Mục lục
Thần Ma Thiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại hán nửa người nửa thú cầm Trảm Long Đao, toàn thân tỏa ra huyền khí đỏ rực khiến lưỡi đao cũng nhuộm thành màu đỏ, giống như một vầng trăng máu yêu dị.

Hắn mang theo hàn khí tiến lại về phía Ninh Tiểu Xuyên, sát ý càng ngày càng đậm, cơ bắp cũng phát ra tiếng răng rắc.

Uỳnh uỳnh!

Mỗi bước đi của hắn đều khiến mặt đất rung chuyển, thân thể giống như được đúc từ kim loại, nặng đến vạn cân, đá dưới chân bị giẫm nát vụn.

Nhiếp Lan Chi hai mắt mang đầy sự kinh hoàng không ngừng lùi về phía sau.

Cô không thể ngờ hắn ta lại to gan như vậy, không coi cả tiều hầu gia triều đình ra gì. Nếu hắn giết tiểu hầu gia này thì không phải cô sẽ không thoát được móng vuốt của hắn, hậu quả sẽ vô cùng bi thảm sao?

Trong mắt Nhiếp Lan Chi, Ninh Tiểu Xuyên đã là tiểu hầu gia thì chắc chắn cũng là loại hoàn khố tử đệ, không phải đối thủ của tên kia.

Trong đầu cô nghĩ tới Diệp Nam Thiên, nếu Diệp sư huynh ở đây thì tốt rồi. Với tu vi tuyệt đỉnh, kiếm quyết vô song của huynh ấy chắc chắn cứu được mình. Giờ Diệp sư huynh hẳn là cũng đang bị một nhóm cao thủ bao vây, căn bản không thể tới cứu mình. Xem ra hôm nay không còn đường sống rồi.

Khi cô cảm thấy tuyệt vọng, lấy hết dũng khí định tự cắt đứt huyết mạch toàn thân thì nhìn thấy cảnh tượng không thể tin nổi.

Xoẹt!

Đại hán nửa người nửa thú chém Trảm Long Đao, tạo nên một đạo kiếm quang hình bán nguyệt.

Nhưng thân thể hắn đột nhiên dừng khựng lại, cánh tay to lớn bị tiểu hầu gia kia giữ chặt không thể động đậy.

Hắn phát ra tiếng gầm của dã thú, sóng âm khiến khu rừng rung chuyển lá cây bay tán loạn.

Nhưng chẳng có tác dụng gì, hắn căn bản không thoát được khỏi tay Ninh Tiểu Xuyên.

Ma Kiếm trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên kêu lên vui sướng, điên cuồng hấp thụ huyết khí của đại hán kia, rất nhanh biến hắn thành một cái xác khô.

Bộp!

Ninh Tiểu Xuyên thu tay về, cái xác khô rơi xuống đất biến thành một đống vụn xương.

Ninh Tiểu Xuyên khép mắt lại, luyện hóa huyết khí, xung kích Thoát Tục Cảnh tầng thứ tám.

Thời gian gần đây Ninh Tiểu Xuyên dùng nhiều Cửu Thải Huyền Thủy, tu vi tăng rất nhanh, giờ chỉ còn thiếu huyết khí, chỉ cần đủ lượng huyết khí là có thể xung kích Thoát Tục Cảnh tầng thứ tám.

Cứ tăng lên một tầng tu vi sẽ có tiến bộ vượt bậc, chiến đấu lực lên theo cấp số nhân. Nếu đạt tới Thoát Tục Cảnh tầng thứ tám, dù tu vi không thể đối đầu được với võ tôn nhưng cũng không thua kém nhiều nữa.

Nhiếp Lan Chi mồm miệng há hốc, trong lòng vô cùng chấn kinh.

Vừa rồi rõ ràng cô nhìn thấy tiểu hầu gia kia chỉ giơ tay lên là khiến đại hán nửa người nửa thú không động đậy nổi. Một lúc sau nữa thì đại hán trở thành đống vụn xương.

Chỉ trong nháy mắt, một tuyệt đỉnh cao thủ đã bị giết chết một cách quỷ dị.

Tu vi… cũng quá mạnh rồi thì phải!

Tu vi của tiểu hầu gia này e là đã đuổi kịp thần thoại bất bại trong lòng Nhiếp Lan Chi – Diệp sư huynh.

Cô đang suy đoán nếu tiểu hầu gia so tài với Diệp sư huynh thì sẽ thế nào? Tử Vân Phi Kiếm của Diệp sư huynh liệu có phá được công pháp quỷ dị vừa rồi của hắn không?

Huyết khí trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên đã bị luyện hóa xong, long hổ huyền khí càng thêm hùng hậu, giống như hàng triệu con long hổ đang chạy rần rần.

Hắn mở mắt, ánh mắt có chút thất vọng, thở dài:

- Vẫn chưa đột phá được Thoát Tục Cảnh tầng thứ tám, huyết khí vẫn thiếu một chút.

Trong rừng vô cùng yên tĩnh, lá rụng khắp chốn, cách đó không xa còn có vài con huyền thú ẩn nấp. Nếu không phải chờ khí tức từ Ninh Tiểu Xuyên tan đi thì có lẽ chúng đã xông tới công kích rồi.

Nhiếp Lan Chi ngồi dưới đất, dựa vào thân cây, sắc mặt trắng bệch, tay siết chặt gấu áo, trán túa đầy mồ hôi.

Cô cúi đầu, mắt nhắm tịt lại, thân thể run lên từng hồi, miệng không ngừng phát ra âm thanh kỳ quái.

Ninh Tiểu Xuyên có chút ngạc nhiên, nhìn cô ta nói:

- Ngươi còn chưa chạy đi? Không phải ngươi ngây thơ cho rằng ta sẽ không giết ngươi đấy chứ?

Nhiếp Lan Chi ngẩng đầu lên, hai mắt đầy vẻ đáng thương nhìn Ninh Tiểu Xuyên. Gương mặt đau đớn, đôi chân trắng ngần dưới chiếc váy rách tươm đang run lẩy bẩy, còn lộ chiếc quần trong màu xanh nhạt.

Cô dường như rất đau khổ, thậm chí xuân quang lộ ra cũng không hay biết.

Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy không ổn, định thần lại nhìn thì thấy sau lưng cô ta là vết cào sâu hoắm, máu ứa ra ướt đẫm. Dù có dùng huyền khí cũng không thể khiến cho vết thương lành lại.

Sở dĩ cô ngồi đó không phải vì không muốn chạy mà là vì bị thương quá nặng.

Nếu Ninh Tiểu Xuyên cứ thể bỏ đi, với thương thế hiện giờ cô ta dù không chết bởi các võ giả Huyền Thú Đồ Thần Doanh thì cũng chết bởi huyền thú.

- Ngươi… ngươi có thể cứu ta không?

Hai mắt cô ta giống như hai viên hắc bảo thạch, trong veo long lanh, nhìn Ninh Tiểu Xuyên với sự đau đớn và khẩn cầu.

Hai tay ôm chặt lấy đùi, nhẫn nhịn đau đớn.

- Ngươi dựa vào gì mà nghĩ ta sẽ cứu ngươi?

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Con người thì không ai muốn chết cả. Trong một ngàn người có lẽ không tìm được một người có dũng khí để tự sát.

Đương nhiên Nhiếp Lan Chi cũng không muốn chết, cô ta mím môi:

- Ta… ta xin… lỗi ngươi. Ta… chỉ là rất thích… con rồng đỏ. Không biết… nó là tiểu Thần Long, cũng không phải muốn cướp nó…

Ninh Tiểu Xuyên từng là một thầy thuốc, có y đức, không khỏi động lòng trắc ẩn, tiến lại ấn xé lớp vải dính máu trên lưng cô ta ra.

Y phục trên người Nhiếp Lan Chi bị rách nhiều chỗ, máu thấm ướt cả, Ninh Tiểu Xuyên xé bớt phần dính máu, lộ ra thân hình trắng mịn.

Gương mặt vốn tái nhợt của cô ta hơi ửng đỏ, thân thể cảm giác khô nóng, vô cùng ngại ngùng.

Đây là lần đầu tiên bị nam nhân cởi y phục, khiến Nhiếp Lan Chi vừa ngượng vừa khó chịu.

- Là thú độc. Võ giả của Huyền Thú Đồ Thần Doanh từ nhỏ máu đã bị đổi thành thú huyết. Mỗi năm đều phải hấp thụ tinh huyết của huyền thú để kéo dài sự sống. Lâu dần sinh ra thú độc. Thú độc không ảnh hưởng tới chúng nhưng nếu bị chúng làm cho bị thương sẽ nhiễm phải chất độc.

Ninh Tiểu Xuyên thu tay về, cũng cảm nhận được sự khác thường của Nhiếp Lan Chi.

Nhiếp Lan Chi mồm miệng khô rang, tai đỏ ửng, hai đùi không ngừng cọ vào nhau, chiếc quần trong đã ướt đẫm, xấu hổ cúi gằm đầu, giọng như muỗi vo ve:

- Nhưng… nhưng ta… thấy…

Hơi thở trở nên gấp gáp, thân thể càng ngày càng nóng, hai tay ôm lấy chân Ninh Tiểu Xuyên, toàn thân run rẩy, bụng dưới cọ vào giày Ninh Tiểu Xuyên, nói không thành lời nữa.

Ninh Tiểu Xuyên đương nhiên biết biểu hiện thế này là chuyện gì rồi. Trúng thú độc sẽ nhiễm thú tính, trở nên khát máu, sẽ cắn người bừa bãi. Có người trở nên điên cuồng lao đi khắp nơi va đập lung tung cho đến khi tiêu hao hết tinh lực mà chết. Có người lại ý loạn tình mê, giống như trúng xuân dược vậy.

Trường hợp cuối cùng cũng thường gặp nhất, vì đó là bản tính nguyên thủy của động vật.

Cơ thể Nhiếp Lan Chi không ngừng cọ xát vào chân và giày của Ninh Tiểu Xuyên, căn bản không biết làm thế nào để giải phóng nhu cầu, vừa khóc vừa rên rỉ.

Ninh Tiểu Xuyên cũng bị cô ta cọ xát mà động tình, bụng dưới phát nóng, nhưng cuối cùng vẫn khắc chế tà niệm, tung chưởng đánh lên đỉnh đầu Nhiếp Lan Chi, vận chuyển Ma Kiếm hấp thụ thú độc trong cơ thể cô ta.

Rồi hắn lại truyền một đạo long hổ huyền khí vào huyết mạch giúp cô ta trị thương.

Sau khi được hút hết thú độc, Nhiếp Lan Chi nhanh chóng tỉnh lại, lập tức buông chân Ninh Tiểu Xuyên ra. Nhớ lại chuyện vừa xảy ra thì xấu hổ không để đâu cho hết, trời ơi mình vừa làm gì vậy? Ngượng chết mất!

Ninh Tiểu Xuyên tuy bách độc bất xâm, nhưng thú độc lại không phải loại độc tố bình thường, không thể dùng thể chất tự thân để luyện hóa, chỉ có thể hút thú độc vào huyết dịch, dùng Diệt Thế Chi Khí dần dần luyện hóa.

- Ngươi bị thương không quá nặng, chỉ là mất máu quá nhiều, không đến nỗi không thể di chuyển, ngồi dưới đất làm gì? Còn không mau đứng dậy?

Ninh Tiểu Xuyên thấy cô ta vẫn ngồi đó nắm chặt váy, mặt đỏ phừng phừng.

Dưới váy cô ta đã ướt đẫm, hai chân dinh dính khiến cả váy đểu ướt, một khi đứng dậy chắc chắn sẽ bị Ninh Tiểu Xuyên phát hiện.

Đương nhiên cô ta không dám động đậy.

Ninh Tiểu Xuyên dường như hiểu ra, quay mặt đi nói:

- Cô thay y phục sạch đi.

Nhiếp Lan Chi lúc ấy càng ngượng hơn, thì ra hắn biết cả rồi.

Vội vàng thay bộ y phục khác, trong lòng vô cùng căng thẳng, sợ hắn đột nhiên nảy ý đồ xấu khi đang thay đồ.

Nhưng sự thật đã chứng minh, vị tiểu hầu gia này là chính nhân quân tử, từ đầu chí cuối đều không hề quay lại.

- Ta… ta thay xong rồi.

Ninh Tiểu Xuyên rụt rè tiến lại sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, tay khẽ quấn lọn tóc, mặt đỏ ửng.

Ninh Tiểu Xuyên quay lại nhìn cô ta một cái, cao khoảng mét sáu lăm, dáng người thon thả uyển chuyển, mái tóc đen dài mượt mà như thác, làn da trắng bóc như trứng gà, mặc chiếc váy xanh lục nhạt thanh thuần nhã nhặn.

Quả nhiên không hổ là muội muội của Thiên Âm Tông đệ nhất mỹ nhân, tuy còn nhỏ nhưng đã thanh tân thoát tục, hai năm nữa chắc chắn sẽ là mỹ nhân khuynh nước khuynh thành.

Ninh Tiểu Xuyên cảm giác thú độc trong huyết dịch đang có động tĩnh, nhưng rất nhanh đã bị hắn áp chế, huyết dịch trở lại yên tĩnh. Hắn nói:

- Tại sao ngươi lại bị người của Huyền Thú Đồ Thần Doanh truy sát? Có lẽ không chỉ một mình ngươi vào rừng Mẫu Đằng phải không? Người khác đâu rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK