- Cuối cùng Địa Ngô Yêu Hoàng vẫn chết trong tay Thạch Cơ Yêu Hậu. Sau này Bắc Cương chỉ còn lại tám vị Yêu Hoàng.
Sau khi biết tin Ninh Tiểu Xuyên cũng không thấy kỳ lạ.
Thạch Cơ Yêu Hậu có thể ra khỏi Phong Thần động phủ, chắc chắn đã có được cơ duyên không nhỏ. Chẳng ai có thể nhìn thấu được nàng ta đã mạnh tới mức nào rồi.
- Nghe nói, ngay cả Lôi Thần Yêu Hoàng cũng bại trong tay nàng ta, bị trọng thương mà trở về.
Đát Hy công chúa cười đầy mê hoặc, nhìn Ninh Tiểu Xuyên ngồi đối diện.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Thạch Cơ Yêu Hậu không phải phản đồ của yêu tộc sao? Lẽ nào Thiên Mộng Yêu Hoàng không ra tay trấn áp nàng ta?
Đát Hy công chúa lắc đầu:
- Trong mắt Thiên Mộng Yêu Hoàng, chỉ có việc tu luyện thành Thứ Thần mới là quan trọng. Những cuộc chiến giữa các Yêu Hoàng, Yêu Hậu khác, căn bản không phải đại sự gì cả. Chỉ cần không khiến cả yêu tộc đại loạn thì Thiên Mộng Yêu Hoàng sẽ không ra mặt căn thiệp.
Ninh Tiểu Xuyên lại hỏi:
- Giờ Thạch Cơ Yêu Hậu đi đâu?
Đát Hy công chúa cười:
- Sao ngươi quan tâm Thạch Cơ Yêu Hậu vậy? Lẽ nào đúng như lời đồn, ngươi và Thạch Cơ Yêu Hậu có mối quan hệ không tầm thường? Nghe nói ngươi dụ Địa Ngô Yêu Hoàng ra khỏi Đại Mộng Trạch thì Thạch Cơ Yêu Hậu mới có cơ hội giết hắn.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ta và Thạch Cơ Yêu Hậu thật sự không có quan hệ gì. Chỉ là, Địa Ngô Yêu Hoàng là kẻ thù chung nên mới cùng hợp tác trừ bỏ hắn.
Đát Hy công chúa gật đầu:
- Thạch Cơ Yêu Hậu đã về Đại Mộng Trạch, hơn nữa đã đi gặp Thiên Mộng Yêu Hoàng rồi.
Chết rồi!
Thạch Cơ Yêu Hậu trở lại rồi!
Khi đối phó với Địa Ngô Yêu Hoàng bọn họ có thể hợp tác, nhưng khi ở Quy Khư, Ninh Tiểu Xuyên từng một lần tính kế Thạch Cơ Yêu Hậu, còn uy hiếp Thạch Cơ Yêu Hậu một lần. Nếu Thạch Cơ Yêu Hậu là nữ nhân ghi thù thì chắc chắn sẽ trả thù hắn.
Thạch Cơ Yêu Hậu có phải nữ nhân hay ghi thù không?
Ngay cả Địa Ngô Yêu Hoàng cũng chết trong tay nàng ta, không ghi thù mới là lạ.
Đát Hy công chúa có phần tò mò nhìn Ninh Tiểu Xuyên:
- Nghe thấy tin Thạch Cơ Yêu Hậu trở về sao sắc mặt ngươi thay đổi vậy? lẽ nào ngươi đã làm việc gì hổ thẹn với nàng ta?
Ninh Tiểu Xuyên khẽ lắc đầu:
- Việc này ngươi đừng nhắc đến nữa. Đát Hy công chúa, địa vị của ngươi trong yêu tộc rất cao, ta có một việc muốn hỏi. Ngươi có biết Thanh Tước Vương và Liêu sau khi gặp Thiên Mộng Yêu Hoàng đã đi đâu rồi không?
Đát Hy công chúa cười:
- Việc này ta đã thăm dò cho ngươi lâu rồi. Theo một yêu thị của Thiên Mộng Yêu Hoàng thì Thanh Tước Vương và Liêu lai lịch đều không tầm thường, Thiên Mộng Yêu Hoàng cũng không dám trực tiếp xử chết bọn họ, chỉ giam họ trong thiên lao của Yêu Tộc Thánh Quốc.
Quả nhiên bị Thiên Mộng Yêu Hoàng giam cầm rồi!
Cũng may Liêu và Thanh Tước Vương chủ động tới gặp Thanh Tước Vương để lộ thân phận nên Thiên Mộng Yêu Hoàng mới có phần dè chừng. Nếu để Thiên Mộng Yêu Hoàng chủ động tìm thì có lẽ chỉ còn đường chết.
Thiên Mộng Yêu Hoàng đến Phượng Hoàng còn dám giết, cũng không biết Thanh Tước Vương và Liêu dùng thứ gì mà khiến Thiên Mộng Yêu Hoàng ném chuột sợ vỡ bình quý, không dám giết họ?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Thiên lao ở đâu?
- Ngươi muốn cứu họ? Tốt nhất ngươi đừng nghĩ tới việc đó. Trấn thủ thiên lao là một vị Yêu Hoàng, cho dù ta đi cũng không thể vào được.
Đát Hy công chúa sợ Ninh Tiểu Xuyên liều mạng nên nói.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ta chỉ muốn gặp họ thôi.
Đát Hy công chúa nhíu mày:
- Thanh Tước Vương và Liêu là trọng phạm vị Thiên Mộng Yêu Hoàng giam cầm, muốn gặp không phải dễ.
- Xem ra đành phải tìm cơ hội khác vậy.
Ninh Tiểu Xuyên thở dài.
Đát Hy công chúa cười:
- Vậy thì đừng nghĩ việc này nữa. Ngươi đoán xem gần đây ta đi đâu.
- Đi đâu?
- Ngươi đoán đi!
Đát Hy công chúa nói.
Ninh Tiểu Xuyên trầm tư một lúc, nhìn nụ cười trên gương mặt Đát Hy công chúa, đột nhiên tim khẽ run lên:
- Ngươi đã tới Ngọc Lam Đế Quốc?
Đát Hy công chúa che miệng cười:
- Không sai, thật thông minh. Ngọc Lam Đế Quốc đúng là một nơi tốt. Chẳng trách mà sinh ra được nhân kiệt như Thiên Đế, giờ lại sinh ra một Ninh Tiểu Xuyên tư chất cũng không thua kém Thiên Đế. Đúng là một nơi tốt khiến người ta muốn tới. Ta nhớ lại xem đã tới những nơi nào. Kiếm Các Hầu Phủ, U Linh Sơn Trang, Quan Ngọc lâu, Cửu Tử Nhai, Thiên Đế Học Cung…
Nàng ta vừa xoè ngón tay vừa nói.
Ninh Tiểu Xuyên nhíu mày, những nơi Đát Hy công chúa nói đều là những nơi hắn từng đến.
Từ đó có thể thấy Đát Hy công chúa tới Ngọc Lam Đế Quốc chính là để điều tra hắn, mọi thứ về hắn.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Công chúa điện hạ, rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Mau nói rõ ra đi!
Đát Hy công chúa nheo mắt:
- Ta chẳng có mục đích gì cả. Ta chỉ rất tò mò về ngươi, muốn hiểu hết mọi thứ về ngươi nên mới đến những nơi ngươi từng tới, bước lên mỗi bước chân ngươi để lại, hít thở khí tức ngươi để lại, hơn nữa ta còn gặp lão hầu gia, gặp cả mẫu thân và hoàng huynh của Thiến Thiến công chúa…
Đột nhiên Đát Hy công chúa cảm giác trên người Ninh Tiểu Xuyên có một luồng hàn khí lạnh thấu xương.
Thế là nàng ta lập tức ngậm miệng lại.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ngươi gặp họ làm gì?
- Người ta muốn hiểu hơn về ngươi mà. Đúng rồi Thiến Thiến công chúa là ai? Giờ nàng ta ở đâu? Ta muốn gặp nàng ta, là muốn biết một nữ tử thế nào mà được Diệt Nhân Vương để mắt, trở thành nữ nhân của Diệt Nhân Vương. Thật khiến ta ngưỡng mộ mà!
Đát Hy công chúa nói.
Ninh Tiểu Xuyên đứng dậy đi ra ngoài, nói:
- Công chúa điện hạ, đa tạ đã chăm sóc Tiểu Linh Nhi giúp ta. Giờ ta phải đi rồi.
- Ta tiễn ngươi.
- Không cần.
Dứt lời Ninh Tiểu Xuyên lập tức đưa Tiểu Linh Nhi rời khỏi Hồ tộc.
- Đúng là nam nhân thú vị!
Đát Hy công chúa khẽ mân mê bờ môi đỏ mọng, nở nụ cười mê người.
Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Linh Nhi vừa tới cửa Diệt Nhân Vương động phủ thì đột nhiên cảm tri được gì đó, sắc mặt biến đổi, lập tức dừng bước.
- Tiểu Linh Nhi, muội quay về ở chỗ Đát Hy công chúa vài ngày. Rồi ta tới đón muội sau.
- Không phải chúng ta vừa đi khỏi Hồ tộc hay sao?
Tiểu Linh Nhi không hiểu.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Đừng hỏi tại sao, mau đi đi! Nếu gặp Tiểu Hồng thì muội đưa tới Hồ tộc luôn. Nếu ta không quay lại đón các muội tạm thời đừng về Diệt Nhân Vương động phủ.
Tiểu Linh Nhi nhìn vào trong động phủ rồi gật đầu rời đi.
Tiểu Linh Nhi đi rồi, Ninh Tiểu Xuyên chầm chậm bước vào Diệt Nhân Vương động phủ, nhìn thấy Thạch Cơ Yêu Hậu đang ngồi bên cạnh huyết hà. Hắn có phần bất lực nói:
- Bái kiến Yêu Hậu! Chúc mừng Yêu Hậu trở về Yêu Tộc Thánh Quốc!
Thạch Cơ Yêu Hậu ngồi bên huyết hà không hề động đậy, mái tóc dài trắng trải dài trên đất, trên mỗi sợi tóc đều lưu động yêu quang.
- Địa Ngô Yêu Hoàng đã chết. Ninh Tiểu Xuyên, món nợ giữa chúng ta có phải cũng nên tính cho xong không?
Lông mi Thạch Cơ Yêu Hậu vừa đen vừa cong, mí mắt khẽ mở, lộ ra đôi mắt mỹ lệ.
Tuy chỉ ngồi yên một chỗ nhưng trên người Thạch Cơ Yêu Hậu có ánh sáng đạo pháp lưu động, giống như thần quang trên người thần linh vậy.
Chắc chắn chỉ khi lĩnh ngộ được một tầm cao hoàn toàn mới thì mới có được yêu vận cao thâm như vậy.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Nợ giữa ta và Yêu Hậu không phải đã tính xong, hai bên không ai nợ ai nữa sao? Không biết Yêu Hậu đang nói đến việc gì?
- Không ai nợ ai? Ngươi nghĩ thật ngây thở nhỉ! Lần đó bản Hậu trọng thương không thể không thỏa hiệp. Nếu ngươi thoát khỏi Thiên Hư Đại Lục, đương nhiên bản hậu sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Nhưng giờ ngươi là thuộc hạ của bản hậu, bản hậu muốn ngươi chết thì ngươi tuyệt đối không sống được đến mai.
Thạch Cơ Yêu Hậu nói.
Ninh Tiểu Xuyên lặng lẽ vận Tiếp Thần Đạo, bắt đầu kết nối với Tuế Hàn Vũ, nói:
- Yêu Hậu, ngươi là bậc Chí Tôn, sao có thể nói lời không giữ lời như vậy?
Đáng chết! Lại chẳng có phản ứng gì hết!
Lẽ nào thật sự tới tuyệt cảnh sinh tử thì sư tôn mới cho ta mượn thần lực?
Giờ không phải tuyệt cảnh sinh tử hay sao? Thạch Cơ Yêu Hậu đâu phải loại lương thiện gì.
Thạch Cơ Yêu Hậu nói:
- Ngươi không cần phải căng thẳng như vậy. Giờ là lúc đang cần ngươi, bản hậu sẽ không giết ngươi.
Ninh Tiểu Xuyên thầm thở phào:
- Sao ta lại thành thuộc hạ của Yêu Hậu rồi?
Thạch Cơ Yêu Hậu hừ một tiếng:
- Thuộc hạ của ta, Địa Ngô Yêu Hoàng không giết thì thu phục, giờ thuộc hạ trong tay ta chẳng có mấy người. Vì thế bản hậu đã xin Thiên Mộng Yêu Hoàng cho ngươi sang đây. Giờ Diệt Nhân Vương chính là người của Thạch Cơ Yêu Hậu ta rồi. Ngươi phải chấp hành mệnh lệnh của ta vô điều kiện!
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Nếu đã là ý của Thiên Mộng Yêu Hoàng thì đương nhiên thuộc hạ nguyện ý quy thuận Yêu Hậu.
- Nếu vậy, ngươi uống cái này trước đi.
Thạch Cơ Yêu Hậu đưa cho Ninh Tiểu Xuyên một cái bình ngọc tinh xảo.
Đây không phải bình ngọc đựng Thiên Nhất Thánh Thủy sao?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Yêu Hậu, làm vậy không tốt lắm thì phải?
Thạch Cơ Yêu Hậu đứng dậy lộ ra dáng người thon gọn, bầu ngực đầy đặn nhô cao, eo thon đáy thắt lưng ong, ngũ quan tinh tế nhưng lại mang khí thế bức người, cười nói:
- Lần đó ngươi đưa bản hậu cái này không phải muốn tính kế ta sao? Bản hậu rất muốn biết cái gọi là “thần dịch” này là thứ độc vật gì?
Là Nhạc Minh Tùng muốn tính kế ngươi chứ có phải ta đâu? Sao lại đổ lên đầu ta?
Ninh Tiểu Xuyên thầm nghĩ, rồi nói:
- Yêu Hậu, mệnh lệnh này ta không thể thực hiện.
Thạch Cơ Yêu Hậu nói:
- Nếu ngươi không uống thì bản hậu sẽ đích thân bón cho ngươi. Thật sự cần bản hậu ra tay hay sao?
Tuyệt đối không thể uống Thiên Nhất Thánh Thủy, nhưng tu vi hiện nay của Ninh Tiểu Xuyên lại hoàn toàn không phải đối thủ của Thạch Cơ Yêu Hậu.
Thần hồn của Tuế Hàn Vũ cũng chẳng có phản ứng gì.
Giờ nên làm thế nào đây?
Ninh Tiểu Xuyên là người đầu tiên dám uy hiếp Thạch Cơ Yêu Hậu, với người có tính cách cao ngạo như Thạch Cơ Yêu Hậu mà nói, đó là sự sỉ nhục không thể bỏ qua.
Nhìn bộ dạng Ninh Tiểu Xuyên lúc này, Thạch Cơ Yêu Hậu rất cao hứng:
- Cuối cùng thì cũng có việc ngươi không dám làm. Bản hậu còn tưởng ngươi thật sự là kẻ vô pháp vô thiên, không sợ một thứ gì. Cũng chỉ là một giọt độc dược, với Chí Tôn Thể bách độc bất xâm của ngươi lẽ nào không dám thử? Được rồi, đã vậy thì bản hậu đành để cho tiểu long nữ mà ngươi nuôi uống thử vậy.