cả Võ giả, không có Dưỡng Tâm Sư, Võ Đạo không thể phồn vinh hưng thịnh như bây giờ. Nếu như lời này của hắn thật sự truyền ra ngoài, đến lúc đó, không chỉ hắn bị tất cả Dưỡng Tâm Sư trong thiên hạ chống lại, e rằng còn có thể rước lấy họa sát thân.
Khuôn mặt của Diêm Bản Tuyệt có chút đỏ lên, vội vàng nói:
- Ta cũng không phải nói Dưỡng Tâm Sư là bàng môn tả đạo, ta nói là… Nơi này là nơi luận võ của tân sinh Thiên Đế học cung, sử dụng loại thủ đoạn hèn hạ này để thủ thắng, chính là làm nhục phong thái học tập của Thiên Đế học cung. Con đường Võ Đạo, truy cầu lực lượng cực hạn chứ không phải những bàng môn tả… Những thủ đoạn mưu lợi này.
Phó viện chủ của Tam Sư Võ Viện mừng rỡ nói:
- Theo ý của ngươi thì thủ đoạn luyện đan của Dưỡng Tâm Sư là hèn hạ? Sự tồn tại của Dưỡng Tâm Sư làm nhục phong thái học tập của Thiên Đế học cung?
Toàn bộ Dưỡng Tâm Sư ở đây, kể cả những Học Sư là Dưỡng Tâm Sư, đều nổi lên lòng căm phẫn.
Một Học Sư là Dưỡng Tâm Sư nói:
- Vậy thì ta sẽ đem lời của Diêm Phó viện chủ thông báo cho toàn thiên hạ, để cho tất cả Dưỡng Tâm Sư đều cùng nhau bêu xấu thể diện, ba đại Dưỡng Tâm Điện cũng sớm đóng cửa cho rồi.
- Dưỡng Tâm Sư chúng ta ở lại Đế Hư sẽ khiến cho không khí của Thiên Đế học cung ô nhiễm, được rồi, chúng ta đi thôi, ta sẽ đi thông báo cho Dưỡng Tâm đại sư Phù Diêu, để lão nhân gia ngài cũng cuốn gói rời khỏi đây, tránh bị Diêm Phó viện chủ đuổi đi.
Hai Phó viện chủ khác cũng sợ làm cho mọi chuyện hỏng bét, nếu thật sự để lời này rơi vào tai Dưỡng Tâm đại sư Phù Diêu, vậy thì e rằng khó mà bình yên được rồi.
Dưỡng Tâm đại sư Phù Diêu chính là một trong vài vị Dưỡng Tâm đại sư của Ngọc Lam Đế quốc, là người do Học Cung Chi Chủ đích thân mời tới tọa trấn trong Đế Hư.
Mà Dưỡng Tâm đại sư Phù Diêu này cũng nổi danh tính tình quái đản, nếu để cho ông ta biết được chuyện này, rất có thể lập tức trở mặt chất vấn toàn bộ Thiên Đế học cung.
Phó viện chủ của Ngũ Hành Võ Viện và Thiên Tượng Võ Viện đều vội vàng đi ra trấn an.
Phó viện chủ Tam Sư Võ Viện sẳng giọng nói:
- Dưỡng Tâm Sư chúng ta chẳng lẽ phải ngạnh kháng với đám thuần võ tu các ngươi? Chẳng lẽ chúng ta không thể sử dụng tuyệt kỹ của chúng ta sao? Chẳng lẽ trời sinh chúng ta yếu thế? Chẳng lẽ chúng ta thật sự là bàng môn tả đạo?
- Không, chúng ta rất cường đại, chúng ta có thủ đoạn của riêng chúng ta. Ngươi khác có thể tu võ đến mức tận cùng, chúng ta cũng có thể luyện đan đến mức tận cùng. Dùng đan luyện đến mức tận cùng đánh bại tu võ đến mức tận cùng. Ta thấy Ninh Tiểu Xuyên thắng rất hay, phát huy phong thái Tam Sư Võ Viện chúng ta, làm nổi bật được đặc biệt của Dưỡng Tâm Sư chúng ta.
Hai vị Phó viện chủ khác liền vội vàng trấn an, cảm thấy dường như Phó viện chủ của Tam Sư Võ Viện đang cố tình châm lửa thổi gió, chỉ sợ thiên hạ không loạn a.