“Lưu Tranh! Vừa đưa đến một bệnh nhân, lập tức đến văn phòng!” Anh ở bên kia vừa gấp gáp vừa trầm ổn nói.
“Ồ, được! Em đến ngay!” Cô hiểu, bệnh nhân vừa đưa đến, còn cần anh đích thân ra tay, nhất định là một ca nghiêm trọng, không dám làm chậm trễ thời gian, quay đầu nói với Tiết Vĩ Lâm, “Có một bệnh nhân vừa đến, tôi phải quay về bệnh viện!”
Cô ôm lấy Phạn Phạn chạy như bay về nhà, bỏ lại một mình Tiết Vĩ Lâm vẫn đứng trong gió, anh ta nhìn theo bóng lưng cô, lát sau mới nói một câu, “Không phải nói hôm nay nghỉ sao?”
Vừa dứt lời, điện thoại của anh ta cũng vang lên, có người gọi tới.
Nguyễn Lưu Tranh lái xe như bay chạy đến bệnh viện, lúc cô vừa đến, phòng phẫu thuật đã chuẩn bị ổn thỏa, anh đã thay quần áo vô khuẩn, cô cũng theo đó làm chuẩn bị, theo sát anh vào phòng phẫu thuật.
Một lời thừa thãi cũng không có, toàn tâm toàn ý bỏ vào phẫu thuật.
Liên tục mấy tiếng đồng hồ, chỉ nghe thấy tiếng dụng cụ va chạm, và thỉnh thoảng là tiếng nói của anh.
Đột nhiên, dường như cô đã tiến vào một thế giới khác, một khắc trước cô còn đang gắt chó đi dạo nói chuyện, nay đã quên sạch sẽ Tây Thi Phạm Lãi, và cả cây ngân hạnh trong tiểu khu.
Phẫu thuật xong đã là nửa đêm.
Cô mệt mỏi rã rời, trên đường về văn phòng đã ngáp mấy cái liền.
Giọng nói của anh phía sau truyền đến, “Lưu Tranh? Có về nữa không?”
Cô suy nghĩ một chút, lúc này về ngủ cũng không được nhiều lại phải dậy, còn thời gian dây dưa trên đường, vì vậy lắc lắc đầu, “Ở đây nghỉ ngơi thôi ạ.”
Chân anh dài, bước chân cũng lớn hơn cô, hai ba bước đã song song với cô, hỏi, “Em mua chó lúc nào?”
“Hôm nay!” Cô lại ngáp một cái, cho rằng anh nói Phạn Phạn.
“Phải không? Sáng sớm đã thấy em ôm rồi mà!”
Lúc này cô mới phản ứng được, “Con sáng sớm á? Là của người khác! Em thấy thích, nên chiều cũng đi mua một con.”
“Em thích chó? Anh lại hỏi.
Cô vẫn luôn nhìn về phía trước, cũng không biết anh có biểu cảm gì, rời khỏi phòng phẫu thuật, tinh thần cô mệt mỏi rã rời, đầu óc không căng thẳng như vậy nữa, “Ừm…”
“Sao trước kia không nghe nói em muốn nuôi chó?”
“Trước kia em làm gì có tinh thần và sức lực? Không phải nuôi một…” Cô mệt mỏi nên buột miệng nói ra, nói được một nửa thì ngừng, căn bản cô muốn nói, không phải đã nuôi một anh sao?
Anh cũng đã hiểu được, gật đầu, “Mấy năm đó quả thực vất vả cho em rồi.”
Cô không nói, vất vả cũng không hẳn, mỗi ngày cô đều hí ha hí hửng tự sướng, chỉ có điều chuyện đã qua cô không muốn nhắc lại nữa.
Bỗng nhiên lại có chút buồn cười, anh lại đem việc nuôi anh với nuôi chó ra so sánh…
Có điều cũng không cười, từ khi xảy ra chuyện kia của Nguyễn Lãng về sau, cô càng không tùy ý như thế trước mặt anh nữa.
“Ninh Tưởng cũng luôn ầm ĩ muốn mua một con chó, em biết chọn không? Chọn một con giúp nó?”
Hình như cô không có lý do từ chối, vì vậy gật gật đầu.
<!-- pc_1 -->
Đến phòng trực ban, cô không nhìn mà đi qua.
“Không vào ngủ?” Anh hỏi.
“Bỏ đi, em đến phòng làm việc nằm mấy tiếng.” Phòng trực ban vẫn nên để cho bác sĩ trực ca đêm nằm đi.
Cô cho rằng anh cũng giống cô, nhưng mà, đến phòng làm việc, anh lại đứng bất động ở cửa.
Theo bản năng, cô kinh ngạc quay đầu, vẻ mặt anh nhàn nhạt, đôi mắt như sao, “Tôi đi ăn chút gì đó.”
“Anh còn chưa ăn cơm tối?” Cô bỗng nhiên nhớ tới, cấp cứu bắt đầu từ chập tối, chỉ sợ thực sự anh còn chưa kịp ăn.
Anh gật đầu, “Đi cùng tôi?”
Vô hình, trái tim cô giống như một miếng bọt biển hút nước, bị người ta gõ nhẹ một cái, liền mềm nhũn lõm xuống, chậm rãi chảy nước.
Anh chưa bao giờ nói với cô “đi cùng anh”, trước giờ đều là cô quẩn quít cùng anh.
Nếu như sáu năm trước, cho dù anh nói một lần “Lưu Tranh, đi ăn cơm cùng anh” hoặc là “đi bệnh viện cùng anh”, thì bất luận anh có yêu cô hay không, có lẽ cô cũng sẽ không ly hôn, bởi vì chỉ cần một lần cô cảm nhận được anh cần cô, cô sẽ có cảm giác thành công.
Nhưng thời gian từ từ trôi qua, lúc cô không còn nghĩ đến từ “cùng” kia nữa, anh lại nói.
“Anh tự đi đi, em không đói.” Cô cúi đầu, nói nhỏ.
Không nhìn được biểu cảm lúc đó của anh như thế nào, chỉ biết anh trầm mặc.
Lúc cô chuẩn bị xoay người, anh lại nói, “Vậy đi cùng tôi xuống quầy bán đồ ăn vặt dưới lầu mua ít đồ ăn đi.”
Ở trước mặt anh chung quy cô chỉ là một chiếc bánh bao…
Cô không nên ngẩng đầu nhìn anh, vừa nhìn một cái, lại không thể nào cự tuyệt được đôi mắt đó.
“Đi chứ.” Trong đêm khuya yên tĩnh, giọng nói của anh giống như dây đàn run rẩy.
Cô thở dài trong lòng. “Đi thôi.”
Quầy bán đồ ăn vặt đã từng là nơi cô thích, đến đón anh tan ca, không muốn đợi ở văn phòng làm ảnh hưởng công việc của anh, thì sẽ đợi ở đây, vừa mua chút đồ ăn vặt, vừa nói chuyện phiếm với bà chủ, sau đó quen rồi, còn làm người bán hàng miễn phí giúp bà chủ, chỉ có điều, từ lúc đến đây học bồi dưỡng, cô lại không bước vào đây một bước.
Quầy hàng thường đóng cửa rất muộn, bây giờ đi xuống quả thật vẫn còn mở, bà chủ vừa xem phim vừa ngủ gà ngủ gật.
“Bà chủ, xin lỗi đã làm phiền, cháu muốn mua đồ.” Anh nhẹ nhàng gọi bà chủ tỉnh.
Bà chủ vừa nhìn, mắt đã mở lớn, lần lượt quan sát hai người họ, “Hai…hai đứa…” Cuối cùng nhìn Nguyễn Lưu Tranh cười, “Lần trước bác đã nói thoạt nhìn thấy quen mà! Là cháu à! Không gặp nhiều năm vậy rồi, bác nhìn qua cũng không nhận ra! Hôm nay thấy bác sĩ Ninh mới nhớ tới!”
“Cháu chào bác.” Nguyễn Lưu Tranh cười cười.
“Ai ya, nha đầu này, mấy năm nay cháu đi đâu thế?” Bà chủ tỉnh cả ngủ, nhiệt tình hỏi.
Cô hơi do dự, không biết phải nói bao nhiêu câu để giải thích việc cô đã ly hôn nhưng nay lại đứng cùng anh.
Trong thời gian do dự này, anh nói thay cô, “Lưu Tranh cô ấy đi học ở ngoài ạ.”
“Phải không? Đỗ nghiên cứu sinh hả?” Bà chủ cười hỏi.
“Vâng.” Cô gật đầu, nhớ tới hình ảnh lúc trước ngồi đây vừa ăn vặt vừa cầm sách đọc.
“Tốt quá! Hai vợ chồng đều học y, có tiếng nói chung!” Bà chủ cười.
Nguyễn Lưu Tranh nhìn anh, “Anh muốn mua gì? Mua nhanh chút đi!”
Ánh mắt anh lướt qua kệ hàng, chần chừ, “Tôi cũng không biết ăn gì… Trước kia em thường ăn cái gì?”
Cô lẩm bẩm một câu, “Em có mua để thay cơm đâu, mua mấy thứ quả khô gì đó…”
Vì vậy anh cầm lên một hộp mì ăn liền, ngược lại hỏi cô, “Em thì sao? Ăn cái gì?”.
||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||
Cô nhíu mày, “Không phải chứ? Anh cũng ăn cái này?” Không phải anh luôn ăn cơm ngon mặc áo đẹp sao? Chí ít, mấy năm cô ở Ninh gia, về phương diện ăn uống, bất luận là cô hay Ôn Nghi đều tốn quá nhiều tâm tư.
Anh cầm hộp mì, bộ dạng không sao cả, “Sao tôi không thể ăn? Kỳ thực trước đây tôi cũng thường ăn.”
“Lúc ở Mỹ sao?” Anh nói là ‘thường’, nhất định là thời gian cô không ở đó, lúc có cô, chắc sẽ không có bất cứ cơ hội nào cho anh ăn mì ăn liền.
“Ừm.”
Anh vừa nói, bà chủ liền nói chen vào, “Ôi, bác sĩ Ninh, không phải mọi người vừa mới làm phẫu thuật xong chứ?”
“Phải ạ.” Anh nói.
“Ôi! Vất vả vậy mà ăn mì ăn liền á? Cái này không tốt cho sức khỏe đâu! Thế này đi, họ hàng nhà bác bán xiên nướng ở bên kia trường học, bác gọi điện thoại cho họ mang xiên nướng đến, bác nấu thêm tô mì cho hai đứa.” Bà chủ nhiệt tình nói.
“Như thế có làm phiền bác quá không?” Anh hơi ngại, hơn nửa đêm còn để người ta nấu mì, chỗ này cũng không phải nhà hàng.
“Ôi, không phiền! Bác quen với nha đầu này mà! Lâu rồi không gặp, vừa thấy lại thân! Hai đứa mau ngồi xuống đi, bác đi gọi điện thoại! Để họ khẩn trương đưa tới.” Bà chủ dọn chiếc bàn ăn cơm nhỏ của mình ra.
“Vậy được ạ, cảm ơn bác.” Bà chủ chân thành như vậy, Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy từ chối ngược lại là bất kính.
Mì nóng hổi bưng lên, xiên nướng cũng được đưa tới rất nhanh.
Nguyễn Lưu Tranh vốn dĩ không muốn ăn gì, nhìn thấy xiên nướng này cũng hơi thèm, chỉ là, hình như trước giờ chưa thấy anh ăn xiên nướng bao giờ.
Anh cầm một cái cánh gà lên hỏi cô, “Ăn không? Tiến sĩ Y học đại nhân.” Nghe thấy trong lời nói có chút chế nhạo, trong mắt tiến sĩ y học, mấy thứ này đều là đồ rác rưởi.
Dưới ánh đèn, ánh mắt anh như trong suốt, “Ăn.”
“Không phải anh cũng đã từng ăn xiên nướng chứ?” Cô chưa thấy anh ăn.
Anh ngừng lại, “Ăn rồi.”
Ngưng trệ phút chốc, là chuyện cô rất quen thuộc, nháy mắt cô đã hiểu, anh đã từng ăn, lúc vẫn đi học ăn cùng Đổng Miêu Miêu.
Cô chưa từng thực sự để ý khoảng thời gian đó của anh, quá khứ đều chưa từng, tình huống hiện tại? Nghe thấy nhớ đến cũng chỉ vẻn vẹn là một thoáng ngưng trệ trong lòng, sau đó, đem cánh gà đưa cho anh, “Ăn thôi!”
“Em tự ăn đi.” Anh nhẹ giọng, ánh mắt dừng trên mặt cô.
Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến sẽ cùng anh chen chúc trong một cửa hàng nhỏ, cùng ăn xiên nướng, ăn mì, cô cười nhẹ nhàng, chậm rãi cắn cánh gà.