Mục lục
Nghe Nói Em Thích Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng điệu và lời nói của anh đều dễ khiến người ta nảy sinh suy nghĩ khác, giống như cô cố ý làm nũng kiểu cách trước mặt anh, nhưng cô thực sự không như vậy.

Rất có thể người bị ốm đến hồ đồ tối qua là Lưu Tranh 18 tuổi, mà cô của lúc này là Lưu Tranh hiện tại.

Nhất thời nhớ đến đủ thứ tối qua, trong lòng lộn xộn, thấy anh xách hộp bữa sáng, biết là đã mua cho mình.

“Mua gì vậy ạ?” Tùy anh nói thế nào đi, cô đổi chủ đề hỏi.

Anh lấy bữa sáng ra, vẫn là cháo, còn có mấy thứ trong túi.

“Ăn xong tiếp tục ở đây nghỉ ngơi.” Anh đặt bữa sáng của cô trước mặt cô, đưa cho cô thìa nhỏ và đũa.

“Không có thời gian đâu! Sắp làm việc rồi!” Cô cúi đầu ăn cháo.

“Hôm nay cho em nghỉ, không cần đi kiểm tra phòng bệnh với vào phòng phẫu thuật cùng tôi, ở đây ngủ chút đi.” Anh cũng ngồi xuống, cùng cô ăn bữa sáng.

Cô nghĩ một chút, cũng được, “Vậy… lát nữa em về nhà.”

“Đi như thế nào? Em như vậy lái xe an toàn được sao?” Anh lập tức bác bỏ.

“Em ngồi tàu điện ngầm về.” Cô thấp giọng lẩm bẩm.

“Sao bướng bỉnh như vậy? Nhất định muốn về nhà làm gì? Tối qua em đứng còn không vững, đi về một mình té xỉu thì phải làm sao? Hơn nữa, em quay về không phải bố mẹ lại phải chăm sóc em sao? Họ đã lớn tuổi rồi, ít tạo phiền phức cho họ đi!”

Cô buồn bực, “Nói giống như em mắc bệnh nặng lắm ấy, chẳng phải chỉ là cảm mạo thôi sao? Hơn nữa bây giờ cũng đỡ hơn nhiều rồi.”

“Tốt hơn nhiều thì ở lại làm việc! Càng không cần về!” Sắc mặt anh trầm xuống.

Cô cắn môi, không nói thêm nữa.

Thấy cô như vậy, ngữ khí của anh ôn hòa hơn một chút, “Nghe lời, đừng giở tính trẻ con.”



“Em đâu có tính trẻ con chứ?” Cô bất mãn anh luôn nói cô như vậy, “Em đã ba mươi tuổi rồi, đâu có tính trẻ con lúc nào?”

“Phải không? Tôi thấy em càng trưởng thành càng nhỏ, hôm qua còn là 23, hôm nay giảm xuống 13 rồi.” Anh tiếp tục ăn bữa sáng của mình.

Cô ấm ức ngẩng đầu nhìn anh.

Anh cụp mắt, lông mi rất dài, hơi hơi cong lên, mắt hai mí rất rõ, hốc mắt hơi lõm vào, sống mũi cao thẳng, đường nét ngũ quan như vậy vừa vặn hợp với mấy chữ đó, thực sự là đứa con cưng được ông trời tỉ mỉ điêu khắc.

Anh cảm giác được ánh mắt của cô, cũng ngẩng đầu lên, “Nhìn tôi làm gì?”

Cô nhẹ nhàng khuấy đều cháo trong bát, “Thầy Ninh, em cảm thấy, chúng ta như vậy có phải không ổn lắm không?”

“Thế nào?” Anh nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh, “Sao không ổn?”

Động tác khuấy cháo chậm lại, do dự, “Thầy Ninh, tối qua thực sự cảm ơn anh chăm sóc em, nhưng mà, cả đêm chúng ta như vậy ở phòng trực ban, còn….” Cô cắn môi dưới, nói tiếp, “Còn ngủ chung, bác sĩ trực ban và y tá trong khoa đều biết, chỉ sợ ảnh hưởng không tốt.”

“Ừm.” Anh gật đầu một cái, “Vậy tối nay đến khoa nội báo một giường.”

“…” Cô trừng anh, chẳng lẽ tối nay cô vẫn còn chưa về nhà? “Thầy Ninh, đây căn bản không phải là vấn đề giường ở đâu, mà là anh ở bên cạnh chăm sóc em như vậy, để người khác nhìn thấy thì sao? Sẽ có lời đồn nhảm.”

Anh liếc cô, “Em cảm thấy, tôi quan tâm người khác nói gì lúc nào?”

<!-- pc_1 -->

“Nhưng em quan tâm!” Cô nghiêm túc nhấn mạnh.

Anh trầm mặc.

“Thầy Ninh, dù sao…bây giờ em là một bác sĩ bồi dưỡng, dù sao…” Dù sao cô không dám thừa nhận anh quá dịu dàng, dịu dàng như biển lớn, kết quả của trầm mê là chết chìm, không cách nào tự cứu vãn. Chỉ là câu này, cô không nói nên lời.

Anh vẫn cúi đầu, cũng không nhìn cô, truy hỏi, “Dù sao thế nào?”

Cô cũng trầm mặc.

“Dù sao em vẫn còn phải lấy người khác phải không?” Anh hỏi.

Cô sững sờ, tiếp tục trầm mặc.

Anh cũng không nói nữa, tiếp tục ăn bữa sáng của anh, thẳng đến lúc ăn xong.

Cô chậm rãi nuốt, liên tục gảy cháo, ăn cũng không có vị gì. Vốn dĩ bị ốm đã không có khẩu vị, lại ăn cháo trắng không có mùi vị này nữa, nên càng ảnh hưởng đến sự ngon miệng.

“Không muốn ăn sao?” Sau khi anh ăn xong, nhìn cô vẫn chưa ăn được mấy miếng bữa sáng.

“Không có khẩu vị.” Cô chú ý đến rau ngâm bên cạnh, đây là anh mua cho mình, nhưng vẫn chưa đụng đến.

Anh quan sát tầm mắt cô, cuối cùng bất đắc dĩ, “Em đang uống thuốc đông y, tốt nhất là không nên ăn mấy thứ này.” Dù nói như vậy, lại động tay lấy cho cô một chút đặt vào trong bát cháo của cô, “Ăn một chút thôi, đừng ăn nhiều.”

Nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.



“Thầy Ninh.” Liếc mắt thấy còn chưa tới giờ làm việc, cô gọi anh lại, vấn đề vừa nãy còn chưa giải quyết đâu, anh còn chưa trả lời thuyết phục.

Anh lại ngồi xuống lần nữa, nhìn chằm chằm cô rất lâu, nhìn đến nỗi cô không ngẩng đầu lên được.

Bất chợt anh giơ tay ra, sửa lại một bên tóc mai cho cô, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại chạm vào vành tai cô, hơi ngứa.

Lỗ tai cô giữa những ngón tay anh dần dần hồng lên, đầu cúi xuống càng thấp, mới nghe được giọng nói của anh vang lên, trong trẻo đẹp đẽ giống như tiếng đàn cổ, “Lưu Tranh, trong lòng thản nhiên, không thẹn với lương tâm, thì sẽ không sợ người khác nói. Tôi nên đối xử với em như thế nào, tự tôi hiểu rõ hơn ai hết, không cần giải thích với người khác, em cũng không cần có gánh nặng trong lòng, bất kể như thế nào, chúng ta sống cùng nhau lâu như vậy, chăm sóc em đã thành thói quen của tôi, em quay về tôi vẫn sẽ tiếp tục chăm sóc em, cho đến khi…”

Anh nói đến đây, ngừng lại, cô sững sờ nhìn anh, không biết anh muốn nói cho đến cái gì, cho đến khi cô tìm được hạnh phúc sao?

Ánh mắt anh vẫn dịu dàng, “Đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi đã nói rồi, nếu như thực sự ảnh hưởng đến việc em lấy chồng, tôi sẽ giải thích giúp em.”

Phải không? Cô vẫn ngơ ngác như vậy nhìn anh chăm chú.

Ngược lại anh vuốt tóc trên đỉnh đầu cô, giống như trước đây, “Cho nên, vui vẻ một chút, giống như khoảng thời gian này, trước mặt tôi muốn thế nào thì thế đó, không cần lo ngại, làm chính em là được.”

Muốn thế nào thì thế đó? Khoảng thời gian này ở trước mặt anh cô thực sự làm càn như vậy sao?

“Tôi đến văn phòng, ăn bữa sáng xong thì nghỉ ngơ, nếu như thực sự rảnh rỗi không có việc gì làm, thì giúp tôi chỉnh sửa tư liệu viết sách, điều kiện tiên quyết là em có thể, đợi lát nữa tôi đưa máy tính cho em.” Anh đứng dậy.

Lưu Tranh, trong lòng thản nhiên, không thẹn với lương tâm, thì sẽ không sợ người khác nói.

Bất kể như thế nào, chúng ta sống cùng nhau lâu như vậy, chăm sóc em đã thành thói quen của tôi.

Nếu như ảnh hưởng đến việc em gả chồng, vậy tôi sẽ giúp em giải thích.

Nhìn bóng lưng anh rời đi, từng câu anh nói vẫn vang vọng bên tai, cuối cùng, yên lặng cúi đầu ăn rau ngâm, yên lặng ăn xong bữa sáng thuộc về mình.

Anh đến phòng làm việc một vòng, thực sự mang laptop đến cho cô, chỉ vào một folder tên là một vài sáng tạo nghiên cứu ngoại khoa thần kinh, muốn cô nghiên cứu tài liệu.

“Nếu đầu không đau thì xem một chút, đau đầu nhất định phải nghỉ ngơi. Còn nữa, tôi sẽ nói với mấy người trong khoa em bị ốm, ở đây nghỉ ngơi đi, em không cần lo lời ra tiếng vào.” Anh dặn dò vài câu sau đó rời đi.

Cô ngồi trước bàn, trước mặt là laptop của anh, trái tim không khỏi đập nhanh.

Dưới góc nhìn của cô, trong laptop của mỗi người đều là một thế giới riêng tư, trước giờ cô chưa từng đụng vào laptop của người khác, ngay cả lúc cô và anh còn đang trong thời kỳ hôn nhân, cũng chưa đụng vào của anh, đây là lần đầu tiên.

Bật cười, cười sự căng thẳng của mình.

Anh nói, trong lòng thản nhiên. Anh nói, không thẹn với lương tâm. Anh giao laptop cho cô như vậy. Cho nên, trong lòng anh quả thật là thẳng thắn vô tư.

Âm thầm lắc đầu, ném bỏ đi mọi suy nghĩ vẩn vơ, bắt đầu đọc folder của anh.

Đầu tiên mở từng cái xem sơ qua một lượt, kinh ngạc phát hiện trong này đơn giản là kiến thức cả đời của anh, nội dung quá nhiều quá phong phú.

File đầu tiên là đề cương và mục lục, mục lớn mục nhỏ đều rõ ràng, thứ hai là kiến thức lý luận, thứ ba là folder, bên trong đủ loại ca bệnh.

Đến lúc này, tất cả những suy nghĩ vẩn vơ đều biến mất, cô chuyên tâm vùi đầu vào đống tài liệu.



Đây không phải ngày một ngày hai, hay dăm bữa nửa tháng có thể sửa sang rõ ràng, cô bắt đầu lại từ đầu, từng chút từng chút như tằm ăn rỗi, đầu óc dĩ nhiên chậm chạp càng ngày càng sáng tỏ.

Có vài cái trùng lặp với nội dung của tổ đề tài, nhưng nhiều hơn cả là tìm tòi nghiên cứu, cô tự mở document ra, chậm rãi vừa lý giải vừa dùng cách thức tự thuật của mình để tiêu hóa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, vừa xem như vậy, một buổi sáng đã đi qua mà cô vẫn không hề hay biết, mãi đến khi anh xuất hiện một lần nữa ở cửa phòng trực ban, cô mới kinh ngạc, nhanh như vậy á? Anh làm xong cả phẫu thuật rồi?

Sắc mặt anh lúc này có hơi khó coi, vừa vào liền tịch thu laptop, “Nguyễn Lưu Tranh, tôi hối hận đã đưa nó cho em.”

“Sao vậy?” Lúc trước chuyên tâm xem văn kiện không có cảm giác gì, bây giờ lại thấy hơi đau đầu, vô thức nhíu mày.

“Em xem cả một buổi sáng như vậy?” Anh nhíu mày hỏi cô.

“Ừm.” Cô gật gật đầu, “Không ngờ thời gian qua nhanh như vậy.”

“Chưa ăn cơm trưa?”

“…” Cô cười cười, “Quên mất…”

“Không cặp nhiệt độ?”

“…Quên luôn rồi.” Cô sờ sờ trán, hình như có hơi nóng.

Ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm cô, sau đó đột nhiên giơ tay sờ cổ cô, mặt biến sắc, “Lại sốt rồi!”

Cô bị anh nhìn chằm chằm, không khỏi chột dạ.

Con người một khi chột dạ sẽ cao giọng để lấy thêm can đảm.

Vì vậy cô ấm ức nói, “Còn không phải vì anh là lang băm sao! Còn là giáo sư chuyên gia! Ngay cả cảm mạo cũng chữa không khỏi!”

Cửa phòng truyền đến tiếng cười khúc khích, anh và cô đồng thời nhìn ra ngoài, chỉ thấy bác sĩ Trình cười hi hi chớp chớp mắt, “Bác sĩ Nguyễn, người dám nói thầy Ninh là lang băm, cũng chỉ có một mình cô thôi đó!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK