Tam Vĩ Thương Hồ Vương cũng hiện chân thân, dung nhan tuyệt sắc mê hoặc vạn người, bước ra từ trong màn nước, tà váy lụa trắng lướt trên mặt nước.
Lang Tà Vương, Tam Vĩ Thương Hồ Vương cùng tới, đứng hai bên khuyên ngăn Thanh Tước Vương và Thánh Ngư Vương.
Nếu là bình thường đương nhiên họ hy vọng hai vị Thú vương này đấu tới ta sống ngươi chết, nhưng đây là Yêu Tộc Thánh Quốc, ẩn chứa rất nhiều điều chưa thể dự đoán được, ngay cả Yêu Hoàng vĩ đại cũng không thể biết hết được.
Nếu hai vị Thú vương đại chiến, động tới bí ẩn Viễn Cổ nào đó, thì rất có thể gây nên đại hoạ cho Yêu Tộc Thánh Quốc.
Cho dù có hai vị Thú vương ra khuyên can nhưng nộ hoả của Thanh Tước Vương và Thánh Ngư Vương vẫn không giảm bớt.
Lúc này Thánh Ngư Vương đã như cưỡi trên lưng hổ, đứa con kiệt xuất của mình bị giết, lại đích thân tới hỏi tội, nếu giờ buông tay chắc chắn sẽ thành trò cười cho các đại yêu tộc.
Thanh Tước Vương thì còn sĩ diện hơn cả Thánh Ngư Vương, cũng không thể nhượng bộ, ngược lại còn ngông nghênh:
- Chiến, nhất định phải chiến! Bản đại vương đã tu luyện thần thông đại thành, đang muốn thử thân thủ, Thánh Ngư Vương đã tới tận nơi tìm cái chết thì bản đại vương đương nhiên sẽ cho hắn toại nguyện!
Nàng không giữ chút thể diện nào cho Thánh Ngư Vương, bộ dạng vô cùng to gan, không hề kiêng sợ điều gì.
Hai tay Thánh Ngư Vương bọc trong khải giáp kim sắc, năm ngón tay siết chặt, sắc mặt hung dữ, phẫn nộ tới cực điểm, nếu không phải dè chừng “Liêu” sau lưng Thanh Tước Vương thì hắn đã chặt Thanh Tước Vương ra trăm mảnh rồi.
Liêu, thực sự quá mạnh khiến Thánh Ngư Vương cũng phải dè chừng.
- Quá ngông cuồng! Không cần tộc vương ra tay, để lão thử xem thần thông của Thanh Tước Vương đại nhân mạnh mưc snào.
Phía sau Thánh Ngư Vương bước ra một vị lão giả người mọc đầy vảy cá, nửa bên trái đầu là những sợi tóc lơ thơ bạc, toả ra yêu khí rất cường hãn.
Lão giả này chính là thúc phụ của Thánh Ngư Vương, từng cạnh tranh ngôi vị tộc vương với phụ thân của Thánh Ngư Vương. Tuy thất bại nhưng có thể cạnh tranh vị trí đó cũng đủ cho thấy sự cường đại của hắn.
Phụ thân Thánh Ngư Vương đã chết vì tuổi già, nhưng lão giả này thì vẫn sống, tu vi càng mạnh hơn xưa.
Thánh Ngư Vương gật đầu, thúc phụ hắn đối phó Thanh Tước Vương có lẽ dư sức. Dù sao Thanh Tước Vương cũng còn khá trẻ, tu vi không thể sánh được với Thú vương khác.
Lão giả kia nhả ra một viên hoả châu đang bốc cháy thánh hoả kim sắc. Bề mặt nó phủ đầy hoa văn hình rồng, xoay tròn trong hư không, cuốn nước hồ lên cao trăm trượng, biến thành một con thuỷ long khổng lồ lao về phía hoàn đảo hình bọ cạp.
Viên hoả châu kia chính là nội đan long châu của giao long, dùng Bất Tử Thánh Hoả tôi luyện thành binh khí, bay trước con thuỷ long cùng lao về phía hòn đảo.
Thanh Tước Vương lấy ra một chiếc lông vũ màu xanh, trên đó là ánh hoả quang đỏ rực, biến thành một cái quạt lông dài ba trượng, quạt mạnh trong hư không, thổi tan con thuỷ long thành bọt nước, khiến cả hòn đảo kia cũng di chuyển vài trăm mét.
Uỳnh uỳnh!
Hoả châu rơi xuống hồ, thiêu cả thuỷ vực thành màu đỏ rực, nước hồ trong vòng vài chục dặm đều sôi sục, nổi lên vô số bọt nước to cỡ nắm tay.
Vị lão giả kia không ngừng lùi về sau, suýt nữa không ngăn được sức gió mà bị thổi bay.
Chiếc quạt cổ trong tay Thanh Tước Vương có lai lịch rất lớn. Là một chiếc lông lấy từ trên người một sinh linh vô cùng cường đại. Nếu tu vi đủ mạnh thì một lần quạt cũng có thể khiến người khác bay xa chín vạn dặm.
Nếu không chặn được kình phong, một lần quạt cũng có thể khiến cả nghìn quân vạn mã tan thành tro bụi.
- Ai dà, không quạt bay sao? Quạt thêm cái nữa vậy.
Thanh Tước Vương nhấc quạt lên, trên quạt không ngừng bốc lửa, quạt vào hư không.
- Á…
Vị lão giả Thánh Ngư Tộc kia cuối cùng vẫn không chịu nổi sức gió cường đại, bị thổi bay hoá thành một chấm đen biến mất nơi chân trời.
Cuồng phong thật quá đáng sợ!
Yêu Tộc Thánh Quốc, thuỷ vực mênh mông bị cuồng phong cuốn lên từng đợt sóng lớn, hơn mười hòn đảo bị nhấn chìm, ngay cả Thánh Ngư Vương và mấy chục yêu thú Thánh Ngư Tộc cũng bị thổi bay ra xa. Nhưng vì liên thủ ngăn chặn nên mới không bị thổi bay ra chín vạn dặm.
Sinh linh các chủng tộc yêu thú đều bị chấn kinh tới trợn mắt há mồm. Vì tất cả đều biết Thanh Tước Vương trẻ nhất trong ba mươi sáu Thú vương, tu vi cũng thấp nhất. Nhưng vừa rồi hai cú quạt lại cường hãn dị thường, khiến cả Yêu Tộc Thánh Quốc náo loạn.
Thật ra, trước khi tới Phong Thần động phủ, tu vi của Thanh Tước Vương đúng là xếp cuối trong ba mươi sáu Thú vương. Chỉ là, dựa vào uy lực của “Liêu” nên mới ngang hàng với các vị Thú vương khác.
Nhưng Thanh Tước Vương đã có được cơ duyên cực lớn trong Phong Thần động phủ, hai năm gần đây tu vi đột phá vượt bậc, trong các vị Thú vương đã rất ít người có thể áp chế được Thanh Tước Vương.
- Thánh Ngư Vương, có giỏi thì đấu với ta một trận, bản đại vương đảm bảo không giết ngươi.
Thanh Tước Vương tay cầm quạt, đứng trên đỉnh toà điện màu đỏ rực, mái tóc dài bay theo gió, thật giống như một vị yêu vương vô pháp vô thiên.
Dù Thanh Tước Vương chỉ đứng yên ở đó thôi cũng có cuồng phong xoay quanh người, tạo áp lực rất lớn cho yêu thú Thánh Ngư Tộc.
Thánh Ngư Vương không tin Thanh Tước Vương lại cường đại như vậy, liền biến thành chân thân bản thể.
Bùm!
Kim quang loé lên, một con quái ngư kim sắc khổng lồ bay ra từ trong hư không, hai cá bàn vuốt giống long trảo đem theo Bất Tử Thánh Hoả tấn công Thanh Tước Vương.
Thanh Tước Vương cũng không chịu thua, thân hình yểu điệu được bọc trong thanh quang, bay lên cao nhằm vào Thánh Ngư Vương mà tấn công.
Đây là trận chiến cấp Thú vương, những yêu thú khác căn bản không thể nhúng tay vào, tất cả đều lùi về sau sợ trúng phải dư lực, như vậy thì cả thân thể lẫn thần hồn đều bị huỷ diệt.
Những sinh linh khác muốn ra khuyên ngăn, nhưng bị những luồng dư lực cường đại đánh bật trở ra, căn bản không thể tới gần hai vị Thú vương.
Thanh Tước Vương và Thánh Ngư Vương dường như đánh tan tành Yêu Tộc Thánh Quốc, các loại thần thông huyền khí đều được gọi ra, tạo thành uy thế khủng khiếp.
Thanh Tước Vương vung tay quạt bay một hòn đảo, biến thành một ngọn núi cao hơn ba trăm mét bay thẳng về phía Thánh Ngư Vương.
Thánh Ngư Vương hét lớn một tiếng, gọi là một thanh trường thương kim sắc, trên cán thương phủ đầy vây cá, có cả ấn ký cổ xưa. Đó chính là một món chí tôn khí cường đại.
Trường thương xuyên qua khiến hòn đảo vỡ thành vô số mảnh, rơi xuống mặt hồ bắn lên những bọt nước khổng lồ.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Ninh Tiểu Xuyên, Hoa Thanh Liên, Đại Càn hoà thượng vừa chui xuống lòng đất bên dưới yêu tháp liền cảm thấy trời đất rung chuyển,, ngay cả bí thuật độn thổ cũng không có tác dụng, bị một luồng sức mạnh kỳ dị hút vào sâu trong lòng đất.
- Nguy rồi, trên mặt đất có trận chiến đấu ác liệt, đánh thức thứ gì đó dưới lòng đất, chúng ta bị hút vào đó rồi.
Sắc mặt Hoa Thanh Liên trở nên ngưng trọng, cảm giác được sự đáng sợ của trận chiến phía trên. Nhưng mối nguy hiểm ẩn dưới lòng đất lại càng khiến hắn lo lắng hơn.
Tuy có sợ nhưng hắn vẫn tỏ ra khá bình tĩnh chứ không hoảng loạn.
- Ta cũng cảm nhận được một luồng khí tức không tầm thường dưới lòng đất, dường như đang thức tỉnh khiến người ta vô cùng bất an.
Ninh Tiểu Xuyên cố gắng khống chế thân thể giữ thăng bằng, gọi ra mười thanh Cụ Tượng Thần Thông Kiếm đối phó với nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Người có vẻ thoải mái nhất chính là Đại Càn hoà thượng, vẫn cái vẻ không tim không phổi bất cần, dường như đang niệm kinh nhưng cũng giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Hấp lực từ lòng đất càng ngày càng mạnh, ngay cả Ninh Tiểu Xuyên và Hoa Thanh Liên cũng không giữ được thăng bằng. Họ bắt đầu chìm xuống trong đám đất càng ngày càng cứng, áp lực phải chịu càng ngày càng lớn, cảm giác giống như rơi xuống địa ngục tối tăm vậy.
Uỳnh!
Ninh Tiểu Xuyên chỉ thấy trước mắt tối đen lại, giống như đâm phải bức tường sắt không thể đánh đổ.
Nếu không phải có Thanh Mộc Thiên Y hộ thân thì xương cốt toàn thân có lẽ đã vỡ vụn cả rồi.
Rầm!
Rầm!
Hoa Thanh Liên và Đại Càn hoà thượng cũng đâm sầm vào, tình hình không ổn hơn Ninh Tiểu Xuyên là bao. Va vào bức tường đen kia đến hoa mày chóng mặt.
- A…di…đà…đà…Phật… Đá gì mà cứng quá!
Cái đầu trọc của Đại Càn hoà thượng đập thẳng vào bức tường phát ra tiếng như chuông chùa kêu.
- Không phải đá, hình như là một cánh cửa!
Ninh Tiểu Xuyên mò mẫm trong bóng tối, sờ thấy một cái tay cầm mát lạnh, trên đó có hoa văn thần bí.
Sâu dưới lòng đất Yêu Tộc Thánh Quốc lại có một cánh cửa, cũng không biết chôn dưới này bao lâu rồi?
Ninh Tiểu Xuyên dính chặt người trên cánh cửa, bị một luồng hấp lực cổ quái hút chặt không thể động đậy.
Nói chính xác thì ba người bọn họ đều bị hút lên cánh cửa.
- Chính là cánh cửa này hút chúng ta vào lòng đất?
Đại Càn hoà thượng vô cùng kinh ngạc, cảm giác có gì đó rất cổ quái.
- Có lẽ là thứ gì đó bên trong.
Hoa Thanh Liên hai tay ấn lên cánh cửa, chầm chậm đẩy.
Cơ thể hắn phát ra thần quang, mái tóc đen bay lên, phía sau hiện thần quang màu trắng, mỗi tia thần quang phát ra từ cơ thể hắn đều có hình giao long và bạch hổ, có cả tiếng long ngâm, hổ gầm.
Thần quang đẩy lùi bóng tối.
Quả nhiên là một cánh cửa thanh đồng, cao đến mười hai trượng, khắc vô số hoa văn thần bí. Tại mỗi điểm giao nhau của hoa văn lại khảm một viên ngọc màu vàng thẫm.
Chính giữa cánh cửa là bức tượng đồng cổ thú hung dữ.
Tay nắm cửa mà Ninh Tiểu Xuyên sờ thấy chính là hai cái vuốt của nó.
Ninh Tiểu Xuyên chú ý tới những viên ngọc khảm trên cánh cửa, hai mắt sáng trưng hiện vẻ cuồng hỷ.
Địa Châu!
Những viên ngọc kia chính là Địa Châu mà Thiên Đế Nhận từng nhắc tới.
Địa Châu là thiên địa bảo vật vô cùng hiếm có, bắt buộc phải thai nghén trăm nghìn vạn năm trong lòng đại địa mới thành hình.
Nó có thể trợ giúp Ninh Tiểu Xuyên tu luyện Địa Kinh, lĩnh ngộ Đại Địa Quy Tắc, mỗi viên đều có giá trị liên thành.