- Hừ, cũng chỉ có vậy.
Một tên Võ sĩ giáp đen thân hình khôi ngô, lại đánh tới Ninh Tiểu Xuyên, hai tay nâng đao, trên thân đao tràn ra Huyền Khí hắc sắc, “ầm”, đao khí đẩy lui Ninh Tiểu Xuyên, ngay cả chiến đao trong tay Ninh Tiểu Xuyên cũng thoát tay bay ra ngoài.
Tên Võ sĩ hắc giáp cầm đao xông tới, muốn hoàn toàn tiêu diệt Ninh Tiểu Xuyên.
Đúng lúc này, Ninh Tiểu Xuyên vỗ một chưởng lên mặt đất, xoay người đứng lên, sau đó đồng thời đánh ra hai quyền, đánh lên ngực của tên Võ sĩ giáp đen.
- Keng…
Ma kiếm lóe lên, tốc độ máu lưu chuyển trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên tăng lên gấp đôi, đem khí huyết trong cơ thể tên Võ sĩ giáp đen, hút mạnh vào trong cơ thể mình.
Huyết khí của tên Võ sĩ giáp đen Huyền Khí tầng thứ bảy này, thật sự rất cường đại, thân thể Ninh Tiểu Xuyên giống như muốn nổ tung, lỗng nhân lông khắp toàn thân đều tràn ra huyết châu.
- Thật là khó chịu!
Huyết khí của tên Võ sĩ giáp đen này cường đại hơn ta quá nhiều, cơ thể của ta căn bản không chịu nổi nhiều huyết khí như vậy, mạch máu sắp bị vỡ rồi.
Một khi Ma kiếm bắt đầu hấp huyết, cho dù là Ninh Tiểu Xuyên cũng không thể dừng lại được.
Cuối cùng, lúc Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy làn da của mình sắp vỡ ra, thì tên Võ sĩ hắc giáp kia cuối cùng cũng bị hút thành thây khô, ngã xuống mặt đất.
Tiếp đó, những máu huyết này đều bị Ma kiếm hấp thu vào trong kiếm thể, Ninh Tiểu Xuyên cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi thiếu chút nữa thì thân thể đã nổ tung rồi, xem ra tốc độ hấp thu huyết khí của Ma kiếm cũng có giới hạn, nếu như huyết khí quá mức khổng lồ, nó cũng không thể chuyển hóa kịp.
Nếu vừa rồi đổi lại là một Võ giả Huyền Khí tầng thứ tám, thân thể của Ninh Tiểu Xuyên giờ phút này, có lẽ đã nổ tung rồi.
- Tu vi của ta… Tu vi của ta đạt tới Huyền Khí tầng thứ bảy rồi.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên cực kỳ mừng rỡ, vung tay chém xuống, một đạo Huyền Khí từ trên tay phóng ra, chém rơi nhánh cây thô to cách ngoài mười thước rụng xuống.
Ngưng khí thành cương, đây là dấu hiệu khi Huyền Khí đạt tới tầng thứ bảy.
Một khi đạt tới cảnh giới này, cũng có nghĩa là Huyền Khí Võ Đạo đã đạt tới giai đoạn tiểu thừa, có thể cách không giết người.
- Không ngờ lại đột phá tới Huyền Khí tầng thứ bảy.
Tên Võ sĩ giáp đen cầm đao đứng thẳng, bắt đầu phòng ngự. Hắc Tứ và Hắc Nhị đều chết rất quỷ dị, bị người khác đánh một quyền lên áo giáp là chết, điều này chứng tỏ Ninh Tiểu Xuyên nhất định có che giấu thủ đoạn nào đó có thể sát nhân vô hình.
Ninh Tiểu Xuyên đột phá đến Huyền Khí tầng thứ bảy, lực lượng bành trướng, nhãn lực, thính lực, số lượng Huyền Khí đều tăng trưởng trên diện rộng, thậm chí so với Võ giả Huyền Khí tầng thứ bảy bình thường, còn mạnh hơn một chút, cho nên hắn bây giờ căn bản không hề sợ hãi tên Võ sĩ giáp đen này.
Ninh Tiểu Xuyên nắm chặt chiến đao trong tay, ánh mắt trở nên kiên định.
Hai người cùng lúc xông vào nhau, tốc độ đều cực nhanh.
Ầm...
Ầm...
…
Tốc độ Ninh Tiểu Xuyên ra tay cực nhanh, thân thể được Huyền Khí hồng sắc bao phủ, mỗi một đạo đều chém tới chỗ cổ Võ sĩ giáp đen.
Huyền Khí Võ Đạo trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên cực kỳ hùng hậu, liên tục bổ ra mười bốn đao, mỗi một đao đều là một chuỗi gợn sóng, kín không kẽ hở, đánh cho tên Võ sĩ hắc giáp kia chật vật chống đỡ.
- Phốc…
Cuối cùng, cổ của tên Võ sĩ giáp đen đã bị Ninh Tiểu Xuyên một đao chém rụng, thân thể ngã xuống mặt đất.
Một chân của Ninh Tiểu Xuyên quỳ xuống đất, dùng chiến đao chống đỡ thân thể, không ngừng thở gấp, mặc dù chém chết tên Võ sĩ giáp đen, nhưng trên người hắn cũng bị thương không nhẹ, tổng cộng có bảy đạo vết thương, trong đó, đạo vết thương lớn nhất, thiếu chút nữa đã chặt đứt cánh tay trái của hắn.
Ninh Tiểu Xuyên chỉ nghỉ ngơi mất thời gian chừng ba nhịp hô hấp, liền cố nén đau đớn trên người, cầm đao chạy trở về hướng cũ.
Trong năm vị Võ sĩ giáp đen, kẻ mạnh nhất còn chưa chết.
Mặc dù tu vi của nữ tử che mặt rất cao, nhưng chưa chắc là đối thủ của người đó, Ninh Tiểu Xuyên là một người tri ân tất báo, nếu người khác ra tay cứu hắn, hắn tất nhiên sẽ không đào tẩu một mình.
Lúc Ninh Tiểu Xuyên trở về con đường lớn, trận chiến đã chấm dứt, xung quanh có rất nhiều cây cối đều bị kiếm khí và đao khí chặt đứt, trên mặt đất phủ kín băng sương, rất nhiều gốc gây đều bị hàn băng dày đặc bao trùm.
Đây là lực lượng của cao thủ Võ Đạo, đã siêu việt phạm trù Huyền Khí Võ Đạo thông thường, có thể chuyển hóa Huyền Khí thành băng sương, hỏa diễm, lôi điện, thì đó chính là “Thần Thông Võ Đạo”.
Chỉ khi đạt tới cảnh giới Thần Thể, như vậy mới có thể khiến cho thân thể sinh ra thần thông.
Tại trung tâm con đường lớn, có một khối băng cực lớn, Hắc Lân và Huyền thú Thiết Sư dưới thân của hắn đều bị phong bế bên dưới lớp băng dày, thân thể đã sớm bị đông cứng, giống như một kiện tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Bàn tay Ninh Tiểu Xuyên, khẽ đánh nhẹ lên bề mặt khối băng.
- Ầm...
Ngay lập tức, khối băng liền nhất thời tứ phân ngũ liệt, biến thành một đám vụn băng, Hắc Lân và Huyền thú Thiết Sư đều bị tứ phân ngũ liệt.
- Thật lợi hại.
Ninh Tiểu Xuyên phát ra một lời kinh thán từ tận nội tâm.
- Bọn họ đều là tử sĩ mà Kiếm Các Hầu Phủ bồi dưỡng, được xưng là “Hắc Ám Võ Sĩ”, mặc dù bọn họ đã cố gắng thay đổi áo giáp trên người, muốn giấu giếm thân phân của bản thân, nhưng lại không thể thay đổi được Huyền Khí Võ Đạo mà bọn họ tu luyện. Trong Kiếm Các Hầu Phủ, có thể điều động được Hắc Ám Võ Sĩ, không quá năm người.
Nữ tử che mặt đứng ở cách đó không xa, trang phục vẫn một màu trắng tinh, duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp tới cực điểm, thanh âm trong trẻo như chuông bạc, quanh người tràn ngập một tầng sương trắng dày đặc, khiến cho nàng thoạt nhìn có chút mơ hồ, tựa như tiên tử trong mây.
- Đa tạ Ngọc cô nương ra tay giúp đỡ, tại hạ vô cùng cảm kích.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Thanh âm của nữ tử che mặt cực kỳ lạnh lùng, nhìn chằm chằm Ngọc Nhan, nói:
- Ngươi nói cho hắn thân phận của ta?
Ngọc Nhan trực tiếp quỳ gối trên đất, khiếp sợ nói:
- Đa tạ tiểu thư lần thứ ba ra tay cứu Ngọc Nhan, ân tình mà Ngọc Nhan nợ tiểu thư, cả đời cũng không trả được, nhưng Ngọc Nhan cầu xin tiểu thư hãy buông tha cho Ninh thiếu gia, ta cam đoan hắn tuyệt đối sẽ không đem thân phận của tiểu thư truyền ra ngoài.
Ngọc Nhan trực tiếp quỳ gối trên đất, khiếp sợ nói:
- Đa tạ tiểu thư lần thứ ba ra tay cứu Ngọc Nhan, ân tình mà Ngọc Nhan nợ tiểu thư, cả đời cũng không trả được, nhưng Ngọc Nhan cầu xin tiểu thư hãy buông tha cho Ninh thiếu gia, ta cam đoan hắn tuyệt đối sẽ không đem thân phận của tiểu thư truyền ra ngoài.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ngọc cô nương đối với tại hạ ân trọng như núi, ta tất nhiên sẽ không nói ra chuyện này, ngược lại ta còn thiếu Ngọc cô nương một cái nhân tình cực lớn.
Nữ tử che mặt mơ hồ thở dài, cũng không truy cứu nữa, nói:
- Lần này ta ngược lại không phải tận lực đến cứu các ngươi, chỉ là tiện đường đi qua mà thôi.
Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy hơi thở của nữ tử che mặt có chút không thông thuận, Huyền Khí xung quanh thân thể chấn động hỗn loạn, điều này đối với một cao thủ Võ Đạo mà nói, thì đây là chuyện không có khả năng xảy ra.
Ninh Tiểu Xuyên tò mò hỏi:
- Ngọc cô nương có phải đã bị thương không?
Ngọc Ngưng Sanh không ngờ năng lực cảm giác của Ninh Tiểu Xuyên lạimanhj như vậy, tiểu tử này quả thực là một dị số, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, đã từ Huyền Khí tầng thứ tư đột phá đến Huyền Khí tầng thứ bảy, loại tốc độ tu luyện này cho dù là nàng cũng chưa từng nghe qua, cũng chưa từng thấy, có thể nói là yêu nghiệt vô cùng.
Ngọc Ngưng Sanh giao chiến một trận với Hắc Lân, quả thật đã bị thương, bị Hắc Lân đánh một chiêu “Ác Long Lân” trúng ngực, lưu lại một đạo vết thương dài ba tấc, trong vết thương có nhiễm độc tính, ngay cả Huyền Khí Võ Đạo của nàng cũng không thể khiến cho máu ngừng chảy.
Nàng biết Ninh Tiểu Xuyên tu luyện Phệ Huyết Ma Công, là người trong Ma môn, mà người trong Ma môn hỉ nộ vô thường, nàng tất nhiên sẽ không nói chuyện mình bị thương ra.
- Không có thương thế, không cần ngươi xen vào chuyện của người khác.
Ngọc Ngưng Sanh dự định trước tiên trở về nội thành, sau đó sẽ nghĩ biện pháp trị thương.
Thế nhưng nàng đã xem thường độc tính của Ác Long Lân, vừa mới đi được ba bước, máu trong cơ thể vận chuyển khiến cho độc tính nhất thời lan khắp toàn thân, thậm chí còn muốn xâm nhập vào trong Võ Đạo Tâm Cung của nàng.
Nàng chợt dừng bước, không dám tiến thêm chút nào.
Ninh Tiểu Xuyên cũng nhìn ra một vài manh mối, liền đi đến trước mặt nàng, nhìn thấy vết máu loang lỗ trước ngực, mà miệng vết thương còn chảy ra máu đen. Trên trán nàng ứa ra từng giọt mồ hôi lớn, thân thể mềm nhũn, sắp ngã xuống đất.
Ninh Tiểu Xuyên vội bước lên ôm lấy nàng, thuần thục cởi bỏ vạt áo trước ngực của nàng, phía dưới vạt áo lộ ra một cái yếm nhỏ màu trắng, trên yếm có thêu một đóa hoa lan màu xanh.
Do dự một chút, cuối cùng Ninh Tiểu Xuyên vẫn xé cái yếm xuống, lộ ra một vết thường nhìn thấy ghê người.
- Ngươi… ngươi muốn làm gì?
Ngọc Ngưng Sanh vội vàng ngưng tụ Huyền Khí Võ Đạo, thế nhưng Huyền Khí vừa vận chuyển trong huyết mạch, nàng liền phun ra một búng máu.
Độc của Ác Long Lân đã xâm nhập vào huyết mạch của nàng, khi vận chuyển Huyền Khí, sẽ khiến cho tốc độ độc chảy về tim nhanh hơn.
Ninh Tiểu Xuyên lúc trước là bác sĩ hàng đầu về nội khoa tim mạch, đã rất nhiều lần gặp nữ bệnh nhân, nhưng hắn đều cở bỏ quần áo của nàng, sau đó làm phẫu thuật.
Đây cũng là chuyện rất bình thường.
Có thể nói, nửa thân trên của rất nhiều nữ tử, thậm chí là ở những nơi riêng tư, hắn đều đã xem qua, nhưng lại không hề có chút tà niệm nào, chỉ xem người nằm trước mặt mình là một người bệnh mà thôi.
Ninh Tiểu Xuyên dùng Huyền Khí Võ Đạo bao phủ ngón tay, ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng nhấn lên miệng vết thương một cái, trong miệng vết thương liền tiết ra một mảnh nhỏ dị vật màu đen.
- A…
Ngọc Ngưng Sanh vừa thẹn vừa giận, gò má dưới chiếc khăn che mặt lập tức đỏ ửng.
Thế nhưng, lúc đôi mắt của nàng tiếp xúc với ánh mắt của Ninh Tiểu Xuyên, lại phát hiện Ninh Tiểu Xuyên vô cùng nghiêm tục, trong mắt không có một tia tà niệm nào.
Ánh mắt đó…
Nàng chưa từng gặp qua.
Một nam nhân nhìn thấy thân thể của một nữ nhân, còn có thể giữ được bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ mình trong mắt hắn không có chút hấp dẫn, dụ hoặc nào sao?
Chẳng lẽ thân thể của mình không đẹp?
Ngọc Ngưng Sanh tự nhận bản thân mĩ mạo không nói là thiên hạ vô song, nhưng ít nhất cũng là khuynh quốc khuynh thành, không biết bao nhiêu tài tuấn trẻ tuổi vì muốn một lần gặp nàng mà dâng lên ngàn vàng, nhưng thiếu niên trước mặt lại lộ ra ánh mắt cực kỳ bình thản, khiến nàng không khỏi hoài nghi bản thân có thật sự đẹp như vậy không?
Một màn cực kỳ kiều diễm này, khiến Ngọc Nhan đứng xa xa nhìn đến ngây người, khẽ lẩm bẩm:
- Ninh… thiếu… gia, không ngờ lại xé quần áo của tiểu thư.
Một màn này nếu để cho những thiên tài anh kiệt trong Hoàng thành nhìn thấy, chắc chắn không chém Ninh Tiểu Xuyên làm tám khối là không được.
Ninh Tiểu Xuyên sử dụng Huyền Khí, lấy mảnh dị vật màu đen từ trong miệng vết thương ra, sau đó cẩn thận khép quần áo của Ngọc Ngưng Sanh lại.
Hắn không nhìn Ngọc Ngưng Sanh nữa, mà bắt đầu đánh giá “mảnh sắt” màu đen trong tay.
“Mảnh sắt” này giống như vảy của một loại sinh vật nào đó, mang theo một luồng sát khí nồng đậm, trên “mảnh sắt” nhỏ xuống một giọt độc huyết, nhất thời khiến cho bùn đất liền bị ăn mòn.
- Đây chính là Ác Long Lân.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức trầm mặt.
- Cái gì là Ác Long Lân?
Ngọc Nhan đang giúp Ngọc Ngưng Sanh băng bó vết thương.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ta đã từng nhìn thấy ghi chép về Ác Long trong điển tịch của Hầu Phủ, nghe nói, 60 năm trước, Kiếm Các Hầu của thế hệ trước đã từng dẫn theo mười hai vị cường giả tuyệt đỉnh trong Hầu Phủ, liên thủ giết chết một đầu Ác Long. Sau đó còn đem thi thể Ác Long này về Hầu Phủ, trở thành chí bảo của Kiếm Các Hầu Phủ.
- Thế nhưng, trong trận đại chiến Đồ Long đó, Kiếm Các Hầu thế hệ trước, cũng bị Độc Hỏa do Ác Long phun ra thiêu cháy nửa thân thể, khi trở về Hầu Phủ, sử dụng phương pháp gì cũng không loại bỏ được độc tính của Ác Long, cuối cùng chỉ sống được mười năm thì bỏ mạng.
- Ác Long Lân, chính là dùng vảy của Ác Long luyện chế thành vũ khí. Mặc dù không cường đại bằng độc tính của Độc Hỏa mà Ác Long phun ra, nhưng cũng không phải là thứ mà Võ giả bình thường có thể ngăn cản được.
Sắc mặt Ngọc Nhan và Ngọc Ngưng Sanh đều biến đổi mãnh liệt, Kiếm Các Hầu thế hệ trước là tồn tại uy chấn thiên hạ, tuyệt đối là Võ Tôn, không ngờ ngay cả Võ Tôn cũng không thể ngăn cản được độc tính của Ác Long.