Thế giới Vũ trụ Sơ khai bắt đầu tiến hóa theo phương hướng trở thành một thế giới hoàn chỉnh, hiện tại chính là đang trong thời khắc cực kỳ mấu chốt. Thế giới Vũ trụ Sơ khai vốn dĩ chỉ chiếm một bộ phận nhỏ trong Không gian Thể nội của Ninh Tiểu Xuyên, nhưng hiện tại, sau khi nổ tung, diện tích của nó đã tăng lên không chỉ ngàn vạn lần.
Dưới tình huống như vậy, Thế giới Đại Diễn và cốt châu màu trắng vốn dĩ tồn tại đơn độc, lúc này cả hai đều bị Thế giới Vũ trụ Sơ khai đẩy sang một bên. Một màn này cũng giống như một quả khí cầu đang không ngừng được thổi lớn, bắt đầu chèn ép hai hòn đá nhỏ đặt bên cạnh mình vậy. Quả khí cầu mặc dù đang không ngừng lớn lên, nhưng độ cứng của hòn đá cũng không phải quả khí cầu có thể nghiền nát được. Bởi vậy, khí cầu và hòn đá cứ như vậy đồng thời cùng tồn tại.
Chỉ là giữa hòn đá và quả khí cầu đã áp sát thật chặt lại với nhau. Thậm chí có thể nói, lúc này hơn phân nửa hòn đá đã khảm nạm vào trong quả khí cầu.
o0o
Trong Pháp Tắc Bản Nguyên Hỗn Độn Trường Hà, Ninh Tiểu Xuyên ôm chặt Phong Nguyệt Hề trước ngực, lẳng lặng đứng ở trong đó. Hai người bảo trì tư thế này đã qua thời gian một năm dài. Trong thời gian một năm này, hai người căn bản ngay cả nhúc nhích một cái cũng không có.
Chỉ là thỉnh thoảng, Phong Nguyệt Hề sẽ mở mắt ra, cẩn thân quan sát Ninh Tiểu Xuyên một lúc lâu. Tuy nàng không biết biến hóa hiện tại trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên, nhưng nàng có thể suy đoán ra, hiện tại Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên đang ở trong thời khắc cực kỳ quan trọng. Nếu không, hắn sẽ không một lần nhập định thời gian dài như vậy.
Trong Pháp tắc Bản Nguyên Hỗn Độn cũng ẩn chứa Pháp tắc Thời Gian, mặc dù đang ở trong Pháp Tắc Bản Nguyên Hỗn Độn Trường Hà, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng thời gian đang trôi qua.
Lại thêm một năm nữa trôi qua, thương thế trên người Phong Nguyệt Hề đã chữa trị triệt để, nhưng Ninh Tiểu Xuyên vẫn chưa có chút động tĩnh gì. Phong Nguyệt Hề thậm chí còn nhìn thấy, ở bên bờ Pháp Tắc Bản Nguyên Hỗn Độn Trường Hà, thân ảnh Phong Cửu U đã xuất hiện mấy lần, nhưng lại cũng mấy lần rút đi.
Phong Nguyệt Hề không sở hữu lực Thế giới, tự nhiên là không biết, mỗi lần Phong Cửu U xuất hiện, cũng là vì thăm dò độ mạnh yếu của lực Thế giới trên người Ninh Tiểu Xuyên. Nhưng kết quả lại khiến cho hắn tương đối thất vọng. Trong thời gian hai năm qua, mặc dù lực Thế giới Không gian Cửu U của hắn đã cường đại hơn gấp mấy lần, nhưng lực Thế giới trên người Ninh Tiểu Xuyên lại càng cường đại khoa trương hơn rất nhiều. Cho nên mỗi lần Phong Cửu U xuất hiện, sau khi cảm thụ được sự cường đại của lực Thế giới trên người Ninh Tiểu Xuyên, liền lập tức rút đi.
Năm thứ ba…
Năm thứ tư…
…
Năm thứ mười…
Thời gian mười năm trong nháy mắt trôi qua. Chỉ là đối với đám người Ninh Tiểu Xuyên và Phong Nguyệt Hề, thời gian mười năm thật ra cũng không tính là bao lâu. Bất quá, Phong Nguyệt Hề bị Ninh Tiểu Xuyên ôm ở trước ngực, kéo dài đằng đẳng suốt mười năm không hề buông tra, cũng xem như là sáng tạo ra một kỷ lục mới.
Trải qua thời gian mười năm trời, lúc này Phong Nguyệt Hề đã quen với việc bị Ninh Tiểu Xuyên ôm vào trong ngực, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt chuyên chú của hắn. Đời trước Phong Nguyệt Hề thân là Gia chủ Phong gia, cao cao tại thượng, chưa bao giờ biết được tình yêu nam nữ là thứ gì. Nhưng đời này, thời gian mười năm lại đủ khiến cho trong lòng nàng xuất hiện một tia sóng gợn.
Một ngày này, khi năm thứ mười cũng sắp sửa trôi qua, ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên chậm rãi mở ra.
- Đã qua mười năm rồi sao?
Nhãn thần Ninh Tiểu Xuyên thoáng hoang mang trong chốc lát, sau đó đã tỉnh táo trở lại. Thời gian mười năm này, mặc dù toàn bộ tinh lực của hắn đều tập trung trong Thế giới Thể nội, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được thời gian trôi qua.
Ngay khoảnh khắc Ninh Tiểu Xuyên vừa tỉnh lại, Phong Nguyệt Hề đã lập tức cảm giác được. Có chút kinh hỉ nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên, ngữ khí Phong Nguyệt Hề quan tâm hỏi:
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi thế nào rồi?
- Ta rất khỏe! Khỏe hơn bất cứ lúc nào từ trước tới giờ!
Ninh Tiểu Xuyên mỉm cười gật đầu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sâu bên trong Hỗn Độn Pháp Tắc Trường Hà.
- Tiền bối, vượt qua Bản Nguyên Hỗn Độn Trường Hà trước mắt, hẳn là sẽ đạt tới Bỉ Ngạn a?
Phong Nguyệt Hề nhìn theo ánh mắt của Ninh Tiểu Xuyên, cũng chỉ nhìn thấy một mảnh mông lung.
- Không sai! Vượt qua nơi này, quả thật sẽ đạt tới Bỉ Ngạn. Nhưng vô dụng thôi, không có Tổ tiên dẫn độ, bất luận kẻ nào cũng không thể vượt qua Pháp Tắc Bản Nguyên Hỗn Độn Trường Hà này!
- Cái này cũng không nhất định a! Ngày hôm nay ta liền dẫn tiền bối tới Bỉ Ngạn xem qua một chút!
Ninh Tiểu Xuyên cười khẽ một tiếng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phong Nguyệt Hề, chậm rãi đi về phía bờ bên kia của Pháp Tắc Bản Nguyên Hỗn Độn Trường Hà.
Trong Pháp Tắc Bản Nguyên Hỗn Độn Trường Hà ẩn chứa đủ các loại Pháp tắc Bản nguyên, hành tẩu ở trong đó rất dễ dàng sẽ bị triệt để mê thất. Cho dù là với thực lực của Phong Nguyệt Hề và Phong Cửu U, cũng không nguyện ý tiến nhập vào sâu bên trong Pháp Tắc Bản Nguyên Hỗn Độn Trường Hà này. Bọn họ lo lắng chỉ thoáng không cẩn thận một chút sẽ lạc luôn bên trong.
Nhưng lúc này Ninh Tiểu Xuyên lại tựa hồ không chút để ý chuyện này, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phong Nguyệt Hề, không ngừng tiến về phía trước. Thân ảnh của hai người rất nhanh đã biến mất tại sâu bên trong Pháp Tắc Bản Nguyên Hỗn Độn Trường Hà.
Ngay sau khi thân ảnh hai người biến mất, tại một chỗ nào đó ở bờ bên này của Pháp Tắc Bản Nguyên Hỗn Độn Trường Hà đột nhiên lại xuất hiện hai đạo thân ảnh khác. Hai đạo thân ảnh này gần như không chút chần chừ, vừa xuất hiện đã phóng người nhảy vào Pháp Tắc Bản Nguyên Hỗn Độn Trường Hà trước mắt. Dưới chân hai người đạp trên một chiếc thuyền nhỏ, lướt nhanh về phía phương hướng hai người Ninh Tiểu Xuyên vừa mới biến mất kia.