“Anh không dám tin tưởng ở em sao?” Cô nhìn anh chăm chú, mỉm cười.
Gương mặt căng cứng của anh dần dần thả lỏng một chút, ánh mắt cũng dịu dàng hơn, “Dùng sự thật nói chuyện.”
Cô giơ tay hình chữ V, nháy một mắt với anh, nét mặt cực kỳ sống động rạng rỡ.
Anh thực sự lo lắng cho cô, cô hiểu.
Nhắc tới quan hệ giữa họ chính là kỳ diệu và vi diệu như vậy.
Anh là người gần cô nhất, cũng là người xa nhất….
Cô tin trên thế giới này trừ người nhà ra, cũng sẽ không có ai bảo vệ cô hơn anh, bất luận là sáu năm trước, hay bây giờ là sáu năm sau, nếu như giữa họ tồn tại một thử thách sinh tử, cô muốn anh chết, anh cũng sẽ không chút do dự, về điểm này cô chưa từng hoài nghi, chỉ có điều, người vì cô mà chết này, lại không sống vì cô.
Là anh khiến cô hiểu, sống càng khó khăn hơn so với chết. Nếu như chết có thể giải quyết vấn đề, thì rất nhiều năm trước có thể anh đã chọn chết đi, mà trên thực tế, có lẽ anh đã chết từ lâu rồi…..
“Cố lên.” Anh nói.
Anh ngồi gần cửa sổ, ánh mắt mềm mại, toàn bộ ánh nắng mùa thu ngoài cửa sổ đều khảm vào trong mắt anh, rất ấm áp, nhưng cũng rất chói mắt. Xa một chút, có lẽ vẫn còn ấm áp, mà sẽ không bị thiêu đốt.
Khoảnh khắc đó, cô thừa nhận cô hơi không coi ai ra gì, lúc bác sĩ Trình huýt sáo tiến vào, cô mới nhớ tới Đinh Ý Viên cũng đang ở bên cạnh, lúc này ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô.
“Bác sĩ Nguyễn, lúc phẫu thuật chiếu cố nhiều một chút nhé!” Bác sĩ Trình cười hì hì nói với cô.
Sao Nguyễn Lưu Tranh không hiểu anh ta đang trêu nghẹo mình? Rõ ràng không tiện nói gì, chỉ có thể giả bộ tự nhiên phóng khoáng, “Bác sĩ Trình nói đùa rồi, phải nhờ anh chiếu cố tôi nhiều một chút mới phải.”
Bác sĩ Trình được xem là bạn tốt của anh, mặc dù không đặc cách chọn là bác sĩ chủ nhiệm như anh, nhưng ở trong khoa cũng một mình gánh vác một phương, hơn nữa ekip phẫu thuật trong khoa trước nay đều cố định, ai hợp tác với ai cũng đều có sự ăn ý, nhưng lần này cô mổ chính, anh lại kéo bác sĩ Trình tới làm trợ lý cho cô, cũng có ý đồ, còn dẫn đến việc vài người trong khoa không hiểu rõ tình hình mà hoài nghi, ví dụ như Đinh Ý Viên.
Bác sĩ Trình vốn là người hay đùa giỡn, cười hi hi, “Sao lại cảm ơn tôi?”
“Trình Châu Vũ!” Người nào đó cảnh cáo.
Bác sĩ Trình lại cười, căn bản không coi lời cảnh cáo của anh ra gì, nằm bò trên bàn cô, “Thật muốn ăn cháo, mỗi ngày đều nấu cháo cho tôi ăn được không?”
“……” Gò má Nguyễn Lưu Tranh lập tức đỏ hồng.
“Thầy Trình, anh không thể bắt nạt người khác như vậy?” Đinh Ý Viên chen lời vào.
Bác sĩ Trình và Đinh Ý Viên có chút xích mích, có lẽ không có thiện cảm với tính cách hừng hực khí thế và bối cảnh của cô ấy, lập tức dửng dưng ngồi xuống ghế, “Liên quan gì tới cô? Bố cô còn muốn quản lý việc tôi nói chuyện với người mới à?”
“Anh…” Mặc dù Đinh Ý Viên lấy việc bố mình làm viện phó mà kiêu ngạo, nhưng bị người ta nói ra thẳng thắn vẫn hơi lúng túng, lập tức giận đùng đùng bỏ đi.
Nguyễn Lưu Tranh nhìn hai người này, cũng chỉ có thể âm thầm lắc đầu.
Hôm bệnh nhân giường 46 làm phẫu thuật, trong lòng Nguyễn Lưu Tranh vừa hưng phấn vừa căng thẳng, một buổi sớm đi phòng rửa tay hai lần, khi đi ra lần thứ hai, anh đang đợi ở cửa.
<!-- pc_1 -->
“Thầy Ninh.” Cô thở phào, khẽ gọi.
Anh nhìn cô, đôi mắt sáng bóng, “Có cần tôi nói lần thứ năm không?”
Cô bật cười, “Không cần.”
“Vậy đi thôi.”
“Ừm.”
Anh đi kèm bên cạnh cô, “Mặc dù tôi đã nói bốn lần, nhưng trong lòng em đã đảo qua đảo lại mười mấy hơn trăm lần rồi nên không cần sợ.”
“Em biết, em không sợ đâu thầy Ninh.” Anh nói không sai, nhưng mà anh cũng hiểu rõ tâm lý hai lần đi phòng rửa tay một buổi sáng của cô.
“Còn nữa, đừng quên, tôi ở bên cạnh em.”
Cô không trả lời thêm.
Cô không phủ nhận, câu nói dễ nghe nhất trên thế giới này chính là tôi ở bên cạnh em, nghe anh nói câu này trong lòng cô yên ổn, bao nhiêu lo lắng hỗn loạn cũng sẽ vì câu nói này mà bình tĩnh lại, nhưng cô cũng biết, không ai có thể ở bên cạnh một ai đó vĩnh viễn, cô đã từng rời xa, cuối cùng cô vẫn muốn rời xa, cho nên, cô cần phải trưởng thành nhanh hơn.
Trong phòng phẫu thuật, đây là cảnh mỗi ngày cô đều quen thuộc trải qua, nhưng điểm khác là hôm nay cô tự mình mổ chính, mà anh ở một bên quan sát cô.
Sau khi đứng trên bàn mổ, trong lòng cực kỳ bình tĩnh, tư duy cũng vô cùng rõ rệt, giọng của anh rất nhẹ, từng chữ rõ ràng, “Bóc tách phần cân trên sọ bao ngoài xương cùng với mạc thái dương, ở một phần tư mạc thái dương, cách bờ mắt 4cm, kéo phần mảnh da gần vành mắt lên….”
Anh vẫn còn lo lắng nữa, mấy cái này cô đâu có quên?
Tay cô ổn định mà nhẹ nhàng, từng bước từng bước mở, bộc lộ, khoan, cắt bỏ tổ chức bệnh….
Mặc dù thoạt nhìn cô cẩn thận và thận trọng, mà bác sĩ Trình lấy tư cách là trợ lý lại có vẻ thành thạo, nhưng hai người họ phối hợp không chê vào đâu được.
Thời gian phẫu thuật dài đằng đẵng nhưng đối với cô mà nói dường như rất ngắn ngủi, thời gian mấy tiếng đồng hồ, từng bước từng bước đến cuối cùng hoàn thành trong nháy mắt, cô mới phát hiện cả người mình đầy mồ hôi, mà phẫu thuật thì thành công tốt đẹp.
Sau ca mổ, ngay cả bác sĩ Trình cũng cười nói, tóm lại là học trò của thầy Ninh, đao pháp hoàn mỹ giống nhau.
Lúc đó, anh ngồi một bên hướng dẫn Đinh Ý Viên viết tổng kết, cô trộm nhìn, thấy sườn mặt với những đường nét thanh tú của anh, mí mắt cụp xuống, lông mi vừa đen vừa dài, nhưng lại giống như không nghe thấy lời của bác sĩ Trình.
Cô tự cảm thấy phẫu thuật mình làm rất ổn, nhưng sau khi mổ xong ngay cả một câu khích lệ của anh cũng không có, không có khen thì thôi nhưng bình luận cũng không có nốt. Lúc tổng kết, cũng chỉ chú trọng giảng về ca bệnh này với những sinh viên khác, đối với bản thân cô không khen không chê.
Anh là thầy giáo hướng dẫn của cô, hoặc là sờ lên tim của mình, thành thật mà nói cũng là chồng trước của cô, điều cô hi vọng nhất là có thể nghe được nhận xét của anh, tốt hay không tốt cũng phải nói một câu chứ?
Thời gian còn lại trong cả một ngày đều hơi thấp thỏm, hay là cô làm không tốt? Không đạt tới kỳ vọng của anh? Dù sao thì anh mới là “Ninh nhất đao”.
Buổi chiều thảo luận một ca phẫu thuật khác, anh quyết định Đinh Ý Viên mổ chính.
Điều này cũng không có gì không thích hợp, cô hiểu, cô và Đinh Ý Viên đều do anh dẫn dắt, anh không có lý do để cho cô mổ chính toàn bộ, chỉ là mơ hồ cảm thấy, có lẽ anh đối xử với Đinh Ý Viên và cô cũng không có gì khác biệt.
Lúc ý nghĩ này nảy ra, cô cảm thấy rất không ổn, lẽ nào đối xử bình đẳng không phải điều cô mong đợi sao? Dựa vào đâu muốn anh ưu ái cô hơn?
Vừa nghĩ như vậy, loại khó chịu mơ hồ này cũng nhạt dần đi, có điều, vẫn rất muốn nói chuyện với anh về phẫu thuật lần này, cho nên lúc tan ca cô chủ động đợi anh. Cop q𝘂a cop lại, 𝘁𝘳ở lại 𝘁𝘳a𝐧g chí𝐧h ( T𝑅Ù𝐌T𝑅𝐔 YỆ𝘕.V𝐧 )
Hình như anh biết cô đang đợi, thay quần áo đi ra rất hiển nhiên đi tới nói với cô, “Đi thôi.”
“Ừm.”
Cô đi theo anh, vừa định nói về ca phẫu thuật buổi chiều, Đinh Ý Viên lại chạy đến, dáng vẻ vừa hưng phấn vừa căng thẳng, “Thầy Ninh, em rất sợ, rất căng thẳng, làm sao đây?”
Ánh mắt anh ôn hòa nhìn Đinh Ý Viên, “Không cần sợ, đến lúc đó tôi sẽ ở bên cạnh cô.”
“….” Bỗng nhiên Nguyễn Lưu Tranh không muốn nói thêm gì nữa, chút chua xót trong lòng này cô muốn kiểm soát, nhưng lại không sao khống chế được.
Thì ra, những lời này không phải nói với một mình cô, cũng không có tác dụng ấm áp hơn, chỉ có điều đây là viên thuốc an thần mà thầy giáo đưa cho sinh viên, anh nói với cô, nói với Đinh Ý Viên, tất nhiên cũng sẽ nói với rất nhiều sinh viên khác của anh.
Cảm giác trong lòng lúc này tên là gì? Thất vọng sao?
Bất kể là cái gì, lý trí của cô đều đang nhắc nhở cô, không nên có tâm trạng như vậy, nhưng có lúc lý trí và tình cảm không có cách nào ở trên cùng một sợi dây, cũng giống như, trên hành động cô coi anh là thầy, nhưng tình cảm đối với anh nơi đáy lòng vẫn y nguyên như vậy.
Cô muốn kiềm chế, nhưng nếu như tình cảm và tâm trạng có thể khống chế, thì trên thế giới này sẽ chẳng còn việc gì khó khăn.
Sau đó Đinh Ý Viên đi cùng bọn họ vào thang máy, cùng nhau đi ra khỏi khu nội chú, tính cách Đinh Ý Viên thoải mái, ở bên cạnh anh ríu rít nói không ngừng, liên quan đến phẫu thuật, không liên quan đến phẫu thuật cũng đủ cả, làm cho người khác không xen vào được.
Không xen vào cũng không sao, mấy lời lúc trước muốn nói bây giờ cũng không có tâm trạng để nói.
Sau khi ra khỏi khu nội trú, cô bước nhanh hơn, bỏ rơi bọn họ, một mình đi tới bãi đỗ xe.
Lấy xe, lái ra khỏi bệnh viện, giờ tan tầm cao điểm, hôm nay lại còn buồn chán khác thường, trong lòng cô có chút buồn bục, bị chặn trong dòng xe cộ cũng hơi nóng nảy.
Bất chợt, xe bên cạnh ấn còi, cô liếc mắt nhìn, là xe anh, cửa sổ xe đang mở, hình như có chuyện muốn nói với cô.
Cô mở cửa sổ, gió lùa vào, cô xua xua tay với anh, ý bảo gió quá lơn, cô lạnh, không muốn mở cửa.
Sau đó, điện thoại cô vang lên.
Đây là tắc đường thực sự, một bước cũng không nhích nổi, coi như cô bất ngờ gặp đi.
Nghe điện thoại, “Alo?”
“Sao đi nhanh vậy? Không phải có chuyện muốn nói với tôi sao?” Giọng anh vang lên.
Cô nhìn ngoài cửa sổ xe, thủy tinh hai bên đều đã đóng, bóng người cũng không rõ ràng, cô dựa vào lưng ghế, cảm thấy kinh ngạc, “Sao anh biết em có chuyện muốn nói với anh?”
“Không phải em đợi tôi sao?” Anh lại nói.
“Anh biết em đợi anh á? Ai đợi anh chứ?” Cô khâm phục sức quan sát của anh.