Mục lục
Thần Ma Thiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cái ưng trảo đẫm máu bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất, biến thành một khối huyết nhục.

Đây không phải là móng vuốt ấu thú Long Ưng thực sự, mà là một khối huyết nhục biến hóa thành móng vuốt, móng vuốt sau khi bị chém rụng, mất đi Huyền Khí duy trì, liền biến trở lại một khối huyết nhục.

- A… Đáng giận!

Ấu thú Long Ưng bị đau, lập tức lui về phía sau, vận chuyển Huyền Khí trong cơ thể, cánh tay lại lần nữa mọc dài ra, trầm giọng nói:

- Thật to gan, dám đối địch với bổn tọa, có biết thân phận của bổn tọa là gì không?

Nó cực kỳ phẫn hận Ninh Tiểu Xuyên, sát khí trên người trở nên dày đặc.

Ninh Tiểu Xuyên trả Vong Mệnh loan đao cho Đoan Mộc Linh Nhi, lại nhìn về phía ấu thú Long Ưng, nói:

- Ta chỉ biết nơi này là thọ yến Long Vương, không phải là nơi để các ngươi giết người.

Tất cả mọi người đều không ra tay, muốn mượn lực lượng của Ấu thú Huyền thú để diệt trừ Ma Môn, nhưng không ngờ lại có một vị tiểu Hầu gia của triều đình nhảy ra trợ giúp Ma Môn đối phó với ấu thú Huyền thú.

Ấu thú Huyền thú dễ đối phó như vậy sao?

Rất nhiều người đều lộ vẻ chờ xem kịch hay, thoáng có chút hả hê.

- Sư tôn, Ninh Tiểu Xuyên thật không biết nặng nhẹ, lỡ như đắc tội với ấu thú Huyền thú, rất có thể dẫn đến tai họa cho triều đình, có nên gọi hắn trở về không?

Cơ Hàn Tinh tất nhiên biết rõ sự việc nghiêm trọng, lại sợ Ninh Tiểu Xuyên hành động theo cảm tính.

- Không cần.

Vân Trung Hầu thản nhiên nói.

Hắn liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, khóe miệng khẽ lộ ra nụ cười mỉa mai.

Nhiếp Lan Chi đảo mắt, dùng tâm thần, thấp giọng truyền âm:

- Tỷ, tiểu Hầu gia này thật thích xen vào việc của người khác, rõ ràng là người trong triều đình, không chỉ cứu chúng ta, mà bây giờ còn cứu cả người trong Ma Môn, không phải là đầu của hắn có vấn đề chứ?

Nhiếp Lan Tâm cũng cảm thấy không hài lòng đối với thái độ lạnh lùng của mọi người ở đây, thế nhưng, dù sao nàng cũng là đại biểu của Thiên Âm Tông, không dám tùy tiện ra tay, sợ rước lấy đại họa cho Thiên Âm Tông.

Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên đứng ra, quả thật hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng.

- Nếu ngươi đã nhảy ra muốn chết, vậy thì đừng trách bổn tọa không khách khí.

Trên người Long Ưng tản mát ra hào quang chói mắt, thân hình bành trướng, biến thành dài mấy chục mét, hóa thành một đầu Long Ưng màu đen.

Trên lưng Long Ưng mọc ra một đôi cánh dài mấy chục thước, đầu giống như Chân Long, miệng thổ ra lửa xanh.

Phốc… Phốc…

Ngọn lửa màu xanh này thiêu rụi cả mặt đất, biến thành nham thạch nóng chảy.

Đây không phải là lửa bình thường, mà là thiên phú Thần Thông của Long Ưng – Thanh Ly Hỏa.

Đối với Huyền thú thất phẩm mà nói, trong cơ thể bọn chúng có thể tự động sản sinh ra Thần Thông, được gọi là “thiên phú Thần Thông”, ẩn sâu trong huyết mạch của bọn chúng, chính là do lão tổ tông truyền lại.

Võ giả nhân tộc chỉ có thể dùng thư tịch để truyền thừa Thần Thông Võ Đạo cho hậu nhân.

Chủng tộc Huyền thú thì dùng huyết mạch để truyền thừa Thần Thông cho hậu đại.

Tổ tiên của Long Ưng chính là một đầu “Thanh Minh Thần Long Ưng”, có năng lực nghiêng trời lệch đất, có thể thôn phệ cả một đầu Thần Long.

Chẳng qua, đó chỉ là truyền thuyết thời đại Phong Thần.

Long Ưng nhất tộc đang sinh sống tại Ngọc Lam Đế quốc hiện nay, mặc dù là hậu duệ của “Thanh Minh Thần Long tộc”, nhưng huyết mạch trong cơ thể đã trở nên cực kỳ mong manh, chỉ có những hậu đại có thiên phú dị bẩm thì huyết mạch mới có thể thức tỉnh được thiên phú Thần Thông trong huyết mạch của “Thanh Minh Thần Long Ưng”.

Có thể nói, “Thanh Ly Hỏa” chính là Thần Thông của Thanh Minh Thần Long Ưng, có uy năng thiêu đốt trời đất, bốc hơi biển cả, chỉ tiếc là “Thanh Ly Hỏa” của Ấu thú Long Ưng, còn không phát huy được một phần vạn uy lực.

Ninh Tiểu Xuyên thi triển Vân Hà Quy Nguyên Khí, hình thành một cái lồng Huyền Khí đường kính 10 mét, ngăn cản Thanh Ly Hỏa công kích.

Hai tay chỉ lên trời, giữa hai bàn tay ngưng tụ ra hàng trăm hàng ngàn đạo thiểm điện, hóa thành một đầu Thần Thú diện mục kỳ quái dữ tợn, rất giống với tọa kỵ Lôi Thần trong truyền thuyết, một đôi Thú nhãn biến thành màu đỏ thẫm.

Grào...

Thiểm Điện Thần Thú phát ra một tiếng rống giận dữ, mang theo thiểm điện đầy trời, lao thẳng về phía ấu thú Long Ưng.

Hỏa diễm và thiểm điện va chạm lẫn nhau, phát ra thanh âm sắc bén.

Trong miệng ấu thú Long Ưng phát ra tiếng rên rỉ, lông vũ trên người bị thiểm điện đánh cho cháy đen, Thiểm Điện Thần Thú cào mạnh một trảo lên ngực nó, máu tươi không ngừng chảy ra.

- Võ giả Nhân tộc cũng dám khi dễ Huyền thú nhất tộc chúng ta? Long Ưng, để ta đến giúp ngươi một tay.

Một thiếu niên tóc vàng, toàn thân toát ra ánh sáng kim sắc, hóa thân thành một đầu Hoàng Kim sư thú cao tám mét.

Hoàng Kim sư thú cũng là ấu thú Huyền thú thất phẩm, da lông trên người giống như kim loại đúc thành, hào quang cực kỳ rực rỡ, thần tuấn dị thường, hàm răng trong miệng dài đến một mét, tựa như hai thanh chiến kiếm hoàng kim.

Ấu thú Long Ưng và Hoàng Kim sư thú đồng thời công kích, thi triển ra thiên phú Thần Thông, biến toàn bộ Long cốc thành một chiến đấu tràng.

- Ninh Tiểu Xuyên hiện nay chỉ mới mười tám tuổi, không ngờ lại có thể đánh ngang với hai đầu Huyền thú thất phẩm, khó trách được xưng là Hoàng thành đệ nhất thiên kiêu, triều đình quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp.

Một vị thiên tài tuấn kiệt của Linh Khê Tông lên tiếng.

- Hắn bộc lộ phong mang quá sớm, không biết ẩn nhẫn, không ngờ dám đối địch với ấu thú Huyền thú, loại người này sớm muộn gì cũng sẽ chết non.

- Ngay cả Vân Trung Hầu cũng không can thiệp vào, vậy mà hắn cũng dám ra tay, quả thật là người quá lỗ mãng.

Tất cả mọi Võ giả ở đây, đều đánh giá Ninh Tiểu Xuyên rất cực đoan.

Có người cảm thấy hắn thiên tư xuất chúng, có cơ hội bước vào Địa Tôn cảnh trước bốn mươi tuổi. Cũng có người cảm thấy tính cách của hắn có chỗ thiếu hụt, không biết cách giấu tài, không nhìn rõ được thế cục, quá lỗ mãng.

Chỉ có rất ít người là trong lòng bội phục Ninh Tiểu Xuyên, bởi vì bọn hắn biết rõ, Ninh Tiểu Xuyên cũng không phải người lỗ mãng, ngược lại tâm tư còn rất tinh tế. Chẳng qua là hắn không quen nhìn đồng bào của mình bị Huyền thú nuốt chửng cho nên mới đứng ra, mà những Võ giả Nhân tộc khác thì lại có thể làm như không nhìn thấy.

Loại thái độ lạnh lùng này, thực sự rất đáng sợ.

Bên trong con người Ninh Tiểu Xuyên, hiển nhiên không phải là một người lạnh lùng.

Cánh Long Ưng mở ra, che khuất cả bầu trời, tựa như một đám mây đen, miệng phát ra thanh âm như long ngâm, thổ ra một đoàn Thanh Ly Hỏa có đường kính một mét.

Thân hình của Hoàng Kim sư thú còn khổng lồ hơn voi gấp mười lần, trong cơ thể có hoàng kim chiến khí, lực lượng lớn vô cùng.

So với Long Ưng và Hoàng Kim sư thú, thân hình Ninh Tiểu Xuyên lại rất nhỏ bé, thân hình đứng giữa hai đầu quái vật khổng lồ, không khác gì một chiếc lá phất phơ trong gió.

Nhưng hắn vẫn rất thong dong, không hề có chút dấu hiệu bối rối gì.

Công kích của hai đầu ấu thú Huyền thú đều rất hung mãnh, “Thanh Ly Hỏa” và “Sư Tử Hống” chính là hai loại thiên phú Thần Thông công kích, nếu là Võ giả khác, e rằng đều đã sớm tan thành mây khói rồi.

- Ấu thú Huyền thú thất phẩm các ngươi có được bao nhiêu năng lực chứ? Dừng lại ở đây thôi!

Trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên, đột nhiên tản mát ra từng đạo tinh quang, ngôi sao xoay tròn, lấy thân thể làm trung tâm, giống như biến thành một tiểu vũ trụ thu nhỏ.

Tinh Nguyệt Đồng Thiên.

Phành phành phành...

Một vầng nguyệt quang hiện ra trên đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên, chém thẳng về phía hai đầu ấu thú Huyền thú, kéo theo một cái đuôi dài màu bạc.

Lông vũ trên lưng Long Ưng bị chém rụng cả mảng lớn, trên người xuất hiện một vết máu dài hơn hai mét, thiếu chút nữa là cắt rơi đầu của nó.

Hoàng Kim sư thú lại càng thảm hơn, cái đuôi bị chém đứt một đoạn, rơi thẳng xuống đất.

Cái đuôi đó, không ngờ lại là một khối huyết nhục nặng mấy chục cân.

Ninh Tiểu Xuyên dứng trên mặt đất, trường bào không nhiễm một hạt bụi, trên người tràn ngập tinh quang, nói:

- Ta không muốn đại khai sát giới trên thọ yến của Long Vương, bằng không thì hôm nay các ngươi đã chết không toàn thây rồi.

- Khẩu khí thật lớn.

Một thanh âm lạnh lẽo vang lên.

Ấu thú Huyền thú xung quanh đều vội vàng thối lui, chỉ thấy có một nam tử tóc trắng ngồi trên ghế đá, bưng một bầu rượu, đang nhấp nháp mỹ tửu của Long tộc dâng lên.

Không chỉ tóc của hắn màu trắng, mà ngay cả làn da cũng đều rất trắng, tản mát ra ánh sáng rực rỡ, lông mi rất mảnh, khóe mắt nhếch lên, là một mỹ nam tử, nhưng cực kỳ yêu dị.

Đương nhiên, khiến cho người khác chú ý nhất, vẫn là lỗ tai của hắn.

Lỗ tai của hắn và người thường rất khác biệt, rất nhọn, lớn gấp đôi lỗ tai của người thường, hiển nhiên là không phải nhân loại rồi.

Càng không thể tưởng tượng nổi chính là ngay cả những ấu thú Huyền thú xung quanh, cũng không biết nó.

Trong mắt đám ấu thú Huyền thú đều lộ ra thần sắc tò mò.

Nam tử tóc trắng đứng dậy, cầm một thanh chiến kiếm lên, chỉ về phía Ninh Tiểu Xuyên, sau đó lắc đầu, lại chỉ chiến kiếm về phía Vân Trung Hầu, nói:

- Trong số các Võ giả nhân loại, tu vi của ngươi là mạnh nhất, đi ra đánh với ta một trận.

Tên này cũng quá cuồng vọng rồi.

Không ngờ nó lại cảm thấy những Võ giả khác chướng mắt, cho nên trực tiếp khiêu chiến cả Vân Trung Hầu.

Nên biết rằng Vân Trung Hầu đã bước vào Địa Tôn cảnh mười năm, tu vi bây giờ đã sâu không lường được, chỉ là một đầu ấu thú Huyền thú mà cũng dám tranh phong với Vân Trung Hầu?

Các Võ giả khác, đều cảm thấy đầu ấu thú Huyền thú này quá cuồng vọng, duy nhất chỉ có Ninh Tiểu Xuyên là không cho rằng như vậy.

Vừa rồi, đầu ấu thú Huyền thú này chỉ cầm kiếm chỉ về phía hắn, thì đã có một luồng lực lượng khiến người khác hít thở không thông ập về phía Ninh Tiểu Xuyên, hoàn toàn khóa chặt lấy hắn. Còn may là nó chướng mắt với tu vi Võ Đạo của Ninh Tiểu Xuyên, cho nên mới khiêu chiến Vân Trung Hầu.

Vân Trung Hầu thản nhiên nói:

- Bản hầu rất sùng kính Bạch Ly đại nhân ở Trảm Thiên hoang lĩnh, nếu ngươi là hậu bối của lão nhân gia ngài, bổn Hầu sẽ không giao thủ với ngươi.

Vân Trung Hầu chỉ liếc mắt liền nhận ra lai lịch của nam tử tóc trắng, quả nhiên nhãn giới vượt xa đám người cùng thế hệ

Nghe thấy mấy chữ “Trảm Thiên hoang lĩnh”, không chỉ Võ giả ở đây khiếp sợ, mà ngay cả những ấu thú Huyền thú xung quanh, cũng đều nhìn chằm chằm vào nam tử tóc trắng.

Trảm Thiên hoang lĩnh cũng không nằm trong Ngọc Lam Đế quốc, mà nằm ở phía Nam lãnh thổ của Ngọc Lam Đế quốc, là một mảnh rừng hoang vô biên, núi non trập trùng, cao vút chìm vào trong mây, tựa như một dãy sơn lĩnh ngăn cách thiên địa.

Chưa bao giờ có người dám vượt qua Trảm Thiên hoang lĩnh, cho nên căn bản không biết phía bên kia của Trảm Thiên hoang lĩnh có hình dạng như thế nào. Chỉ biết rằng Trảm Thiên hoang lĩnh chính là biên giới quốc thổ phía Nam của Trảm Thiên hoang lĩnh.

Đối với rất nhiều Võ giả mà nói, Trảm Thiên hoang lĩnh tựa như một tấm bình chướng thiên địa, là nơi cuối cùng của đại địa, là nơi chống đỡ cả bầu trời.

Huyền thú vương giả của Trảm Thiên hoang lĩnh, chính là một đầu “Bạch Ly” (*), là Huyền thú cửu phẩm duy nhất mà Võ giả tại Ngọc Lam Đế quốc biết đến.

(*) báo trắng

Cũng chính vì nguyên nhân này, sau khi Vân Trung Hầu thốt lên cái tên “Bạch Ly đại nhân”, mới có thể tạo thành chấn động lớn như vậy.

Ấu thú Bạch Ly tương đối hài lòng với Vân Trung Hầu, khinh thường nói:

- Xem như ngươi thức thời, ta cũng không tính toán với ngươi nữa. Hắn là người của ngươi phải không? Ta muốn hắn chết, bây giờ ngươi hãy xử tử hắn đi!

Ấu thú Bạch Ly chỉ về phía Ninh Tiểu Xuyên.

- Ai bảo ngươi thích ra mặt, bây giờ thì chọc phải người không nên chọc rồi, ha ha ha…

Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Ninh Tiểu Xuyên, lộ vẻ hả hê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK