Đứng ở cửa nhà, gió thổi tóc cô bay lộn xộn, tầm nhìn bị mấy sợi tóc tùy tiện bay loạn cắt đứt, tóc dính trên mặt cô, hình như cũng dính trên người anh.
Không nhìn thấy dáng vẻ của anh, cô thấp giọng nói, “Thầy Ninh, lái xe về cẩn thận một chút, lái chậm thôi.”
Nói xong, không đợi anh nói thêm đã xoay người đi.
“Lưu Tranh.” Anh gọi cô lại.
“Hửm?” Dùng tay túm tất cả mớ tóc rối loạn lại, quay đầu.
Dưới đèn đường yếu ớt, anh mắt anh còn sáng hơn ngọn đèn, ngũ quan hoàn mỹ không một tỳ vết, bóng tối đã che giấu những dấu vết của thời gian, anh vẫn là chàng thiếu niên như ngọc năm đó…
Cô dời mắt đi, không nhìn kỹ mặt anh nữa.
“Trong thời gian học bồi dưỡng này chăm chỉ học tập, đừng vì những chuyện khác làm phiền chính mình.” Biểu cảm của anh lúc này vô cùng nghiêm túc.
“Ừm.” Cô gật đầu, mặc dù không rõ anh nói ‘chuyện khác’ là chuyện gì, nhưng chính cô cũng nghĩ vậy.
“Ừm, đi vào đi.” Anh gật đầu.
“Vậy anh chậm chút!” Cô dặn dò một lần nữa.
“Biết rồi.”
Cô quay người về nhà, Phạn Phạn kêu la om sòm vọt tới, chạy vòng quanh chân cô, trong phòng, ngọn đèn ấm áp mà sáng sủa, quay đầu lại anh còn chưa lên xe, đứng trong bóng tối vẫy tay với cô.
Cô mỉm cười, đóng cửa lại.
Rốt cuộc cũng được nghênh đón hai ngày nghỉ ngơi liên tiếp, mặc dù cô đã ngủ 14 tiếng, nhưng dù sao cô cũng vẫn ngủ vô cùng say sưa…
Hoàn toàn tiến vào hình thức nghỉ phép, buổi sáng dắt Phạn Phạn đi dạo một vòng trong tiểu khu cùng bố, trở về đọc sách, viết vài tư liện nhỏ, gửi đến hòm mail của anh, để anh chỉnh sửa, thời gian thoáng chốc đã đến chiều, điện thoại di động của cô vang lên.
Người gọi đến là Tiết Vĩ Lâm.
Cô vừa nghe, Tiết Vĩ Lâm đã ở bên kia kêu to, “Lưu Tranh! Lưu Tranh! Nhanh! Tây Thi bị bệnh rồi! Em mau đến kiểm tra giúp tôi một chút!”
“Bệnh á? Đưa đến bệnh viện thú y đi!” Cô không phải bác sĩ thú ý mà, cũng chưa bao giờ xem bệnh cho thú cưng, không biết dùng thuốc linh tinh.
“Bệnh viện thú ý đều nghỉ tết rồi! Em đến xem chút!” Giọng nói của Tiết Vĩ Lâm nghe ra thực sự rất sốt ruột.
“Phải không?” Cô cũng hơi lo lắng, “Vậy tôi đến xem.”
“Được, em đến nhanh đi! Tôi đợi em!”
Nguyễn Lưu Tranh đặt điện thoại xuống liền chạy như bay, một lát đã đến nhà Tiết Vĩ Lâm.
Tiết Vĩ Lâm lại như đang nhìn cô, cô còn chưa ấn chuông cửa đã mở, lộ ra khuôn mặt cười to của Tiết Vĩ Lâm, “Lưu Tranh, đến rồi, vào đi.”
Cô nhạy bén cảm thấy, nụ cười của Tiết Vĩ Lâm khác thường.
<!-- pc_1 -->
Vừa vào cửa, cô đã sợ ngây người, đây là đang làm gì? Từ cửa đến phòng khách, dùng cánh hoa màu tím trải thành một đường hoa dài, trần nhà cũng rủ xuống đầy những dây hoa màu tím, xen lẫn những bóng đèn thủy tinh tỏa sáng lấp lánh. Trong phòng khách, còn dùng đồ mây tre đan kết hợp với hoa tím tạo thành một cổng hình vòm, bóng bay màu trắng và tím xen vào nhau tô điểm cho biển hoa toàn màu tím.
“Đây là…” Cô kinh hãi, đây chẳng lẽ không phải cảnh hôn lễ sao? Hay là anh ta đang tổ chức năm mới?
Tiết Vĩ Lâm cười, “Hôn lễ của Tây Thi và Phạm Lãi đó, chẳng lẽ em không mong chờ sao? Á, sao em không mang Phạm Lãi qua?”
“…Anh đùa hay thật? Nhưng mà không phải anh nói Tây Thi bị bệnh sao?” Rốt cuộc cô cũng hiểu, hóa ra người này đang gạt người!
Tiết Vĩ Lâm cười, “Bệnh thật mà, bệnh tương tư.”
“…” Cô thực sự không còn lời nào để chống đỡ đại thiếu gia này.
“Có điều, áo cưới và lễ phục còn chưa chuẩn bị xong, chiều nay chúng ta làm xong lễ phục, tối có thể kết hôn!” Anh ta cười trộm, vì lời văn mình bịa ra.
Nguyễn Lưu Tranh rơi vào một làn sóng khiếp sợ, “Tự làm lễ phục á? Tôi không biết làm đâu!”
“Dễ lắm dễ lắm, cắt xong hết rồi, chỉ cần may vào là được, chúng ta may thủ công! Em chỉ cần biết khâu vá là được!” Tiết Vĩ Lâm lấy bán thành phẩm áo cưới và lễ phục của cún con ra.
Nguyễn Lưu Tranh hoàn toàn không biết anh ta mua được mấy thứ này ở đâu, quá kỳ lạ, quá cạn lời, cô lắc đầu dở khóc dở cười, “Tiết tiên sinh, chuyện may quần áo tôi không làm được, tôi chỉ biết khâu đầu thôi!”
Mặt Tiết Vĩ Lâm trắng bệch…
“Hoặc là mổ bụng ra khâu vào cũng được.”
Mặt Tiết Vĩ Lâm lại trắng thêm.
Nguyễn Lưu Tranh thấy vẻ mặt này của anh ta, sắp cười chết mất.
Đây chính là sự khác biệt của người học y và không học y sao?
Quyết định không trêu anh ta nữa, cầm bộ lễ phục nhỏ bé lên, tìm nơi đặt kim, “Cái này bắt đầu khâu từ đâu? Mặc thế nào vậy?”
Loay hoay cả nửa ngày, mới làm rõ được kết cấu, cô liền xuyên kim, bắt đầu từng mũi kim từng khe hở. Mà Tiết Vĩ Lâm cũng không nhàn rỗi, qua lại không ngớt giữa phòng bếp và phòng khách, bận bịu không ngừng.
“Anh đang làm gì vậy?” Cô tò mò hỏi.
“Chuẩn bị tiệc cưới! Con cái chúng ta sắp kết hôn, dù thế nào cũng phải chuẩn bị một bàn chứ?” Anh ta vừa bận rộn vừa lớn tiếng đáp.
Nguyễn Lưu Tranh phì cười, người này thật thú vị, người có thể để cuộc sống trôi qua như trẻ con như vậy, cũng là người hạnh phúc, chí ít cuộc sống của anh ta suông sẻ đơn giản.
Nhưng, anh ta là đại thiếu gia như vậy thì biết nấu cơm sao? Cô rất hoài nghi…
“Em đừng lo tôi, mau khâu quần áo đi, chúng ta ai bận việc người ấy, đừng chậm trễ giờ lành cử hành hôn lễ!” Anh ta lớn tiếng nói trong phòng bếp.
“…” Lại còn ‘giờ lành’.. cô cười không ngừng được, “Vậy có phải anh cũng chọn ngày không?”
“Đương nhiên!” Anh ta quơ quơ con dao làm bếp lên, khí thế tràn đầy, “Đúng là tôi tìm đại sư xem ngày cho!”
“….” Đối với cái này, cô chỉ có một chữ: Phục!
“Anh mau thu con dao của anh lại đi!” Sao cô cảm giác tư thế anh ta cầm dao không được tự nhiên nhỉ…
“Ừm, em chuyên tâm may lễ phục đi!” Anh ta hơi nghiêm túc nói.
Đừng xem thường hai bộ lễ phục nhỏ bé này, mặc dù là bán thành phẩm, chỉ cần khâu mấy mũi kim ở chỗ mấu chốt, nhưng mà làm xong hoàn toàn cũng tốn một chút thời gian của cô, sau khi may xong, cho Tây Thi thử áo cưới trước, hơi rộng một chút, nhưng vẫn coi như thích hợp, còn phủ thêm cho nó voan trùm đầu, bây giờ chỉ thiếu chú rể thôi!
Cô chạy vội về nhà ôm Phạn Phạn sang, cũng không nghĩ đến Thái Thái của Ninh Tưởng, dù sao chuyện cưới Tây Thi là chuyện đã bàn xong từ lâu rồi.
Sau khi mặc lễ phục, Phạn Phạn trở nên đẹp trai hơn, trên lễ phục còn có cổ áo màu đỏ đó! Không biết nó có rõ hôm nay mình được làm chú rể không, đặc biệt oai phong lẫm liệt.
Toàn bộ quá trình hôn lễ, Tiết Vĩ Lâm làm biên kịch và đạo diễn, cô phụ trách chụp ảnh.
Chỉ thấy Tiết Vĩ Lâm thả Phạn Phạn ở dưới cổng vòm, sau đó mở nhạc, phát hành khúc của đám cưới, làm như thật dắt Tây Thi từ cửa lớn đi trên thảm hoa, đến thẳng trước mặt Phạn Phạn.
Phạn Phạn đâu có đàng hoàng? Nghe thấy tiếng nhạc liền hưng phấn, nhảy lên nhảy xuống cắn cánh hoa ở cổng vòm, Tiết Vĩ Lâm tức giận giáo huấn nó một trận, “Còn lộn xộn thì Tây Thi không lấy chồng nữa!”
Ôm lấy Phạn Phạn đặt lại trên mặt đất, chỉ ngón tay vào nó, không cho nó di chuyển.
Phạn Phạn rất thông minh, biết như vậy là đang giận nó, cuối cùng chống chân trước lên, ngồi xuống đàng hoàng.
Tiết Vĩ Lâm đặt Tây Thi bên cạnh Phạn Phạn. “Phạm Phạm, bảo bối nhà tôi giao cho anh, anh phải đối xử tử tế với nó.”
Sau đó, bỗng nhiên đổi vai, bố Tây Thi biến thành mục sư trong nháy mắt, “Phạm Lãi, xin hỏi anh có đồng ý lấy Tây Thi tiểu thư làm vợ, bất luận sinh lão bệnh tử nghèo khổ hay giàu sang đều không chia lìa không?”
Hỏi xong lập tức đứng bên cạnh Phạn Phạn, gâu gâu hai tiếng sau đó nói câu, “Đồng ý.”
Phân đoạn này quả thực khiến người chụp anh Lưu Tranh cười bò trên đất, thật vất vả, biên kịch đạo diễn còn phải diễn cún…
Sau đó lại đổi thành mục sư, “Tây Thi tiểu thư, xin hỏi cô có đồng ý lấy Phạm Lãi tiên sinh làm chồng, bất luận sinh lão bệnh tử nghèo khổ hay giàu sang đều không chia lìa không?”
Hỏi xong lại đứng bên cạnh Tây Thi, giọng the thé xoay mặt xấu hổ nói, “Con đồng ý.”
“Phụt.” Điện thoại trong tay Lưu Tranh cuối cùng cũng rơi xuống đất, cô thực sự nằm bò ra cười…
Tiết Vĩ Lâm không để ý đến cô, lại một lần nữa biến thành mục sư, “Bây giờ ta tuyên bố, Phạm Lãi tiên sinh và Tây Thi tiểu thư chính thức thành vợ chồng.”
Nghi thức kết thúc, chính là tiệc cưới hoành tráng!
Tiết Vĩ Lâm lấy đồ ăn cho chó đặt vào bát của chúng nó, anh ta và Nguyễn Lưu Tranh thì bắt đầu hưởng thụ bữa cơm của mình.
Lúc Tiết Vĩ Lâm cầm điện thoại của Nguyễn Lưu Tranh xem ảnh hôn lễ, Nguyễn Lưu Tranh lại nhìn đồ ăn trên bàn, tự xưng là bốn chữ ‘rực rỡ muôn màu’, nhưng màu sắc của món ăn này….
Thực sự không dám khen.
“Tôi nói này Tiết tiên sinh, anh thực sự biết nấu ăn sao?” Cô lại một lần nữa biểu thị sự nghi vấn.
“Sao không biết! Vì bữa cơm này tôi đã cố ý theo đầu bếp trong nhà học hai ngày!” Anh ta nhìn đồ ăn trên bàn, hơi mất tự tin, “Mặc dù vẻ ngoài hơi kém chút, nhưng hương vị được đầu bếp nhà tôi khẳng định, em thử xem!”
Anh ta đặt di động xuống, giới thiệu cho cô ăn mấy món.
Cô nếm thử món thứ nhất, nhịn! Món thứ hai, lại nhịn! Món thứ ba, cuối cùng không nhịn được nữa, vẻ mặt dữ tợn không tự động kiềm chế…
Mặc dù chưa đưa ra bình luận trực tiếp, Tiết Vĩ Lâm cũng có thể nhìn ra, rất ủ rũ, “Có khó ăn vậy không?”
Anh ta tự thử một miếng, liên tục nôn không ngừng, “Khó ăn thế sao em không nhổ ra?”