Nhân phẩm của anh Quyên tử như thế nào Nguyễn Lưu Tranh đã quá rõ, nhưng Quyên Tử một mình mất năm không có tin tức gì không phải là không hợp lý sao? Nhưng mà, cô nghĩ lại, không phải mình cũng sáu năm không về nhà sao? Nhất thời cảm thấy cũng không có tư cách gì để bình luận cô ta, chỉ là trong lòng siết lại thật chặt, hạ quyết tâm sau này phải dành nhiều thời gian ở cùng bố mẹ.
“Vậy về sau sao cô lại có tin tức?” Cô hỏi.
“Ủy ban dân cư gọi điện cho tôi, họ nói có được số của tôi từ phía cảnh sát.”
Nguyễn Lưu Tranh suy nghĩ một chút, đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra.
Quyên Tử lại giải thích cho cô một chút tình huống cụ thể của bà Thái, sau đó quay về chăm sóc mẹ cô ta, Nguyễn Lưu Tranh cũng trở về phòng làm việc, không có thời gian nói gì nhiều, trợ giúp anh mở bệnh án hôm nay phải mở, cùng anh tiến vào phòng phẫu thuật.
Hơn một giờ chiều mới làm phẫu thuật xong, về đến phòng làm việc, đói đến mức ngực sắp dán vào lưng.
“Lưu Tranh, cơm vẫn còn hơn ấm đó, tự lấy đi!” Đàm Nhã cầm thuốc nước vội vàng đến phòng bệnh, để lại cho cô một câu.
“Được, cảm ơn cậu!” Từ phòng phẫu thuật ra đã qua bữa trưa là chuyện thường xảy ra, nếu như Đàm Nhã làm ca sáng thì luôn gọi cơm cho họ.
Cô đi lấy một phần cho mình một phần cho anh.
Đinh Ý Viên không cần vì người nhà cô ấy đưa cơm đến.
Đặt cơm lên bàn anh còn mình thì ngồi xuống bên cạnh anh ăn.
Anh đang nghiêm túc nhìn một loạt hình ảnh cộng hưởng từ (MRI), cô nhìn qua, là giường 46 cô sắp mổ chính.
“Thầy Ninh, ăn cơm đi.” Cô nhắc nhở anh.
Lúc này anh mới xoay người ngồi xuống, rất tiện tay cầm thìa lên, cũng không nói cảm ơn gì gì đó…
“Thầy Ninh.” Cô ở bệnh viện mấy năm cũng đã rèn được tốc độ ăn cơm, có thời gian tranh thủ ăn, bằng không chưa xong lại phải đặt xuống, lúc này thừa dịp phòng làm việc không có người khác, tranh thủ lúc rảnh rỗi hỏi anh, “Con gái bà Thái có phải là anh bảo Thời Khiêm tìm được không?”
Anh chậm rãi nhìn trái nhìn phải mà nói, “Em còn nhớ Thời Khiêm?”
“….” Đây là lời gì? Dù thế nào cũng là em họ anh, cô đi học chứ không mất trí nhớ, “Có phải không thế?”
“Ừm.”
“Nếu đã như vậy, thì nóng nảy cái gì? Nói rõ ràng không được sao?” Cô lẩm bẩm oán trách vài câu.
“Nếu đã nhớ Thời Khiêm sao không nhớ tính khí của tôi?”
“…” Tính khí của anh? Hừ, sao cô không nhớ? Con độc nhất, từ nhỏ được nuôi nấng như một đại thiếu gia, nghe mẹ chồng trước nói, đã từng là chúa khoe khoang, cùng với mấy đứa trẻ trong viện gây không ít họa. Cô nghĩ, chỉ là sau chuyện của Đổng Miêu Miêu, thì mới kiềm nén trầm lắng. Cô từng thấy dáng vẻ khoe khoang của anh, lại hiếm thấy anh nóng nảy, nhưng lại không phải không có, có một lần, cũng là người nhà bệnh nhân đưa phong bì cho anh, đối phương còn là người quen, đến tận nhà thăm hỏi, lúc đó anh không cho người ta thể diện gì, còn khiến cô kinh ngạc, dù sao từ bắt đầu kết hôn, anh vẫn luôn ôn hòa.
Nhất thời cô rơi vào trầm tư, không chú ý đến anh, nghe thấy cái thìa nhẹ vang lên mới nghé mắt nhìn, phát hiện anh đóng hộp cơm lại.
<!-- pc_1 -->
“Không ăn nữa?” Cô phát hiện cơm còn dư hơn nửa.
“Ừm.”
“…” Câu trả lời của anh có thể nhiều thêm mấy chữ không? “Ăn không ngon hay là dạ dày khó chịu?”
Anh hơi nhíu mày, lại cầm hộp cơm ăn lần nữa.
“…” Tính tình quỷ quái! “Có phải không thoải mái không?” Cô chỉ có thể truy hỏi.
Anh nhíu mày nuốt xuống, cuối cùng cũng nói chuyện, “Cơm hôm nay quá cứng!”
Cơm cứng quá làm anh đau dạ dày? Vậy làm sao?
Cô cúi đầu nhìn xuống cơm của mình, cũng cứng thật, nghĩ đến trong túi còn một cái bánh bao, lấy ra ném cho anh, không khỏi nói thầm, “Em phát hiện em thực sự mắc nợ của anh!”
Tiện tay cầm ly nước của anh đi, rót sữa ấm cho anh.
Bộ dạng anh nhãn nhã ăn bánh bao, uống sữa, còn hơi sung sướng.
Cô bắt đầu tiếp tục nói, “Anh đó, bây giờ ở bệnh viện đang điều tra sự kiện bà Thái, kết quả anh còn chế giễu ngược, lại còn cho con gái bà Thái xem tức giận, ngộ nhỡ người con gái này cũng không biết đạo lý, không phải anh lại đụng chạm rồi sao?”
Anh uống một hơi cạn sạch cốc sữa, không đồng ý nói, “Không phải em còn ở đó sao?”
“….” Hóa ra anh đang đợi cô khắc phục hậu quả cho anh?
Nghĩ như vậy, cô vẫn cảm thấy quả nhiên mình thực sự mắc nợ anh! Đặt thìa xuống, vặn anh, “Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì em phải giải quyết cho anh? Xung quanh anh đều là nợ phong lưu, em dọn thay anh, anh làm mất lòng bệnh nhân em cũng dọn cho anh, kính nhờ thầy Ninh, em đến học phẫu thuật, không phải đến lau mông cho anh nhé!”
Cô còn thật sự ăn ý phối hợp với anh như có thần giao cách cảm, mỗi một lần đều hấp ta hấp tấp, còn không cần anh nói! Nhớ lại một chút, lần trước đánh người cũng là như thế, đáng đã đánh rồi, cũng là cô đi theo giải thích, cũng khó trách, anh là một người kiêu ngạo như vậy, đâu có giải thích vụn vặt?
“Cô gái à, thường xuyên nói cái mông cái mông là không văn nhã.” Anh tự đi đến bồn rửa tay rửa ly, rửa mặt.
“Cái mông làm sao vậy? Chúng ta đều học y, dùng trực tiếp như vậy có sao?” Bất giác dùng giọng điệu lúc sáng của Đinh Ý Viên nói, hơn nữa cô cũng không phải là cô gái, không khỏi phản cảm từ này.
Anh ngồi lại,” Nợ phong lưu của tôi từ đâu tới?”
“Đinh Ý Viên!” Cô lập tức ví dụ, “Không phải sáng nay em làm rõ cho anh rồi sao? Còn có cô Doãn đó! Cũng đẩy em ra nhận lễ vật! Thật là đủ rồi!”
Lúc này, Đinh Ý Viên từ ngoài tiến vào, kinh ngạc nhìn hai người, “Cái gì đủ rồi?”
“….” May là Đinh Ý Viên đi hùng hùng hổ hổ, không nghe thấy cô nhắc tên cô ấy, vì vậy giơ bát lên, “Ăn đủ rồi.”
Nói xong đứng dậy chuẩn bị đi rửa bát, lại bị anh gọi, “Đợi đã.”
“Chuyện gì?” Cô dừng bước.
“Cầm cả của tôi đi.” Anh chỉ phần cơm mình chưa ăn xong.
Anh sai cô thành quen? Đặc biệt là từ sau tối đó đấm bóp cho anh, đủ thấy con gái thực sự không nên nhẹ dạ…
Cô nhìn Đinh Ý Viên, nếu như bây giờ cô tức giận bỏ đi, có phải Đinh Ý Viên sẽ hoài nghi gì đó? Mà trên thực tế Đinh Ý Viên đã dùng con mắt kinh ngạc nhìn cô….
Cô nhịn!
“Vâng, thầy Ninh.” Ngoan ngoãn đồng ý đi rửa bát cho anh!
Lúc bưng bát của anh đi rửa, Đinh Ý Viên còn khinh bỉ liếc mắt với cô, dường như đang nói, làm mấy việc vặt này để nịnh hót thầy Ninh.
Cô thực sự rất oan, cô cũng không muốn mà…
Lúc xử lý bát cơm đó của anh, trong lòng có chút thổn thức, Đinh Ý Viên cũng có người đưa cơm cho cô ấy, nhà anh nhiều người làm như vậy, anh lại không biết bảo người trong nhà đưa cơm cho, mặc dù anh không kén chọn, nhưng cơm nhà ăn lúc cứng lúc mềm, dạ dày anh sao chịu được? Nghĩ tới trước kia ngày ngày mình đều đưa cơm đến cho anh, không khỏi còn có chút buồn phiền.
Bởi vì tâm trạng này, lúc cô quay trở lại anh giao ly nước cho cô bảo cô đi rót, cô cũng không chống đối, giống như tiện tay rót sữa giúp anh.
Nhưng lúc anh nhận ly nước cũng không thèm ngẩng đầu lên, “Bác sĩ Nguyễn, chúng ta nói chuyện về phẫu thuật giường 46.”
“Vâng.” Đây là chính sự.
Đây là phẫu thuật đầu tiên cô mổ chính ở Bắc Nhã, tự dưng cô cảm thấy dường như anh còn chú trọng hơn cô, tuần trước trước khi họp khoa đã kéo cô nói chuyện riêng hai lần, sau khi họp lại nói với cô một lần, đây là lần thứ hai sau họp,.
“Đường rạch phía dưới đừng vượt quá phần ngang cung xương gò má, cố gắng đến gần bình tai. Cần phải tránh các mạch máu tránh làm tổn thương thần kinh, tĩnh mạch thái dương nông mắt thường có thể nhìn thấy, động mạch thái dương nông có thể dùng ngón tay sờ được, đến lúc đó tôi ở bên cạnh em, tôi sẽ xem xét và nhắc nhở em, không cần sợ, còn nữa, đường rạch có thể điều chỉnh cho thích hợp, để tránh tổn thương và xuất huyết…”
Anh tỉ mỉ dặn dò cô các hạng mục công việc, mà thực ra những thứ này cô đã sớm thuộc lòng, nhưng sự nghiêm túc này của anh vẫn khiến lòng cô ấm áp.
Con đường y học này không có bờ bến, có lẽ sau khi rời khỏi Bắc Nhã cô vẫn sẽ gặp rất nhiều thầy giỏi, nhưng anh vĩnh viễn là người đặc biệt nhất, cũng nhất định là người tốt với cô nhất, điều này không có gì để nghi ngờ.
Nhìn khuôn mặt tinh tế trước mắt không thay đổi, nhìn thấy sự nghiêm túc và kỳ vọng trong mắt anh, còn có giọng nói êm dịu thanh mát như nước suối quanh quẩn bên tai, đầu mũi cô chua xót, trong mắt, vẻ mặt của anh như phủ lên một tầng sương mù, dần dần trở nên mơ hồ, ngay cả giọng nói của anh cũng mơ hồ.
Mãi đến lúc truyền đến một tiếng quát lớn của anh, “Nguyễn Lưu Tranh!”
Cô chợt bừng tỉnh ngộ, đôi mắt như ngọc như sương mờ mịt nhìn anh.
“Có thể để ý một chút không? Sắp phải mổ rồi! Em cho rằng là trò đùa sao?” Anh thực sự tức giận rồi.
Cô biết mình thất lễ, hơi áy náy, nhưng vẫn mỉm cười một tiếng, “Thầy Ninh, sao em cảm thấy anh còn sợ hơn em thế?”
Ánh mắt anh hơi ngưng đọng.
“Yên tâm đi, thầy Ninh, những lời anh nói em thực sự nhớ kỹ toàn bộ rồi! Anh đã nói bốn lượt rồi đấy!” Cô mỉm cười, “Thầy Ninh, em hiểu phẫu thuật quan trọng bao nhiêu, kỳ vọng của anh với em em cũng hiểu, em sẽ không phụ lòng anh đâu, càng không phá hỏng danh tiếng của anh.”