Mục lục
Thần Ma Thiên Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Củ cải đỏ từ bên trong cung điện lao ra, vừa nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên, trên mặt liền lộ vẻ vui mừng, đôi mắt sáng lên, nói:

- Gia gia, hắn chính là Tiểu Xuyên.

Gia gia?

Ninh Tiểu Xuyên sợ đến ngây người, con rùa đen già nua trước mặt, không ngờ lại là gia gia của Củ cải đỏ.

Không đúng, tại sao gia gia của Củ cải đỏ lại ở trong tòa đại điện hoang phế này?

Chuyện này quá quỷ dị, khiến Ninh Tiểu Xuyên có chút không tiếp thụ nổi, nói:

- Nó… là gia gia của ngươi?

Củ cải đỏ khẽ gật đầu, cười nói:

- Đúng vậy, thì ra gia gia đã vào trong đại điện này còn trước cả chúng ta. Ta nghe nói ông ấy gọi, cho nên mới tới nơi này. Ninh Tiểu Xuyên, tu vi của ngươi đột phá rồi sao?

- Đột phá cái rắm, bị mắc kẹt rồi.

Con rùa đen già nua xì mũi một tiếng, thanh âm vừa trầm vừa khàn, dùng ánh mắt bất thiện nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm.

Củ cải đỏ có chút không vui, nói:

- Gia gia, Ninh Tiểu Xuyên là người tốt, hắn còn cứu ta và Tiểu bánh bao.

- Người tốt? Tu luyện Diệt Thế Đạo mà cũng là người tốt?

Con rùa đen già nua trừng mắt nói.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên khẽ động, lại càng kinh ngạc hơn, nói:

- Ô tiền bối, ngươi cũng biết Diệt Thế Đạo ư?

- Ô cái gì mà Ô? Ai nói với ngươi ta họ Ô? Lão tử họ Mao, thức thời thì gọi ta một tiếng Mao gia gia. Cút đi, một chút giáo dưỡng cũng không có, sư phụ ngươi nhất định là không dạy dỗ tốt cho ngươi.

Lão ô quy này rất không chào đón Ninh Tiểu Xuyên, thấy Ninh Tiểu Xuyên rất chướng mắt.

Sau khi Ninh Tiểu Xuyên biết nó là gia gia của Củ cải đỏ, liền không muốn đắc tội với đối phương nữa.

Củ cải đỏ có một thanh tiểu kiếm cấp bậc Chí Tôn Khí, rất có khả năng là do con rùa đen này luyện chế. Bên trong thân kiếm còn bố trí một cái phong ấn, từ đó có thể đoán ra, con rùa đen trước mặt rất có khả năng là một tồn tại khủng bố, tốt nhất không nên đắc tội với nó thì hơn.

- Mao tiền bối, ngươi biết Diệt Thế Đạo ư?

Ninh Tiểu Xuyên vẫn tiếp tục hỏi.

Tuế Hàn Vũ là người dạy Ninh Tiểu Xuyên tu luyện, rất ít khi nói chuyện với Ninh Tiểu Xuyên về Diệt Thế Đạo.

Đây là lần đầu tiên Ninh Tiểu Xuyên nghe ngoại nhân nhắc tới Diệt Thế Đạo, trong lòng tất nhiên rất ngạc nhiên, càng muốn biết nhiều hơn về Diệt Thế Đạo này.

Con rùa đen già nua thở dài một tiếng, tựa như đang nhớ lại thứ gì đó, thật lâu sau mới lên tiếng:

- Trong truyền thuyết, người của Diệt Thế Đạo đều vào nhà cướp của, giết người phóng hỏa, làm đủ loại chuyện cướp giết đốt hiếp, có thể nói là sỉ nhục của giới tu luyện.

- Mỗi đời của Diệt Thế Đạo đều chỉ có một truyền nhân, một khi truyền nhân của Diệt Thế Đạo xuất thế, thiên địa đều rung chuyển, nổi lên gió tanh mưa máu, người người không thể sống yên, cực kỳ bi thảm. Tóm lại, người của Diệt Thế Đạo đều không phải người tốt, đặc biệt rất thích đoạt đồ của người khác, lần nào ra tay cũng đều chuẩn xác, từ trước tới nay đều chưa từng thất thủ. Haizz..

Nói vừa nói vừa than thở khóc lóc, lòng đầy bi phẫn, giống như đã từng bị truyền nhân của Diệt Thế Đạo cướp sạch vậy.

Ninh Tiểu Xuyên trầm mặt, gân xanh nổi đầy trán, căn bản không tin lời của nó, nói:

- Diệt Thế Đạo chúng ta, mặc dù lấy Diệt Thế làm tín niệm, lấy Tử Vong làm Đại Đạo, thế nhưng chỉ hủy diệt thế giới hắc ám, xấu xa. Giáo lý của chúng ta là thành lập thế giới mới, văn minh mới, từ hủy diệt mà trọng sinh, phát triển thành sinh cơ hoàn toàn mới.

Lão rùa đen liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, nói:

- Củ cải đỏ, hắn ngoại trừ lột một kiện y phục của ngươi và khiến Tiểu bánh bao trở thành nô bộc của hắn ra, còn đoạt của ngươi thứ gì khác không?

Củ cải đỏ suy nghĩ một chút, nói:

- Đúng rồi, thanh kiếm mà gia gia đưa cho ta, cũng bị hắn cướp rồi.

Ánh mắt lão rùa đen sáng lên, móng vuốt chộp vào hư không, một đạo bạch quang lóe lên.

Vụt...

Thanh tiểu kiếm màu trắng vốn nằm trong túi Càn Khôn của Ninh Tiểu Xuyên, chẳng biết tại sao lại xuất hiện trong tay nó.

Nó cầm thanh tiểu kiếm màu trắng, cười ha hả nói:

- Tang chứng vật chứng và nhân chứng đều ở đây, ngươi còn chống chế? Củ cải đỏ, sau này phải đa nghi một chút, ngàn vạn lần đừng tin người của Diệt Thế Đạo, giáo lý của bọn hắn chính là “cướp, trộm, lừa gạt”. Vô sỉ tới cực điểm, năm xưa gia gia cũng bị người của Diệt Thế Đạo bọn chúng đào hố rất thảm, đó là một lần giáo huấn đổ máu a.

Ninh Tiểu Xuyên triệt để im lặng, rất muốn đem lão rùa đen trước mặt hầm cách thủy, nấu thành một nổi lẩu. Không ngờ đối phương lại đổi trắng thay đen, chết có thể nói thành sống, đúng có thể nói thành sai.

Khó trách ngay cả một gốc kim sâm cũng bị nó lừa thành cháu gái của mình.

Lão rùa đen ném trả tiểu kiếm màu trắng cho Củ cải đỏ, lại nhìn thoáng qua Ninh Tiểu Xuyên, cuối cùng ánh mắt tập trung vào Ma kiếm trên tay hắn, chợt nhíu mày, nói:

- Tiểu tử, ngươi là truyền nhân đời thứ mấy của Diệt Thế Đạo?

Ninh Tiểu Xuyên nghiêm nghị nói:

- Các hạ rốt cuộc có cừu hận gì với Diệt Thế Đạo chúng ta? Nếu như ngươi muốn trả thù thì cứ tính hết lên người ta là được, thế nhưng, tuyệt đối không cho phép ngươi làm dơ bẩn tôn chỉ của Diệt Thế Đạo.

Ma khí trên người Ninh Tiểu Xuyên càng lúc càng thịnh, khiến không khí có chút vặn vẹo, ngưng tụ thành hư ảnh một nữ ma to lớn, giống như Ma Thần đứng ngay sau lưng hắn, khí thế càng lúc càng dâng cao.

Bóng dáng của nữ ma này đặc biệt tà dị, tràn ngập khí tức tử vong, mắt sáng như đuốc, tựa như muốn nuốt chửng cả thiên địa này.

Sau khi lão rùa đen nhìn thấy hư ảnh nữ ma, sắc mặt liền thoáng biến đổi, không nhịn được thối lui hai bước, trong lòng thầm nghĩ:

- Hảo tiểu tử, không ngờ có thể thức tỉnh được một tia ma hồn tại phàm trần của ma đầu này, nếu như ta còn tiếp tục nói xấu Diệt Thế Đạo, với tu vi của nàng ta, cho dù cách xa một “thiên địa giới bích” (*), thì cũng có thể bị nghe thấy, vạn nhất giáng hạ Thiên Phạt Lôi Hỏa thì… Ái dà…

(*) vách ngăn giữa hai thế giới

Lão rùa đen mặc dù không che miệng, thế nhưng cũng thập phần kiên kỵ tổ sư Diệt Thế Đạo, biết rõ sự đáng sợ của đối phương.

Ninh Tiểu Xuyên đem Ma kiếm chỉ về phía lão rùa đen, ánh mắt sắc bén như đao, trầm giọng nói:

- Ngươi có giỏi thì nói bậy thêm một câu xem?

Sắc mặt lão rùa đen không ngừng biến hóa, dùng móng vuốt gõ đầu một cái, nói:

- Ái dà, già rồi già rồi, gần đây trí nhớ hơi kém, suy nghĩ thường xuyên hỗn loạn, vừa rồi ta mới nói gì nhỉ? Xem trí nhớ của ta kìa, ồ tiểu huynh đệ, ngươi nói ngươi là truyền nhân của Diệt Thế Đạo ư? Thật là hạnh ngộ hạnh ngộ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, lão phu và Diệt Thế Đạo các ngươi vốn dĩ có quan hệ sâu xa, ta thập phần kính ngưỡng phong thái của tổ sư các ngươi. Lão phu chỉ có một đứa cháu gái, vừa vặn còn rất trẻ, lại nhu thuận dễ thương, không bằng gả làm vợ ngươi nhé? Tốt lắm, quyết định như vậy đi.

Lão rùa đen đột nhiên đổi giọng, trở nên cực kỳ nhiệt tình, ánh mắt nhìn chằm chằm ma ảnh sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, dùng nụ cười bối rối để lấp liếm, nói:

- Ninh Tiểu Xuyên phải không? Không tệ, không tệ, thiếu niên anh kiệt a, tương lai Diệt Thế Đạo nhất định có thể phát dương quang đại trong tay ngươi.

Nó kéo Ninh Tiểu Xuyên vào trong cung điện, tiếp tục nói:

- Đừng khẩn trương, đừng khẩn trương, cứ thu kiếm lại đi, ở chỗ lão phu có một bình Cửu Hoa Quỳnh Tương trộm được… à quên tự chế, uống một ngụm bằng chín năm khổ tu. Hôm nay thật khó mới gặp được cố nhân, sau này tặng nó cho ngươi, đừng khách khí với ta, chúng ta đều là người một nhà a.

Dứt lời, lão rùa đen lại lấy ra một cái tiểu hồ lô màu xanh ngọc, bất luận Ninh Tiểu Xuyên nói gì vẫn cố chấp tặng cho hắn.

Ninh Tiểu Xuyên thật sự có chút không quen với sự nhiệt tình của lão rùa đen này, chẳng lẽ lão rùa đen này bị quy cách phân liệt?

Củ cải đỏ cũng triệt để im lặng, thế nhưng thấy gia gia và Ninh Tiểu Xuyên hòa thuận, cũng mừng rỡ nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi hãy nhận đi, thứ mà gia gia cho ngươi, nhất định đều là đồ tốt, có thể trợ giúp ngươi tu luyện.

Nàng âm thầm truyền âm cho Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Gia gia rất keo kiệt, chưa từng thấy ông ấy tặng đồ cho người khác. Chuyện ăn trồm lừa gạt, ông ấy còn làm nhiều hơn cả ngươi.

Ninh Tiểu Xuyên thu hồi Ma kiếm, tiếp nhận hồ lô xanh ngọc, mở nắp hồ lô ra.

Trong hồ lô tản mát ra hào quang lóa mắt, một đám hơi nước bốc lên, ngưng tụ thành hư ảnh linh hoa, tản mát ra hương hoa nồng đậm, còn kèm theo mùi rượu nhàn nhạt.

Tựa như mỹ tửu, lại như cam tuyền.

Ninh Tiểu Xuyên khẽ hít một hơi thật sâu, hút hết toàn bộ hơi nước tản mát ra vào trong cơ thể.

Trong thân thể, huyết dịch cấp tốc lưu chuyển.

Không ngờ Cửu Hoa Quỳnh Tương này lại thật sự có thể trợ giúp tu sĩ ngộ Đạo, Ninh Tiểu Xuyên có thể cảm nhận được rõ ràng lĩnh ngộ của mình đối với Diệt Thế kinh và Thiên Địa kinh đều nhanh chóng tăng lên, hóa thành từng tia quy tắc đạo pháp, có cái xông vào Ma kiếm, có cái xông vào Võ Hồn Thiên Tôn Ấn tại mi tâm.

Ục ục…

Huyết nhục, cốt cách, ngũ tạng, tựa như đã trải qua luyện hóa một lần.

Gần như chỉ hít một đám hơi nước, đã khiến tu vi của Ninh Tiểu Xuyên tăng lên một đoạn, dược lực có thể sánh ngang với nửa gốc thông linh kỳ dược.

- Thật lợi hại, Cửu Hoa Quỳnh Tương này nhất định là dùng chín loại kỳ hoa thông linh hiếm có mà luyện chế thành, như vậy mới có dược lực như thế. Không đúng, dược lực cường đại như thế này, nếu ta trực tiếp uống vào, nhất định sẽ say đến bất tỉnh. Nhất định lão ô quy này có hảo tâm a.

Ninh Tiểu Xuyên thầm nghĩ.

Ninh Tiểu Xuyên đoán không sai, Cửu Hoa Quỳnh Tương chính là dùng chín loại kỳ hoa thông linh hiếm có mà luyện chế thành, dược lực vô cùng cường đại, nếu như tu sĩ chưa đạt tới Thiên Nhân cảnh, sau khi uống một ngụm, nhất định sẽ ngủ say mất chín năm.

Suốt chín năm, sẽ biến thành một hoạt tử nhân.

Cho dù là tu sĩ đã đạt tới Thiên Nhân cảnh, sau khi uống một ngụm, dựa vào tu vi cao thấp khác nhau, ít nhất cũng phải ngủ say từ ba tháng cho tới ba năm.

Thể chất của Ninh Tiểu Xuyên đặc thù, hơn nữa lại vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới, sau khi uống một ngụm, mặc dù không đến mức ngủ say chín năm, nhưng ít nhất cũng sẽ ngủ say hai ba năm.

Đương nhiên, Cửu Hoa Quỳnh Tương này quả thật là đại bổ dược, còn quý giá hơn cả Nhân cấp đan, không hề có hại đối với tu sĩ, nếu bây giờ Ninh Tiểu Xuyên uống vào, ba năm sau tỉnh lại, nhất định tu vi sẽ đạt tới Thiên Nhân cảnh, thể chất cũng càng cường đại hơn.

Đối với rất nhiều người mà nói, Cửu Hoa Quỳnh Tương tuyệt đối là Thần tuyền mà bọn họ đều tha thiết ước mơ.

Thế nhưng, nồng độ của Cửu Hoa Quỳnh Tương này lại quá lớn, một khi uống vào, nhất định sẽ say đến mức hôn mê bất tỉnh, chỉ có thể mặc cho người khác chém giết.

Nếu vừa rồi Ninh Tiểu Xuyên thật sự uống thử một ngụm, e rằng lúc này toàn bộ bảo vật trên người đã bị lão rùa đen này cướp sạch rồi.

Lão rùa đen thấy hư ảnh sau lưng Ninh Tiểu Xuyên biến mất, cuối cùng cũng thở phào một hơi, nheo mắt cười, nói:

- Tiểu huynh đệ, uống một ngụm thử xem, đây là đồ tốt, hương thuần vị ngon, uống một ngụm vào, đảm bảo ngươi sẽ đạt tới Thiên Nhân cảnh.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên lại càng thêm hoài nghi, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười nói:

- Đa tạ tiền bối đã tặng Cửu Hoa Quỳnh Tương, tiền bối là thế ngoại cao nhân, không biết còn gì khác tặng cho vãn bối hay không?

Lão rùa đen này có một thanh chiến kiếm cấp bậc Chí Tôn Khí, còn có thể lấy ra Cửu Hoa Quỳnh Tương, nhất định có rất nhiều bảo bối, tại sao không lừa gạt một phen?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK