Chủ nhiệm Lưu nhìn anh, hoài nghi, “Có khó khăn?”
“Phải, gần đây trong nhà có chút chuyện, không thể phân thân.”
Chủ nhiệm Lưu trầm tư, “Cậu xem có thể sắp xếp một chút không? Hai ngày nay tôi phải đi họp bên ngoài, hôm nay viện trưởng ra nước ngoài trao đổi rồi, tôi đã xem lịch sắp xếp công việc, mấy chủ nhiệm với phó chủ nhiệm khác thì, một người đi cùng viện trưởng, mấy người còn lại hoặc là có phẫu thuật quan trọng, hoặc là có hội nghị quan trọng phải tham gia, toàn bộ đều đã sắp xếp kín, chỉ có công việc của cậu có thể di dịch một chút. Cậu xem có thể sắp xếp ổn thỏa chuyện trong nhà không, qua kiểm tra một chuyến?”
Ninh Chí Khiêm trầm mặc.
“Đi đi, xem có thể xem có thể nói chuyện với trong nhà không.” Nói xong lại cười, “Nhà cậu còn có chuyện không xử lý được à?”
Ninh Chí Khiêm chỉ có thể cười khổ, lúc chủ nhiệm Lưu rời đi cũng có vẻ tâm trạng nặng nề.
Khi tan làm, Nguyễn Lưu Tranh liền cảm thấy hôm nay anh có gì đó khang khác, vừa lên xe đã hỏi anh, “Anh sao vậy? Bác gái vẫn sốt sao?”
Anh lắc đầu, “Không tái phát nữa.”
“Vậy anh sao thế?” Dưới con mắt cô, anh là một người lòng dạ cực sâu, chỉ cần anh không cho phép, không ai có thể nhìn ra trong lòng anh là vui hay buồn, chí ít, trong đoạn hôn nhân đó của cô và anh, cô chưa bao giờ nhìn ra, chỉ là gần đây, anh mới dần dần giải phóng bản thân, không giấu diếm vui giận trước mặt cô nữa, anh của hôm nay, không, nên nói là anh của mấy ngày hôm nay, đều có gì đó không bình thường.
Anh dừng xe bên đường, khuỷu tay đặt trên vô-lăng, nghiêng mắt nhìn về phía cô bên cạnh.
Cô vươn tay vào lòng bàn tay anh, giữ lấy tay anh, “Trong lòng anh có chuyện, em biết, có thể nói không?”
“Lưu Tranh.” Anh nắm tay cô, “Em thực sự chưa từng hận anh sao?”
Cô vô cùng kinh ngạc, “Đang yên đang lành sao lại hỏi như vậy?”
Hai tay anh nắm lấy tay cô vuốt ve nhè nhẹ, “Em đối tốt với anh như vậy, ăn uống ngủ nghỉ của anh em đều phải hao tổn tâm trí, gần như em không có ham muốn và cuộc sống của mình, tất cả của em đều lấy anh làm trung tâm, vì anh em đã buông bỏ rất rất nhiều, chịu nhiều đau khổ như vậy, tất cả nỗ lực của em có đáng không? Em thực sự không hận anh sao? Hôm nay chúng ta nói thật ra đi, được không?”
Nguyễn Lưu Tranh cười, “Em vẫn luôn nói thật với anh! Nếu như nhất định phải nói có, thì em cũng đã từng có, nhưng không phải hận, chỉ là thất vọng thôi, ừm, suy nghĩ ban đầu của em là làm cho anh hạnh phúc, sưởi ấm anh, đương nhiên, em là phụ nữ, nên em cũng mong muốn nỗ lực yêu của mình có thể được đáp lại, kết quả lại không có, em đã không thể cho anh hạnh phúc, cũng không đạt được lời đáp lại từ trái tim anh, cho nên, em rất thất vọng, cũng đã từng có khi vô cùng đau khổ, khi đó em cảm thấy mình đã sai rồi, không thể tiếp tục nữa, cho nên, em cũng không hận, bởi vì cuộc sống là tự em lựa chọn, không ai dùng dao kề vào cổ em bắt em làm chuyện đó, cho nên, nếu đã lựa chọn, vì sao phải hận? Phát hiện đã sai, biết là sai lầm thì sửa thôi! Em thực sự chưa từng hận.”
Anh lẳng lặng ngắm nhìn cô, con ngươi màu mực, tĩnh lặng như biển đêm, trong lòng, lại không biết đã có sóng gió dữ dội như thế nào.
Cô cũng nhìn anh, trong mắt lại là yên tĩnh vô tận, nhìn vào, không có đáy, tất cả sóng lớn cuồn cuộn đều tiêu tan, dung hợp trong sự yên tĩnh thâm thúy vô biên này của cô, cuối cùng cũng dần dần lắng lại.
Anh giơ tay ôm lấy cô, hôn lên chóp mũi cô, không thể mở miệng.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Cô ngẩng đầu lên, lơ đãng, môi vừa vặn chạm vào môi anh.
Anh tiện thể liếm mút, nỉ non, “Lưu Tranh, em quá tốt.”
Yêu đến không oán không hận, yêu đến không còn đường lui.
<!-- pc_1 -->
Một tình yêu như vậy, một người đàn ông phải tích phúc bao nhiêu kiếp mới có thể gặp được?
Mẹ nói, Lưu Tranh giống như bà trước kia, nhưng trên thực tế, không hề giống.
“Lưu Tranh, anh có chuyện muốn nói với em, sau khi em nghe xong, nhất định phải nói cho anh suy nghĩ thật.” Anh thấp giọng nói.
“Được! Anh nói đi!” Cuối cùng phải nói cho cô? Cô liền cảm thấy anh có gì không đúng.
Anh buông cô ra, sắp xếp lại suy nghĩ một chút, “Lưu Tranh, Miêu Miêu…em biết chứ.”
“Ừm, đương nhiên biết.” Cô gật đầu, người đã hâm mộ nhiều năm như vậy, sao có thể không biết? Chỉ là bây giờ anh lại nhắc đến người này, là vì sao? Trong lòng cô suy đoán, tuyệt đối sẽ không cho rằng anh và Miêu Miêu lại có dính líu gì, điều cô nghĩ tới là, chẳng lẽ vì vấn đề thừa kế tài sản?
“Mẹ cô ấy bị bệnh, ở Thẩm Dương, chủ nhiệm ngoại khoa thần kinh bên đó mời chúng ta qua hội chẩn, chủ nhiệm Lưu…muốn anh đi.” Anh vừa nói, vừa cẩn thận quan sát phản ứng của cô.
Trong lòng Nguyễn Lưu Tranh có mấy phần khiếp sợ, dù sao mấy chuyện của người này đã rất xa xôi rồi, vòng một vòng lớn, cuối cùng lại gặp ở một chỗ, thứ gọi là vận mệnh này, thật đúng là rất thần kỳ, cũng rất khó nói.
“Lưu Tranh?” Anh thấy cô xuất thần, nhẹ giọng gọi cô.
Cô tỉnh lại, “Á, em có chút kinh ngạc thôi, anh không muốn đi lắm, có gì lo lắng phải không?”
“Phải…” Anh khẽ gật đầu, “Nhưng chủ nhiệm Lưu nói một đống lời, tóm lại chỉ anh có thể đi.”
Nguyễn Lưu Tranh suy nghĩ một chút, “Chuyện này trong nhà có biết không?”
“Biết! Mẹ ốm cũng vì chuyện này! Bố anh đi thăm, trong nhà đã loạn tung trời.” Anh nói.
Nguyễn Lưu Tranh thở dài, “Vậy nhất định bác gái rất đau lòng, bà hận mẹ Miêu Miêu bao nhiêu em cũng biết, chuyện này thực sự phải xem biểu hiện của bác trai rồi, thực ra yêu cầu của người phụ nữ không cao, chính là một lòng, nếu như người đàn ông một lòng một dạ với người phụ nữ, thì phụ nữ có thể đồng ý bỏ ra tất cả, em cảm thấy chuyện của bác trai và mẹ Miêu Miêu đã qua lâu như vậy rồi, giả dụ bây giờ bác trai thực sự muốn vun vén chu toàn cho cái nhà này, thì không nên có gì dây dưa với mẹ Miêu Miêu, nếu như đến bây giờ hai bên vẫn không buông bỏ được, vậy nhất định bác gái sẽ đau lòng muốn chết, anh phải làm tốt công việc của bác trai mới phải…”
Anh nghe cô nói thao thao bất tuyệt, không nhịn được phải ngắt ngang, “Lưu Tranh, anh muốn nghe suy nghĩ của em.”
“Em đang nói suy nghĩ của em mà!” Cô nói tiếp, “Em không hiểu bác trai, nhưng em hiểu bác gái, chắn chắn bà rất yêu bố anh, càng yêu cái nhà này, để bảo vệ cái nhà này được trọn vẹn, thì cái gì cũng có thể nhịn, cái gì cũng có thể làm, đã trải qua nhiều trắc trở như vậy, cho rằng một đời cuối cùng cũng xem như đến đầu bạc rồi, gần đến lúc già lại nổi sóng gió…”
“Lưu Tranh!” Anh lại ngắt lời cô, “Em không ngại để anh đi?”
Cô ngẩn ra, lập tức sáng tỏ, nắm lấy tay anh, cười dịu dàng, “Em cũng là bác sĩ mà! Em không có kỹ thuật của anh, nếu có thì em cũng sẽ đi thay anh. Lần trước Đàm Nhã nói với em, chúng ta là nhân viên y tế, trách nhiệm của chúng ta chỉ là cứu người, xét xử không phải công việc của chúng ta, chúng ta cũng không có quyền xét xử. Dùng hết sức lực loại trừ ốm đau của nhân loại, giúp sức khỏe thêm hoàn mỹ, giữ gìn sự thiêng liêng và vinh dự của y học. Cứu người, không từ gian khổ, chấp nhận theo đuổi. Em nhớ, hôm em và sinh viên mới cùng nhau tuyên thệ, người đứng trên bục dẫn dắt chúng em nói những lời thề này chính là anh, đó là lần thứ hai em nhìn thấy anh, đẹp trai không gì sánh nổi, em đọc theo anh từng chữ từng chữ, nhiệt huyết liền sôi trào, mỗi lần nhớ lại thời khắc đó, em vẫn có thể cảm nhận được sự kích động của lúc đó.”
Anh mỉm cười, xoa đầu cô.
“Em biết anh đang băn khoăn điều gì, nhưng mà, lời thề của nước Mỹ không phải như vậy sao?” Cô dùng tiếng Trung đọc ra một đoạn trong đó, “Tôi không cho phép để tuổi tác, bệnh tật hoặc khuyết tật, tôn giáo, dân tộc, giới tính, chủng tộc, quan điểm chính trị, quốc tịch, xu hướng giới tính, địa vị xã hội hoặc bất cứ nhân tố phiến diện nào xen vào giữa trách nhiệm của tôi và bệnh nhân. Tôi dành sự tôn trọng lớn nhất cho sinh mệnh loài người.”
Anh nhìn cô chăm chú, không nói gì.
“Được rồi!” Cô dựa vào vai anh, “Anh là người hướng dẫn! Mấy thứ đạo lý lớn này anh hiểu hơn em! Vậy anh cho rằng em ngại cái gì?”
Anh hơi khó mở miệng, nhẹ nhàng nói một câu, “Em biết mà…”
“Học trưởng Ninh! Em là fan hâm mộ của các anh nhiều năm như vậy!” Cô nhấn mạnh, “Là nói xuông sao? Được, vậy em hỏi anh, anh sợ em ngại, là vì chột dạ sao?”
Cô chọc chọc vào ngực anh.
Anh nắm lấy ngón tay cô, lắc đầu cười khẽ, “Không phải.”
“Vậy không phải xong rồi sao?” Cô dựa vào vai anh nhìn cằm anh, gốc râu ngắn ngủn khiến lòng cô ngứa ngáy, nhịn không được rút ngón tay ra sờ, “Mỗi câu anh nói em đều tin, giống như em tin nhân phẩm của anh vậy.”
Anh ôm chặt lấy cô, cọ xát lọn tóc bên tai cô, “Em đi cùng anh.”
“Được.”
“Cùng anh về nhà ăn cơm, nói chuyện với mẹ.”
“Ừm, được.”
“Đi cùng anh cả đời, thực hiện cam kết của em, đối tốt với anh cả đời.”
“Được.” Cô thuận miệng đáp luôn, cảm thấy buồn cười, hỏi ngược lại, “Vậy cam kết của anh đâu?”
“Cam kết gì?” Anh cũng không quên, anh nhớ đến ngày hè ánh mặt trời rực rỡ đó, anh đã ra tay ăn sống nuốt tươi món hoa quả tươi xanh này, rõ ràng cô đau đến nỗi không đi nổi, nhưng lại ôm lấy eo anh từ phía sau, nói với anh, học trưởng, em sẽ đối xử tốt với anh.
Thời khắc đó, không phải là không có cảm giác, anh áy náy, anh hối hận, cũng đã nói với cô, là anh nên đối xử tốt với cô mới phải.
Cho nên, ngày tháng sau đó, anh luôn tuân thủ lời hứa này, đối xử tốt với cô. Anh cho rằng anh đã làm rất nhiều thứ vì cô, hoàn hảo vô cùng, nhưng chưa từng nghĩ đến, hóa ra mọi đối xử tử tế không xuất phát từ tấm lòng thì đều là giả dối.
Lúc này nhớ lại màn đó, nhớ đến người con gái nhịn đi đau đớn để ôm sau lưng anh khi đó, trong lòng anh đã đau đớn như vỡ vụn.
Cô ở bên cạnh nghiêng người cười với anh, “Anh cũng nói phải đối xử tốt với em nha?”
Anh ung dung, ánh sáng trong mắt nhàn nhạt, “Không, anh không muốn đối xử tốt với em nữa, anh muốn đổi ý.”
Cô sững sờ.
Từng lớp ánh sáng trôi nổi trong mắt anh bừng sáng. “Anh không muốn đối tốt với em nữa, anh muốn yêu em thật nhiều.”
“…”
Gió ngoài cửa sổ đã nổi lên, tơ liễu bay lả tả, đầu hạ dần buông xuống.