Nhưng mà, cuộc sống sẽ không mãi thuận buồm xuôi gió như vậy.
Cuối tuần nào đó, một mình Ninh Hồi đi đến nhà họ Tiêu học thêm, chỉ vì Ninh Ngộ phải tham gia cuộc thi diễn thuyết tiếng anh không thể đi cùng cô như trước.
Đương nhiên Ninh Hồi vui như hoa, khó khăn lắm mới chờ được Ninh Ngộ không đi theo, cuối cùng cô bé cũng có thể ở riêng với anh Nhất Nhất.
Bất giác đã hai năm trôi qua, tuổi đã nhiều hơn, suy nghĩ cũng đã phát triển hơn, từ một trái tim hơi hơi nhú mầm ban đầu, qua ngày tháng đã dần dần bén rễ sinh chồi, đến bây giờ, rễ đã cắm sâu xuống đất, vững chắc không di chuyển trong lòng, cái cây nhỏ của tình yêu thầm lặng đầu tiên cũng đang khỏe khoắn lớn lên trong tim, bởi vì tuổi trẻ, bởi vì không biết sợ, nên toàn bộ đều là ánh mặt trời trong cơn mưa, không một chút tạp chất, cũng không một chút u ám.
Học thêm xong đã là buổi tối, Tiêu Nhất Nhất thấy Ninh Ngộ chưa đến, liền đứng dậy, “Đi thôi, anh đưa em về.”
Ninh Hồi thích thú cười cong mắt, “Em muốn ăn sữa chua đông đặc trên đường.”
Sữa chua nhà ai cũng có rất nhiều, nhà họ Tiêu cũng thường xuyên chuẩn bị, nhưng cô muốn ăn sữa chua đông đặc lại chỉ có thể đi mua. Ngược lại cũng không phải thực sự muốn ăn sữa chua, chẳng qua chỉ là suy nghĩ trẻ con của cô, đi đường mua sữa chua thì anh Nhất Nhất có thể đi cùng mình một đoạn đường dài.
Thời kỳ thiếu nữ yêu thầm một người, niềm vui đến đơn giản như vậy đó. Đừng nói là cùng nhau đi một đoạn đường dài, cho dù là một lần gặp gỡ bất ngờ vô ý, từ miệng người khác nghe thấy tên của anh thôi, cũng có thể khiến tai cô nóng tim cô loạn rất lâu.
Tiêu Nhất Nhất nhìn cô cười, một chữ đơn giản, “Được.”
Phút chốc cô càng híp mắt, khuôn mặt thỏa mãn, nhìn đến nỗi Tiêu Nhất Nhất không nhịn được cười thành tiếng, “Nha đầu ngốc, sữa chua đông đặc thôi mà có thể vui như vậy?”
Cô không nói, chỉ nắm tay anh Nhất Nhất, thúc dục “đi mau đi mau”, điều khiến cô vui vẻ đương nhiên không phải sữa chua đông đặc….
Tiêu Nhất Nhất để mặc cô dắt tay, giống như lúc trước dắt cô khi cô mới biết đi, xoay tay nắm lấy tay cô, cúi đầu nhìn bước chân của cô.
Ninh Hồi hơi đỏ mặt, ánh mắt sáng lấp lánh, sự dịu dàng nhu mì của cô gái mới biết yêu trong mắt cô chảy trôi không thể che đậy được. Cô hơi cúi đầu không dám để anh Nhất Nhất nhìn thấy, chỉ chuyển động ngón tay, từ việc được anh nắm trong lòng bàn tay chuyển thành đan mười ngón tay với anh.
Đôi tay này của anh Nhất Nhất đã dắt cô lớn lên, nhưng theo sự tăng lên của tuổi tác, không biết từ khi nào đã bắt đầu không còn tay nắm tay nữa, mặc dù anh Nhất Nhất vẫn thường xuyên xoa đầu cô, hoặc là có động tác thân mật khác, nhưng dưới cách nhìn của cô, chúng đều khác với nắm tay, xoa đầu cũng thế, những thứ khác cũng thế, đều là sự cưng chiều của anh với cô em gái nhỏ, tay nắm tay hay đan tay vào nhau như vậy có ý nghĩa khác rồi! Trước kia Ninh Ngộ luôn đi theo cô, cô không có cơ hội giơ móng vuốt của mình ra, bây giờ khó khăn lắm Ninh Ngộ mới không ở đây, cô cũng sắp mười tám rồi, cuối cùng cũng có thể giơ ra móng vuốt của mình!
Tựa như Tiêu Nhất Nhất cảm thấy có chút bất ngờ, ngón tay khẽ siết chặt, cúi đầu nhìn cô.
Ninh Hồi cực kỳ hoảng loạn, lập tức giơ bàn tay đang đan chặt với anh lên, so sánh cho anh xem, “Anh Nhất Nhất, anh xem này, tay của em to bằng tay anh rồi đấy!”
Có một tia khác lạ lóe lên trong lòng Tiêu Nhất Nhất, nhìn khuôn mặt đỏ bừng và biểu cảm nghiêm túc của cô, chỉ cảm thấy cô trẻ con, cười nói, “Làm sao to bằng nhau được? Tay anh to gấp đôi tay em đó!” Nói xong, lại một lần nữa nắm tay cô vào lòng bàn tay mình, bàn tay nhỏ mềm mại trắng nõn của cô hoàn toàn lọt thỏm trong bàn tay to lớn của anh.
<!-- pc_1 -->
Ninh Hồi không động đậy nữa, chỉ là nắm tay niết lại niết, làm cho lòng bàn tay anh đổ mồ hôi ẩm ướt, trái tim cũng ướt rượt, cả đường đều giương môi cười.
Sữa chua đông đặc ở trên đường có mùi vị gì cô cũng hoàn toàn không biết, từng miếng từng miếng ăn vào trong miệng không phải là sữa chua, mà là tâm trạng của cô lúc này, như mây như khói, chỉ có nụ cười bên khóe môi đó cuối cùng cũng tràn ra cánh môi, tràn vào trong mắt, suy nghĩ không thể ăn hết nhanh như vậy được, không thể ăn hết nhanh như vậy được, lề mề thêm một chút nữa, ở cùng anh Nhất Nhất lâu thêm một chút nữa…
Tiêu Nhất Nhất nhìn dáng vẻ của cô, cuối cùng cũng cảm thấy hôm nay cô kỳ lạ, không khỏi cười hỏi, “Hôm nay sao vậy?”
“Dạ?” Cô sờ sờ mặt mình, sợ mình biểu lộ tình cảm quá rõ ràng, “Cái gì sao ạ?”
“À…..cứ cười mãi thôi, có chuyện gì vui chia sẻ cho anh một ít?”
Chia sẻ hả….sẽ có một ngày nhất định sẽ chia sẻ với anh Nhất Nhất, nhưng bây giờ chưa đến lúc, đợi thêm một chút nữa, đợi cô trưởng thành một chút, có điều, ngày này sẽ không quá xa!
“Sao thế? Có bí mật nhỏ hả? Không muốn nói với anh?” Trong lời nói của Tiêu Nhất Nhất có thêm ý trêu chọc.
“Không có ạ!” Ninh Hồi ngước đôi mắt sáng như sao trời, bởi vì có sự ướt át của tình yêu nên càng thêm lấp lánh nóng bỏng, cầm sữa chua khẽ cắn ống hút, trong mắt lóe lên một chút giảo hoạt, “Anh Nhất Nhất, anh có tiền không?”
Tiêu Nhất Nhất phì cười, “Có chứ! Em còn muốn ăn gì?”
“Không muốn ăn nha!” Cô cảm thấy có phải sau này mình nên ăn ít một chút, để hình tượng của mình có thể trưởng thành một chút, “Ừm…anh Nhất Nhất, đợi sau khi em thi đại học xong, em muốn mở một triển lãm tranh, trưng bày những bức tranh tinh hoa nhất trong mấy năm nay của em.”
Ừm, sẽ mở một triển lãm tranh, một triển lãm chỉ liên quan đến một người, chỉ mở vì một người.
Hứng thú của Tiêu Nhất Nhất bị lời nói của cô kéo lên, cũng có phần kinh ngạc, “Vậy sao? Vậy là cần anh tài trợ cho em hả? Không vấn đề, anh trai sẽ dốc toàn lực giúp em!”
Dốc toàn lực? Cô âm thầm cười hì hì, vậy cũng được nha, có điều thứ cô cần dốc toàn lực không phải là sự tài trợ của anh, vốn dĩ mà, triển lãm tranh của một người cần tài trợ gì?
“À, anh Nhất Nhất không cần tài trợ!” Cô chớp chớp mắt.
“Vậy cần anh giúp em cái gì?” Dốc tiền cũng được dốc sức cũng được, em gái có suy nghĩ này, người làm anh như cậu không được từ chối!
“Anh Nhất Nhất, anh phải mua tất cả tranh của em nha! Em bảo anh mua bao nhiêu anh phải mua bấy nhiêu!” Một tay cô kéo ống tay áo anh, có mấy phần làm nũng, lại có mấy phần bá đạo.
Tiêu Nhất Nhất lại bị cô chọc cười, “Được rồi! Mua bao nhiêu bức cũng được! Anh ấy à! Còn treo chúng lên nữa, mỗi ngày đổi một bức treo trên tường, được không?”
“Không được!” Ninh Hồi kéo tay áo anh lắc lắc, biểu thị không vừa lòng, “Anh phải treo toàn bộ chúng lên, treo cùng nhau ở trên tường! Treo kín cả phòng!”
Tiêu Nhất Nhất đâu thể bướng hơn cô? Cô bé từ nhỏ đã được tất cả mọi người nuông chiều nâng trên lòng bàn tay, trước giờ đều muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Anh bị cô lắc như vậy tự nhiên cái gì cũng đồng ý, rồi làm một tràng “Được được được.”
Lúc này Ninh Hồi mới vừa ý, giơ ngón út ra muốn móc tay với Tiêu Nhất Nhất.
Hành động này càng làm bộc lộ tính tình trẻ con của cô, nhiều năm rồi Tiêu Nhất Nhất chưa làm chuyện này, lúc này chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cười, móc với ngón tay của cô, nụ cười của Ninh Hồi vào giờ phút này sáng rực rỡ, nhưng cũng không phát hiện ra có người đang dừng xe nhìn họ từ phía xa xa.
Ninh Tưởng đến đón Ninh Hồi.
Bởi vì Ninh Ngộ không đi cùng cô bé, nên cậu không yên tâm để Ninh Hồi về nhà một mình, căn đúng thời gian đến đón người, nhưng lại ở trong xe nhìn thấy một màn này.
Sự thân mật của Ninh Hồi đối với Tiêu Nhất Nhất không kém hơn cậu, Tiêu Nhất Nhất đã bế cô đã cõng cô, thậm chí khi Ninh Hồi còn nhỏ, Ninh Hồi khiến mọi người yêu thích còn hôn Tiêu Nhất Nhất, nhưng tất cả những thân mật trước đó đều khác với bây giờ.
Cửa hàng sữa chua trên đường vừa vặn dưới ánh đèn, trong ánh đèn sáng rõ, nụ cười của Ninh Hồi như hoa hướng dương nở rộ, nhưng bây giờ rõ ràng không có mặt trời. Đó là sự tha thiết, tươi đẹp, kích động, thậm chí quyến luyến mà cậu chưa từng nhìn thấy. Đó là, ánh mắt và tình cảm không thể nói thành lời khi cậu nhìn Ninh Hồi.
Cậu nói với chính mình, có lẽ mình nghĩ nhiều rồi, nhất định là quá mẫn cảm rồi, nhưng cậu lại không dám lái xe lên phía trước.
Dường như Ninh Hồi lại cao thêm một chút, đến dưới cằm của Tiêu Nhất Nhất rồi. Tuy đang mặc quần áo học sinh, lưng đang đeo cặp sách, nhưng vóc người lại như một cái cây đang phát triển.
Cậu bừng tỉnh, Hồi bảo sắp mười tám tuổi rồi! Hồi bảo của cậu, thực sự đã trưởng thành rồi…
Cậu chỉ cảm thấy bức tranh trước mắt rất đẹp, tuy nhiên, mắt lại bị đâm đau vô cùng.
Cậu đang lưỡng lự giữa ranh giới đi hay ở lại, mỗi lần do dự, mỗi lần lưỡng lự, trong lòng lại giống như bị một vật nặng hung hăng nghiền qua.
Cuối cùng, cậu lại một lần nữa nhìn hai người trên đường, ép mình thở ra một hơi dài, yên lặng chuẩn bị quay đầu rơi đi, nhưng ngay lúc này, nhìn thấy Tiêu Nhất Nhất chỉ về hướng của cậu, Ninh Hồi bèn vui vẻ như một con nai nhỏ chạy qua.
“Anh, sao anh lại đến ạ?” Ninh Hồi vẫn cầm sữa chua của cô bé, gương mặt ửng hồng, cười tươi như hoa trèo lên xe.
Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của cô, trong lòng cậu âm thầm thả lỏng, có lẽ mình thực sự nghĩ nhiều rồi! Cười cười, “Đến đón em!”
Tiêu Nhất Nhất vươn người qua, “Hồi bảo, nếu Ninh Tưởng đến đón em rồi thì anh không đưa em về nữa, mai phải đi học rồi đó, tối nay nghỉ sớm một chút.”
Hả? Ninh Hồi hơi tiếc nuối, hóa ra anh Nhất Nhất còn định đưa cô về nhà!