- Đây là Huyền khí Bát phẩm Thiên Đao Xích mà Lão tổ Bất Tử Bà của Tước Ảnh Võ Phủ sử dụng! Cho dù là Đại Kim Bằng Vương Phủ, đoán chừng cũng không có mấy món Huyền khí Bát phẩm a! Thanh Thiên Đao Xích này tặng cho ngươi!
Ngự Thiến Thiến cũng là nữ tử thông tuệ, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
Ninh Tiểu Xuyên lần này cũng không phải tới cầu hôn, ngược lại giống như là đến trả lại nhân tình cho nàng.
Nàng cũng không cầm lấy thanh ngọc xích kia, cũng đem hộp Hàn Băng Ngọc trong tay trả trở về, ánh mắt nhu tình như nước nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Ngươi đây là ý gì? Là muốn đem trả lại nhân tình của ta, sau đó chúng ta liền trở thành người dưng rồi sao? Hay là nói, ngươi vẫn còn đang giận ta? Ngươi nên biết, lúc ấy ta chỉ là nhất thời tức giận, cũng không phải thật sự muốn khiến cho ngươi khó chịu xấu hổ trước mặt mọi người! Ta… ta sai rồi! Ta xin lỗi! Có được không? Sau này ta sẽ không tùy hứng như vậy nữa…
Trong lòng Ngự Thiến Thiến thật sự rất sợ hãi, sợ Ninh Tiểu Xuyên sẽ dùng những vật này để trả lại nhân tình của nàng.
Đợi đến khi nhân tình không còn nữa, chỉ sợ cũng sẽ không để ý tới nàng nữa.
Nếu như thật sự bởi vì tùy hứng nhất thời mà vĩnh viễn mất đi Ninh Tiểu Xuyên, như vậy nàng nhất định sẽ thống khổ cả đời.
Ninh Tiểu Xuyên biết rõ tính cách Ngự Thiến Thiến, cho nên tới bây giờ cũng không bởi vì nàng tùy hứng mà trách cứ nàng. Sở dĩ hắn đem Địa Võ Đan cùng Thiên Đao Xích đưa cho nàng, cũng là bởi vì hắn tạm thời phải ly khai Hoàng thành, thậm chí có khả năng sẽ rời khỏi Ngọc Lam Đế quốc một thời gian ngắn, những vật này ít nhất có thể giúp gia tăng thực lực của nàng.
Nếu như Đại Kim Bằng Vương thật sự chết trong Thiên Cung, nhân tình mà Ninh Tiểu Xuyên thiếu nàng, như thế nào chỉ mấy viên thuốc, vài món Huyền khí là có thể trả hết?
Ninh Tiểu Xuyên đưa tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, ôn nhu nói:
- Ai nói ta muốn trả nhân tình cho ngươi? Ta chỉ là yêu thích ngươi, muốn tặng lễ vật cho ngươi mà thôi! Ngươi không nên suy nghĩ nhiều quá!
- Ngươi thật sự yêu thích ta?
Ngự Thiến Thiến nhẹ nhàng cắn khẽ cặp môi đỏ mọng, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên gật đầu mỉm cười, sau đó lại lấy ra một cái túi gấm, đưa cho nàng, nói:
- Ta còn có một vật muốn tặng cho ngươi. Nếu như có một ngày Hoàng thành bị công phá, ngươi hãy mở cái túi gấm này ra! Đồ vật trong túi gấm có lẽ sẽ có thể giúp ngươi vượt qua một kiếp!
- Ừm!
Ngự Thiến Thiến nhẹ nhàng gật đầu, thu túi gấm vào trong ngực, có chút đau khổ nói:
- Ngươi thật sự không giận ta?
- Ta giống như loại người khí lượng nhỏ như vậy sao?
Ninh Tiểu Xuyên mỉm cười đứng dậy, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói:
- Được rồi! Sắc trời không còn sớm, ta phải về rồi!
Nói xong lời này, Ninh Tiểu Xuyên liền rời khỏi Đại Kim Bằng Vương Phủ.
o0o
Sau khi rời khỏi Vương phủ, Ninh Tiểu Xuyên thở ra một hơi thật sâu.
Hắn vốn là định thương lượng cùng Ngự Thiến Thiến, để cho người của Đại Kim Bằng Vương Phủ cũng thông qua thông đạo ngâm cùng bỏ chạy, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn là bỏ đi ý nghĩ này.
Đại Kim Bằng Vương Phủ cùng Kiếm Các Hầu Phủ căn bản không giống nhau. Bọn họ thuộc về người trong Hoàng tộc, tương liên chặt chẽ cùng vận mệnh Ngọc Lam Đế quốc, cho dù Hoàng thành bị công phá, chỉ sợ người trong Vương phủ cũng sẽ cùng phản quân huyết chiến đến cùng, mãi đến khi chảy xuống một giọt máu cuối cùng mới thôi.
Dưới tình huống Hoàng thành còn chưa có bị công phá, người của Đại Kim Bằng Vương Phủ càng không có khả năng rời khỏi Hoàng thành rồi.
Cho nên, cuối cùng Ninh Tiểu Xuyên chỉ ghi lại vị trí cửa vào thông đạo ngầm rồi bỏ vào trong túi gấm, giao cho Ngự Thiến Thiến. Nếu như Đại Kim Bằng Vương Phủ thật sự gặp phải nguy cơ trí mạng, cũng có thể thông qua thông đạo ngầm rút lui khỏi Hoàng thành.
Đây là chuyện cuối cùng hắn có thể làm cho nàng!
Ninh Tiểu Xuyên quay đầu lại, nhìn thoáng qua Đại Kim Bằng Vương Phủ, trong lòng cảm thán một tiếng, sau đó liền quay người rời đi, biến mất tại cuối đường.
Lần này sau khi ly khai Hoàng thành, cũng không biết bao nhiêu năm sau mới có thể lại trở về.
o0o
Sau khi Ninh Tiểu Xuyên rời đi, Ngự Thiến Thiến liền ôm lấy ngọc xích trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng hồi tưởng đến mỗi một câu Ninh Tiểu Xuyên từng nói qua.
Đột nhiên, trong lòng nàng khẽ chấn động, nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên vỗ trán một cái:
- Ngự Thiến Thiến a Ngự Thiến Thiến! Ngươi như thế nào lại ngu ngốc như vậy? Ngươi thật sự là có một cái đầu dưa hấu mà! Ninh Tiểu Xuyên nói nhiều như vậy, rõ ràng chính là muốn ly khai Hoàng…
- Người đâu! Chuẩn bị cho ta một thớt Thanh Lộc Mã! Nhanh lên!
o0o
Ngự Thiến Thiến đã biết rõ mục đích Ninh Tiểu Xuyên đến Đại Kim Bằng Vương Phủ, cũng biết vì sao Ninh Tiểu Xuyên lại đưa cho nàng những vật kia. Nghĩ đến những thứ này, trong lòng nàng càng thêm vội vàng, vung roi thật mạnh, rất nhanh hướng về phía Kiếm Các Hầu Phủ chạy tới.
Bịch bịch…
Đi đến trước cửa lớn Kiếm Các Hầu Phủ, Thanh Lộc Mã dừng lại, nàng liền lập tức hỏi thăm thị vệ canh cửa, nói:
- Tiểu Hầu gia các ngươi có trở lại trong phủ không?
Gã thị vệ kia tự nhiên nhận thức Ngự Thiến Thiến, cung kính cúi đầu nói:
- Tiểu Hầu gia quả thật đã trở lại Hầu phủ! Chẳng qua, không lâu sau, Tiểu Hầu gia đã cùng Lão Hầu gia đi Ngoại thành quan sát tình hình chiến sự rồi! Nếu như Quận chúa Điện hạ đến tìm Tiểu Hầu gia, hay là mời ngườii trước vào trong phủ chờ một lát, thuộc hạ lập tức phái người đi thông tri Tiểu Hầu gia… Ủa… Người đâu rồi?
Đợi đến khi gã thị vệ kia ngẩng đầu lên, làm gì còn bóng dáng Ngự Thiến Thiến đâu nữa?
Nàng đã sớm giục ngựa phóng đi, chấn lên lá rụng dày đặc, hướng về phía cửa Ngoại thành nhanh chóng đuổi theo.
Một chiếc cổ xa hoa lệ từ trong thành, chậm rãi hướng về phía Ngoại thành chạy tới. Ngoại trừ một gã lão bộc lái xe ra, trên xe cũng chỉ có Ninh Tiểu Xuyên và Kiếm Các Hầu.
Kiếm Các Hầu tự nhiên có thể nhìn ra tâm tình Ninh Tiểu Xuyên rất phức tạp. Cái này cũng rất bình thường, tâm tình của mình làm sao mà không phức tạp đây?
- Đã từ biệt Quận chúa Thiến Thiến rồi à?
Lão Hầu gia hỏi.
- Ừm! Xem như đã từ biệt!
Ninh Tiểu Xuyên mặc một thân áo bào trắng sạch sẽ, trên đầu quấn khăn vuông màu trắng, lộ ra vài phần văn nhã thanh tú.
Hắn dù sao cũng chỉ mới hai mươi tuổi, xem như tương đối trẻ tuổi.
Lão Hầu gia nói:
- Người trẻ tuổi chính là như vậy… Không nỡ, không bỏ xuống được! Yêu biệt ly, oán căm hận! Kỳ thật, ngươi cũng không cần quá để trong lòng. Chỉ cần tu vi của ngươi trở nên cường đại, không cần phải tránh né bất luận kẻ nào nữa, chúng ta vẫn như trước có thể một lần nữa trở lại Hoàng thành. Hôm nay chúng ta xám xịt đào tẩu, sau này chúng ta sẽ có thể nở mày nở mặt trở về! Với thiên tư của ngươi, ngày đó tuyệt đối sẽ không quá lâu a!
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên cũng trở nên kiên định, hai nắm tay siết chặt.
- Gia gia nói không sai! Nếu như mình có thể tu luyện đến Thiên Nhân Cảnh, căn bản không cần phải vụng trộm rút khỏi Hoàng thành như vậy! Phải cố gắng tu luyện, khiến cho chính mình trở nên càng cường đại hơn!
Bịch bịch…
Đằng sau, chợt vang lên thanh âm khoái mã phóng chạy.
- Ninh Tiểu Xuyên! Ninh Tiểu Xuyên!
Ngự Thiến Thiến nhìn thấy chiếc xa giá ở phía trước, trong lòng rốt cuộc thở ra một hơi, trong miệng kêu lớn tên Ninh Tiểu Xuyên.
Cỗ xa giá kia tựa hồ nghe được tiếng nàng gọi, từ từ dừng lại.
Ninh Tiểu Xuyên bước xuống xe, nhìn về phía Ngự Thiến Thiến đang giục ngựa chạy như bay tới.
Thân thể Ngự Thiến Thiến chợt lóe lên, từ trên lưng Thanh Lộc Mã nhảy vọt xuống, tựa như một chiếc lá cây, ở trên không trung lắc người một cái, liền rơi xuống trước mặt Ninh Tiểu Xuyên.
Trong đôi mắt nàng tràn ngập nước mắt, liều lĩnh lao vào trong ngực Ninh Tiểu Xuyên, gắt gao ôm lấy hắn.
Nàng biết rõ, hôm nay Ninh Tiểu Xuyên sẽ ly khai Hoàng thành, tương lai muốn gặp lại cũng không biết phải chờ tới năm nào tháng nào nữa.
Rất nhiều quân sĩ trông coi cửa thành đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Ngự Thiến Thiến cùng Ninh Tiểu Xuyên, thấp giọng xì xào bàn tán.
- Thiến Thiến, ngươi vì sao lại đuổi tới đây?
Ninh Tiểu Xuyên nhẹ nhàng thở dài.
Ngự Thiến Thiến nói:
- Ta đã biết rõ rồi! Ta…
Nàng nhìn một chút mấy gã quân sĩ canh cổng thành gần đó, liền ngậm miệng lại.
Ninh Tiểu Xuyên đã lựa chọn bí mật ly khai, khẳng định là có lý do của hắn, nếu như bại lộ sự tình hắn muốn ly khai, chỉ sợ tất cả mọi người trong Hoàng thành sẽ liên thủ đối phó hắn, sẽ không cho phép hắn ly khai Hoàng thành.
Ngự Thiến Thiến lựa chọn trầm mặc.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ngươi nhìn chữ trong túi gấm rồi sao?
Ngự Thiến Thiến lắc đầu, si ngốc nói:
- Ngươi thật sự cho rằng ta là kẻ ngốc sao? Thật sự cho rằng ta ngay cả tâm sự của ngươi cũng không đoán ra sao? Ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi muốn đi đâu? Có còn trở lại không?
Hai câu nói cuối cùng kia, nàng là dùng tâm thần truyền vào trong tai Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, nói:
- Khẳng định sẽ trở lại! Nhất định sẽ trở lại!
Cũng không biết bao lâu sau, Ninh Tiểu Xuyên mới một lần nữa leo lên xa giá, dưới ánh mắt đưa tiễn của Ngự Thiến Thiến mà dần dần rời đi, cuối cùng biến mất phía cuối con đường. Trên mặt đất tràn đầy lá rụng, tạo thành một loại cảm giác đìu hiu.
Bởi vì nguyên nhân chiến loạn, trên đường lớn Hoàng thành cực kỳ quạnh quẽ, ngoại trừ nhiều đội quân sĩ cấp tốc chạy nhanh qua, bình thường rất khó nhìn thấy người đi đường.
Ngự Thiến Thiến thất hồn lạc phách xoay người, từng bước một đi trở về.
Nếu như nàng muốn cùng Ninh Tiểu Xuyên cùng nhau ly khai, Ninh Tiểu Xuyên nhất định sẽ mang nàng cùng đi. Nhưng mà, nàng là tử tôn Hoàng tộc, tại thời điểm Đế quốc gặp phải nguy nan, chính mình làm sao có thể đào tẩu đây?
Huống hồ, trong Hoàng thành còn có mẫu thân, huynh trưởng, thân hữu của nàng, nàng làm sao có thể ly khai được chứ?
o0o
Ninh Tiểu Xuyên cùng Lão Hầu gia thông qua thông đạo ngầm, đi thẳng tới U Linh sơn trang ở ngoài thành.
Ngoại trừ ba trăm gã đệ tử thiên tài được bốn vị Lão tổ mang ra kia, các tộc nhân Kiếm Các Hầu Phủ khác đều đang nán lại trong U Linh sơn trang. Số lượng ước chừng hơn mười vạn người! May mắn là U Linh sơn trang trong mấy năm gần đây đều không ngừng xây dựng thêm, đã sớm phát triển thành một tòa tiểu thành, bằng không căn bản không chứa nổi nhiều người như vậy.
- Nơi này… nơi này là Hải Đường trang viên?
Trong lòng Lão Hầu gia thoáng kinh hãi, Hải Đường trang viên biến hóa quả thật quá lớn.
Tòa trang viên này trước đây chính là sản nghiệp riêng của Kiếm Các Hầu Phủ, về sau đã ban thưởng cho Ninh Tiểu Xuyên.
Sau khi Lão Hầu gia sử dụng tâm thần dò xét một vòng, nổi khiếp sợ trong lòng càng thêm mãnh liệt hơn.
Bên trong tòa Sơn trang này thậm chí có khí tức của bảy, tám vị Võ Tôn! Chuyện gì xảy ra? Từ đâu lại xuất hiện nhiều cường giả như vậy?
Bảy, tám vị Võ Tôn! Như vậy cũng quá dọa người rồi!
Chỉ sợ cũng chỉ có các thế lực lớn đỉnh cấp như Ma Môn, Nhất Nguyên Tông, Thiên Âm Tông, Đại Kim Bằng Vương Phủ… mới có thể nuôi dưỡng được nhiều Võ Tôn như vậy!
- Nơi đây hiện tại nên gọi là U Linh sơn trang!
Lúc này Mộ Dung Hoa đã đi tới, hướng về phía Lão Hầu gia khom người cúi đầu, cười nói:
- Mộ Dung Hoa, bái kiến Kiếm Các Hầu!
- Cái gì? U Linh sơn trang? Cái này chính là một cái thế lực nhỏ mà ngươi nói đã thành lập ở ngoài thành sao?
Trái tim Lão Hầu gia nhất thời đập mạnh một cái. Cũng may hắn vốn là kiến thức rộng rãi, bằng không tuyệt đối cũng không thể bình tĩnh giống như bây giờ.
Đại danh U Linh sơn trang, mấy năm gần đây trong Hoàng thành giống như sấm nổ bên tai, Lão Hầu gia tự nhiên đã nhiều lần nghe nói tới. Nhưng hắn lại hoàn toàn không nghĩ tới, thế lực khổng lồ như thế, lại chính là do cháu nội của mình một tay kiến tạo ra!