Trăng tròn trăng khuyết.
Ngồi đếm thời gian, thoát cái đã đến tháng tám âm lịch.
Nguyễn Lưu Tranh nghĩ Trung thu sắp đến, phải mua vài món đặc sản địa phương chính thống gửi về Bắc Kinh, vì vậy tranh thủ cùng Vương Dịch đi chợ một chuyến.
Đại táo, chà là, các loại nho khô, hạnh đào, các loại mứt, còn có tranh thổ cẩm đặc trưng của dân tộc, cô đều mua hai phần, một phần gửi về nhà, một phần gửi cho mẹ chồng. Vốn dĩ muốn mua vài chế phẩm ngọc, nhưng bản thân lại không am hiểu lắm, nên cũng thôi. Tuy là thế này nhưng đã xách đầy hai tay.
“Mua nhiều vậy sao?” Vương Dịch thấy thế cũng giúp đỡ cô.
“Vâng ạ! Nhà em với nhà chồng mỗi nhà một phần.” Mặc dù mấy cái này ở Bắc Kinh cũng có bán, nhưng cô gửi quà ngày tết là tâm ý của cô.
Vương Dịch nhìn cô khen ngợi, “Thật là hiếu thảo! Quan hệ với nhà chồng không tệ nha!”
Nguyễn Lưu Tranh cười cười, “Mẹ chồng em đối với em rất tốt.” Nhắc đến Ôn Nghi, trong lòng cô nhớ giống như nhớ bố mẹ mình. Hai người cô và Ninh Chí Khiêm đều không ở nhà, quan hệ của Ninh Thủ Chính và Ôn Nghi lại lãnh đạm như vậy, cũng không biết Ôn Nghi với Ninh Tưởng chịu đựng kiểu gì.
Vương Dịch không nói gì nữa, chỉ cười cười, cùng cô gửi đặc sản gửi về.
Buổi tối lúc gọi điện cho Ninh Chí Khiêm có nhắc đến chuyện này, cô còn không xấu hổ đòi yêu thích trước mặt anh, “Có phải em là nàng dâu tốt không?”
Đương nhiên anh bị cô trọc cười, “Tốt! Đương nhiên tốt rồi!”
Mặc dù nhận được sự khen ngợi của anh, nhưng cô vẫn tự biết mình, so với người con rể tốt như anh, thì cô còn kém xa lắm…
“Chí Khiêm, anh đang làm gì thế? Em muốn nhìn anh một chút.” Nói vậy giọng liền có chút nũng nịu.
Từ khi anh về nước, số lần gọi điện thoại nhiều lên, thời gian cũng dài hơn, nhưng hình như mấy ngày rồi chưa gọi video với anh.
“Ừm…đang tắm, em có nhìn không?”
Rõ ràng anh mang theo giọng trêu chọc để khiến cô đỏ mặt, có thể trực tiếp như vậy sao?
Cách chiếc điện thoại nhưng dường như anh vẫn có thể đoán được dáng vẻ đỏ bừng mặt của cô, cười nói, “Anh còn đang ở bệnh viện này, thời gian này vô cùng bận rộn, ngày nào cũng về rất khuya.”
“Được rồi, vậy anh phải chú ý sức khỏe một chút, bận thì bận cũng phải chăm sóc bản thân.” Không nhìn thấy anh, trong thâm tâm vẫn có chút thất vọng nhỏ nhoi.
“Anh biết mà! Còn phải giúp em sinh con nữa, sức khỏe không tốt sao được?”
“…” Cái người này nói chuyện, thực sự càng ngày càng không giống phong cách của anh.
Luyên thuyên với anh vài câu nữa rồi kết thúc cuộc gọi, sau đó lại gọi điện cho nhà mình và Ninh gia, nói về tình hình gần đây, rồi nhắc trước chúc mọi người ngày lễ vui vẻ.
Ninh Tưởng còn muốn tranh nói chuyện với cô, mở miệng gọi mẹ vô cùng ngọt ngào, thấy cô nói mua đồ ăn ngon gửi cho cu cậu, liền vui vẻ cực kỳ.
“Mẹ, cảm ơn mẹ! Bố cũng mua đồ ăn ngon cho mẹ nữa!” Ninh Tưởng cười nói.
“Ồ? Gửi cái gì vậy con?” Vừa nãy nói chuyện điện thoại với anh, anh cũng không nói!
<!-- pc_1 -->
“Gửi ạ?” Ninh Tưởng bỗng nhiên ngừng lại, cười hì hì ngây ngô, “Con không biết…con quên rồi…mẹ mẹ, còn bao lâu nữa thì mẹ về? Còn không về nữa là Tưởng Tưởng sắp lên tiểu học rồi!”
Cô không khỏi bật cười, tháng chín này Ninh Tưởng mới lên lớp lá, lại muốn lên tiểu học rồi?
Chỉ có điều, Ninh Tưởng nói bố gửi đồ ăn cho cô, qua mấy ngày rồi cô vẫn chưa nhận được, không hỏi hoài nghi, là gửi chuyển phát nhanh sao?
Lúc gọi điện thoại hỏi đến chuyện này, anh ậm à ậm ừ, “À, là muốn gửi! Nhưng mà anh để trong xe quên mất! Lần sau đi! Anh sẽ nhớ!”
Cái gì thế! Chuyện này cũng có thể quên! Hại cô vui sướng uổng công một hồi!
Nhưng mà, thời gian lại qua ba ngày nữa, cô vẫn chưa nhận được bất cứ chuyển phát nhanh nào, cô nghiêm trọng hoài nghi căn bản anh không có cơ hội gửi! Lúc gọi điện thoại lại hỏi chuyện này một lần nữa, quả nhiên không ngoài dự đoán, anh vẫn quên mất….
“Xin lỗi bà xã, mấy ngày nay bận rộn quá!” Xin lỗi của anh lại rất thành thật.
Đưowng nhiên cô cũng hiểu anh bận rộn, một người đàn ông như anh, bận đến nỗi bình thường ngay cả cơm cũng quên ăn, quên gửi chuyển phát nhanh thôi sao cô có thể để bụng chứ? Chỉ có điều, bận đến nỗi ngay cả thời gian gọi video với cô cũng không có sao?
“Chí Khiêm! Rất nhiều ngày rồi em không nhìn thấy anh!” Cô mang theo ngữ khí oán trách, sao lại cảm thấy sau khi anh về nước còn khó gọi video hơn lúc anh ở Mỹ vậy?
“Bà xã à, anh xin lỗi, ở bệnh viện thực sự không tiện, mấy ngày nữa, qua mấy ngày nữa anh cho em nhìn đủ thì thôi, từ trong ra ngoài, em muốn nhìn cái gì thì cho em nhìn cái đó!”
Vẫn là xin lỗi! Vẫn là không đứng đắn! Lúc nào cũng lừa gạt cô như vậy!
“Ai muốn nhìn từ trong ra ngoài của anh chứ?” Cô không hỏi hắng giọng.
“Em đó!”
“…” Đây là câu hỏi à?
Bịn rịn nói chuyện với anh một hồi, mới lưu luyến mà cúp máy, đừng nói anh của bây giờ không giống anh, ngay cả bản thân cô cũng không giống mình nữa…
Ngày hôm sau, bệnh viện tiếp nhận một bệnh nhân nghiêm trọng, cô và chủ nhiệm Trương cố gắng hết sức cũng chỉ có thể tạm thời ổn định bệnh nhân, bất luận là thiết bị hay là kỹ thuật, họ đều không thể ra tay, kiến nghị người nhà đưa lên bệnh viện tuyến trên.
Chủ nhiệm Trương thậm chí có chút lo lắng, bởi vì tình hình địa phương ông ấy rất rõ, chỉ sợ bệnh viện tuyến trên cũng chưa chắc có năng lực này, có thể đưa lên bệnh viện tỉnh hoặc bệnh viện lớn ở tỉnh ngoài là tốt nhất.
Nhưng bệnh nhân có thực tế khó khăn, sau khi người nhà bàn bạc thì quyết định đưa lên tuyến trên kiểm tra rồi nói sau, không được thì lại nghĩ cách.
Nguyễn Lưu Tranh cũng cảm thấy, bệnh viện của địa cấp thị khả năng cũng không thể làm gì ca bệnh này, cuối cùng vẫn phải chuyển viện, nhưng chưa từng nghĩ, mấy ngày sau chủ nhiệm Trương nói với cô, ca bệnh đó đã làm phẫu thuật ở bệnh viện thị, phẫu thuật còn rất thành công.
“Phải không? Bệnh viện thị siêu như vậy sao?” Cô không khỏi kinh ngạc.
“Ừm!” Chủ nhiệm Trương cười nói, “Tôi cũng không ngờ! Sáng nay trên đường đến làm việc có gặp người nhà bệnh nhân, nói là hôm qua làm phẫu thuật, làm xong thì vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi, anh ta tranh thủ thời gian vội về lấy ít đồ, lại phải vào viện ngay.”
Nguyễn Lưu Tranh tấm tắc khen thưởng, chủ nhiệm Trương nói bệnh viện thị ở A Khố thị cách huyện Thiện hơn năm tiếng đi xe, tương đương với địa cấp thị*.
*Địa cấp thị là một đơn vị hành chính cấp địa khu tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đây là cấp hành chính thứ hai trong thứ bậc các cấp hành chính, dưới cấp tỉnh nhưng trên cấp huyện.
Sau khi về lại ký túc xá, cô nói chuyện này cho Vương Dịch nghe.
Vương Dịch cười nói, “Bệnh viện A Khố thị thực sự không tệ. Em không biết sao?”
“Không tệ là sao ạ?” Trước đây cô thực sự hoàn toàn không biết.
Vương Dịch lại không nói được nguyên do, “Chị cũng chỉ nghe nói thôi. Này, đúng rồi, Trung thu em có nghỉ không?”
“Có nghỉ ạ!” Rất hiếm có Trung thu nào cô được nghỉ.
“Chúng ta đến khu chăn nuôi chơi được không?” Vương Dịch đề nghị, “Nhà Khố Á Tây mời chúng ta qua ăn tết, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ngắm trăng, xem họ ca hát nhảy múa, tốt biết mấy!”
“Nhưng mà…” Cô hơi chần chừ, khó khăn lắm Trung thu mới được nghỉ, cô còn muốn trò chuyện video với Ninh Chí Khiêm, để giải tỏa nỗi khổ tương tư này!
“Sao thế? Có hẹn gọi điện với bạn trai sao?” Vương Dịch liếc mắt đã nhìn thấu cô.
Cô ngượng ngùng cười cười, coi như thừa nhận.
“Em đó!” Vương Dịch đành chịu, “Nếu không em hỏi bạn trai em trước đi, xem cậu ấy có cho em đi không!”
Nguyễn Lưu Tranh nhìn ra Vương Dịch thực sự rất hy vọng mình đi, băn khoăn một hồi, buổi tối lúc trò chuyện điện thoại với anh, anh hỏi cô, tết Trung thu chuẩn bị làm gì.
Đúng lúc cô muốn nói chuyện này, “Anh thì sao? Tết Trung thu có nghỉ không?”
“Anh à? Anh đi làm! Hơn nữa còn trực đêm!”
“…” Cô không còn gì để nói, “Em còn đang muốn nói chuyện với anh nữa!”
“Bây giờ có thể nói mà! Ai nói phải đợi đến Trung thu?” Anh ở bên kia cười.
Nguyễn Lưu Tranh không nói.
“Sao thế? Nhớ anh à?”
“Ừm…” Cô lẩm bẩm, “Em sắp quên mất anh nhìn thế nào rồi!” Đã nói mấy ngày nữa để cô nhìn rõ ràng từ trong ra ngoài mà? Bây giờ một cọng tóc còn không cho cô xem. Muốn gọi video khó như vậy sao?
Bên kia truyền đến tiếng nói chuyện, mơ hồ không nghe rõ.
“Bà xã, anh lại bận rồi, rảnh rỗi nói sau nhé!” Anh vội vã cúp máy.
Cô cầm điện thoại, rầu rĩ ném qua một bên.
Lúc Vương Dịch tiến vào, cô đành nói với Vương Dịch, “Chị, em với chị cùng đến khu chăn nuôi!”
Vương Dịch vui vẻ, “Được! Chị nói này, năm nay dân du mục ăn tết náo nhiệt lắm, cũng không ít khách du lịch bên ngoài đến đây, đến lúc đó đầu tiên là ăn uống bằng tay ở nhà người dân, sau đó ra ngoài trời ngắm trăng múa hát, em nhất định sẽ chơi vui vẻ! Chuyến đi không tồi!”
Nguyễn Lưu Tranh thấy Vương Dịch nói vậy trong lòng cũng có chút chờ mong.
Hôm Trung thu, tuy nói họ được nghỉ, nhưng buổi sáng vẫn phải đến bệnh viện, làm xong mấy việc bình thường mỗi ngày, xác định không có gì bất thường, buổi chiều mới tụ họp với Vương Dịch.
Cùng đến khu chăn nuôi còn có mấy bác sĩ cũng được nghỉ, thuận tiện đưa thuốc cho khu chăn nuôi luôn. Vừa may xe hàng của Ngải Nhĩ Khải đã đưa hàng xong phải quay về, họ liền đi nhờ xe.
Ngải Nhĩ Khải thấy các bác sĩ, cười hà hà, xoa đầu mấy lần cũng không nói chuyện, dáng vẻ vô cùng thật thà, đôi mắt đẹp phát sáng.