Đổng Hân Nhiên bóp không có chút sức lực nào, Đổng Miêu Miêu không đau, chỉ bi thương nhìn Đổng Hân Nhiên, nước mắt rơi xuống lã chã.
Phương Trì Châu dễ dàng tách tay Đổng Hân Nhiên ra, điều dưỡng đặc biệt giúp chăm sóc Đổng Hân Nhiên, trong lúc luống cuống tay chân, còn làm vỡ một chiếc ly thủy tinh.
Mà anh ấy, thì ôm Đổng Miêu Miêu vào trong ngực, vỗ về sau gáy cô ấy.
Đổng Miêu Miêu lắc lắc đầu, đỏ mắt mỉm cười với anh ấy, “Em không sao, không yếu ớt như vậy đâu, bây giờ mẹ em không tỉnh táo lắm, em sẽ không để ý đâu.”
Trong miệng Đổng Hân Nhiên vẫn lẩm nhẩm mấy lời kỳ lạ, “Đây là báo ứng của tao…bóp chết mày…bóp chết rồi sẽ không có báo ứng nữa…Sẽ không đau nữa…đau….đau…Miêu Miêu, con có đau không?” Vừa nói vừa khóc.
Đổng Miêu Miêu thoát khỏi ngực Phương Trì Châu, xoay người mỉm cười với Ninh Chí Khiêm và Nguyễn Lưu Tranh, “Ngại quá, để mọi người chê cười rồi.”
Ninh Chí Khiêm không nói gì, Nguyễn Lưu Tranh chỉ cười cười.
“Mấy giờ lên máy bay vậy?” Đổng Miêu Miêu lại hỏi.
Nguyễn Lưu Tranh liếc mắt nhìn Ninh Chí Khiêm, ánh mắt anh lại rơi trên người Đổng Hân Nhiên, cô chỉ có thể trả lời, “Tám giờ.”
Đổng Miêu Miêu nhìn đồng hồ đeo tay, “Ấy, vậy hai người phải đi rồi, gặp lúc tắc đường thì không kịp đó.”
“Đúng vậy.” Nguyễn Lưu Tranh dừng một chút, “Vậy, chúng tôi đi nhé?”
“Được, tạm biệt.” Đổng Miêu Miêu nhìn về phía Phương Trì Châu, “Em trông mẹ, anh đi tiễn họ một chút đi.”
“Được.” Phương Trì Châu có chút không yên tâm nhìn Đổng Hân Nhiên.
“Em thực sự không sao, anh đi đi.” Đổng Miêu Miêu đẩy đẩy Phương Trì Châu.
Phương Trì Châu vẫn đưa họ đến thẳng sân bay, hai người đàn ông này, có người nói có vấn đề nói…
Có một phút chốc Nguyễn Lưu Tranh ảo giác, càng hòa hợp, có phải càng là cố ý không?
Anh là một người học rộng, vấn đề gì cũng có thể hiểu chút ít, đối với chuyện quân sự cũng hiểu, dù sao cũng xuất thân từ đại viện, mà sự hiểu biết của Phương Trì Châu cũng không ít, ngoại trừ quân sự còn có thể nói vấn đề khác, dọc đường đi toàn là hai người đàn ông nói, trình độ ăn ý khiến suýt chút nữa cô quên mất thuộc tính của Ninh Chí Khiêm, không phải anh thuộc hỏa à? Vậy Phương Trì Châu thì sao? Bản tính cũng là nói chuyện thân thiện như vậy sao?”
Cô không nói gì, chỉ nói tạm biệt với Phương Trì Châu ở sân bay.
Hành trình đi Thẩm Dương lần này vẫn còn có chút cứng ngắc, có điều, có vài chuyện có lẽ cần một lần hòa hoãn.
Lúc ăn bữa tối ở sân bay, anh vẫn xem điện thoại, trong đó có tài liệu bản chính từ bệnh viện gửi tới.
Cô cũng lấy di động ra giết thời gian, nhưng vừa mở khóa điện thoại, tấm ảnh Av của anh lập tức đập vào mặt.
Bỗng nhiên cô nhớ tới từ sáng đến giờ mình vẫn chưa dùng điện thoại, mặt đỏ đến tận mang tai, mau chóng xóa đi.
Hành động hoảng loạn của cô rơi vào mắt anh, khiến anh cười thành tiếng.
“Còn cười! Đều là anh!” Cô nhìn xung quanh một chút, may là không ai nhìn thấy, không dám tưởng tượng nếu như lúc này có nhân viên đi qua nhìn thấy thì mặt cô nên để ở đâu.
“Chẳng lẽ không phải là em tự chụp à?” Anh đóng tài liệu trên điện thoại đi.
“Còn không phải do việc anh lật tung vòng tròn bạn bè và thư viện ảnh của em gây ra à? Lẽ nào vòng tròn bạn bè của anh có em?” Có điều, vòng tròn bạn bè của anh trống không, chẳng có gì cả.
Anh vẫn cười cười.
Nguyễn Lưu Tranh chợt nhớ tới cái gì đó, mở đến phần cuối nhất của vòng tròn bạn bè, đưa ra cho anh xem, “Anh xem xem có anh không?”
<!-- pc_1 -->
Ảnh pháo hoa cô đã từng chụp, có cô và anh trong cùng một khung hình! Chỉ có điều sáng này cô không nhớ ra thôi…
Anh liếc mắt một cái, “Cái này cũng tính á? Ngay cả người qua đường cũng không được tính nha? Còn cách mấy trăm người so với người qua đường!”
“Nhưng mà…ừm em…hôn anh rồi?”
“Phải không?” Anh nói, “Đi thôi, đi check in.”
Ừm, đi check in! Anh cười là được rồi! Cô dắt tay anh, đi kiểm tra an toàn.
Chuyến bay muộn giờ, lúc hạ cánh xuống Bắc Kinh đã là mười giờ.
Anh vẫn đưa cô về trước, xe dừng lại trước cổng nhà họ Nguyễn.
“Anh ngủ ngon, ngày mai gặp.” Cô thấy tay anh chống trên vô-lăng, giơ tay nắm chặt.
Anh cụp mắt nhìn tay cô, bật cười, “Nếu như em hôn anh một cái, anh sẽ càng vui vẻ.”
“…” Điển hình cho việc có voi đòi tiên! Có điều cô vẫn vươn người qua hôn trên mặt anh một cái.
Anh thong thả gật đầu, “Đây mới gọi là hôn! Xóa tấm ảnh chụp kiểu người qua đường kia đi cho anh, đổi thành tấm này!”
Lại vòng đến chuyện ảnh chụp!
Cô mở cửa nhảy xuống xe, “Bai bai!” Anh nhìn theo bóng lưng cô, mãi đến khi cô vào trong nhà, mới quay đầu xe trở về nhà họ Ninh.
Về đến nhà đã sắp nửa đêm, Ninh Tưởng đi ngủ từ sớm, Ôn Nghi cũng đã nghỉ ngơi, chỉ có đèn trong thư phòng còn sáng.
Ninh Thủ Chính biết anh đã trở về, nên mở cửa đợi anh.
Nhìn thấy dáng vẻ ngồi ngay ngắn của Ninh Thủ Chính, chân mày anh nhíu chặt, giả vờ như không nhìn thấy.
“Đợi đã!” Ninh Thủ Chính càng muốn chặn anh lại.
Anh hơi thiếu kiên nhẫn, “Lại thế nào?”
“Anh đi đến đó, thì tình hình như thế nào?” Ninh Thủ Chính ăn nói khép nép.
Anh vừa nhìn liền nổi nóng, “Vì một người phụ nữ bên ngoài mà ăn nói khép nép với tôi! Vì mẹ, ông chỉ biết ngang ngược!”
Ninh Thủ Chính ngẩn ra, không thể phản bác.
Anh cười lạnh, “Ông muốn biết?”
Ninh Thủ Chính chần chừ nửa ngày, “Anh có thể cứu được không?”
Anh trầm mặc, không đưa ra một câu trả lời khẳng định hay phủ định, lại lạnh nhạt nói, “Bà ấy có lời muốn nói với ông.”
“Cái…cái gì?” Ninh Thủ Chính vừa muốn nghe lại vừa sợ Ninh Chí Khiêm nổi nóng.
Anh nhịn cục tức xuống, giọng nói càng thêm lạnh lẽo, “Bà ấy nói, đời này chuyện bà ấy hối hận nhất chính là gặp ông! Bà ấy nói, bà ấy không nên sinh ra Miêu Miêu! Bà ấy nêu bóp chết Miêu Miêu từ lúc sinh ra!”
Nói đến đây, anh đã cắn răng, mà Ninh Thủ Chính thì chấn động mạnh, thậm chí lùi về sau hai bước.
Ninh Chí Khiêm cũng không liếc mắt nhìn ông ấy một cái, trực tiếp đi về phòng.
Tối đó, đèn trong thư phòng của Ninh Thủ Chính sáng cả đêm.
Mấy ngày nay Ôn Nghi cũng đã chia phòng với Ninh Thủ Chính, chỗ ngủ của ông ấy chính là thư phòng. Ngày hôm sau lúc Ninh Chí Khiêm xuống nhà chuẩn bị đi làm, phát hiện Ninh Thủ Chính vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, anh vừa muốn không để ý tới, lại nghe thấy ông ấy bắt đầu gọi điện thoại.
“Alo, luật sự Lưu, tôi muốn lập di chúc một lần nữa, hôm nay ông sắp xếp giúp tôi một chút.”
“…” Đổi di chúc?
Anh không phải một người để ý tiền tài, di chúc của ông ấy là gì anh cũng không biết, nhưng muốn đổi thành thế nào, thì nhất định có liên quan đến một người.
Trên thực tế, Đổng Miêu Miêu có quyền thừa kế, nếu như ông ấy thực sự muốn cho Đổng Miêu Miêu thừa kế cái gì, anh cũng không có quyền xen vào, lại càng không có ý kiến, nhưng về phía mẹ thì khác, nếu như ông ấy lại tự ý đổi di chúc, thì ngọn lửa trong cái nhà này sẽ lại bùng cháy, sợ là mãi mãi không dập được.
Cho nên, Ninh Chí Khiêm vẫn dừng chân khuyên nhủ ông ấy, “Ông muốn đổi di chúc mẹ có đồng ý không?”
Ninh Thủ Chính ngẩn ra, lắc đầu.
“Nếu như ông muốn mẹ chết, thì cứ đổi tùy tiện!” Anh lạnh nhạt nói.
Ninh Thủ Chính vô cùng suy sụp, “Nhưng con bé cũng là con tôi!”
Trên mặt Ninh Chí Khiêm phủ một tầng màu xanh đen, “Ông còn nhớ ông là một người bố sao? Nếu như ông thực sự có trách nhiệm của một người bố, thì ông sẽ có thêm một đứa con ở bên ngoài sao?”
Nhưng mà, nếu như không có người bố không có trách nhiệm, thì cũng sẽ không có cô ấy…
Bên tai vang lên những lời nói hỗn loạn của Đổng Hân Nhiên: Tao nên bóp chết mày….tao nên bóp chết mày…
Sắc xanh trên mặt anh càng đậm, “Ông đã đồng ý với tôi phải chăm sóc mẹ thật tốt, ông quên rồi?”
Ninh Thủ Chính trầm mặc.
“Tôi hy vọng bất luận có chuyện gì ông đều có thể nói với mẹ! Chứ không phải lén lén lút lút như năm đó, còn có thêm một đứa con gái!” Anh ném xuống câu này rồi rời đi.
Nói với mẹ?
Nói dễ như vậy sao!
Anh đoán chắc Ninh Thủ Chính không dám nói, mà trên thực tế, Ninh Thủ Chính thực sự không dám nói.
Lần tiếp theo đến Thẩm Dương là chủ nhật.
Buổi sáng Ninh Chí Khiêm vẫn khám bệnh ở phòng khám, ăn cơm xong mới đón Nguyễn Lưu Tranh xuất phát, trước khi đi còn không quên dặn dò, Tiểu Tưởng sắp được xuất viện, đến lúc đó phái người đi đón.
Lần này đến Thẩm Dương, trời vẫn còn sớm, Ninh Chí Khiêm và Lưu Tranh bước đi vội vã ở sân bay.
Anh mở điện thoại ra, phát hiện có một chuỗi cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của chủ nhiệm Hồ.
Anh lập tức gọi lại, “Alo, chủ nhiệm Hồ, là tôi. Chí Khiêm.”
“À, chủ nhiệm Ninh à!” Giọng nói của chủ nhiệm Hồ toát lên sự sốt ruột, “Tôi gọi nhiều cuộc như vậy cậu đều tắt máy, tôi đoán hai người đã lên máy bay.”
“Đúng vậy, chủ nhiệm Hồ, chúng tôi vừa xuống máy bay, sao thế?” Anh trầm giọng hỏi.
Chủ nhiệm Hồ thở dài, “Bệnh nhân ở giường 35 đó, tự sát rồi…”
Ninh Chí Khiêm sững sờ ngay tại chỗ.
“Tôi gọi điện chính là muốn nói với cậu, không cần đến nữa, nhưng điện thoại của cậu cứ tắt suốt…”
“Tôi đã đến Thẩm Dương rồi.” Bước chân của anh chậm lại, “Cho nên, chết rồi sao?”