Ninh Thủ Chính bị anh nói đến nỗi khuôn mặt già nua cứng ngắc, đẩy anh ra một cái, “Anh không sợ bị sét đánh sao?”
Ninh Thủ Chính nhịn một hơi rồi rời đi, một lát sau, tài xế trong nhà xách theo hành lý của ông ấy lên.
“Đợi đã.” Ninh Chí Khiêm nói, nhận lấy vali hành lý trong tay tài xế.
Giấy gửi vận chuyển trên vali còn chưa xé, anh liếc nhìn qua địa điểm– Thẩm Dương.
“Ai đi Thẩm Dương với Ninh tiên sinh?” Anh hỏi tài xế.
Tài xế phụ trách đưa đón, đương nhiên sẽ biết, “Là trợ lý Trương.”
“Không có người khác?” Anh hơi cau mày.
Tài xế suy nghĩ một chút, “Tôi chỉ nhìn thấy trợ lý Trương thôi.”
“Được rồi, hành lý để tôi cầm cho, nghỉ ngơi sớm một chút, anh vất vả rồi.” Anh nói với tài xế.
“Vâng.” Tài xế xoay người xuống nhà.
Anh xách hành lý đến cửa phòng bố mẹ, đẩy cửa đi vào, Ninh Thủ Chính đang thay quần áo, thấy anh không thèm gõ cửa, nên tức giận nhìn anh.
Anh đặt vali xuống, xoay người rời đi.
“Đợi đã.” Ninh Thủ Chính gọi anh lại.
Anh dừng bước, nghe thấy tiếng mở vali sau lưng.
“Nhân sâm, lần trước không phải anh mang cho bố mẹ vợ anh sao? Lại có mấy cây, anh cầm đi.”
Chuyện lễ nghĩa qua lại kiểu này, thường đều do Ôn Nghi phụ trách, hôm nay Ninh Thủ Chính lại chủ động nhắc đến, còn tăng thêm mấy phần ý tốt, ngược lại khiến anh cảm thấy đây là đang chột dạ.
Quay đầu liếc nhìn một cái, nhưng lại thấy sự mệt mỏi trong mắt Ninh Thủ Chính.
Anh cầm lấy sâm, không nói tiếng nào liền bỏ đi.
Xuống nhà tìm Ôn Nghi, một mình bà đang ngồi trong phòng khách, nhìn thẳng về phía trước.
Anh đứng đó, Ôn Nghi nhìn thấy anh, hai mẹ con đối diện nhìn nhau một lúc lâu, cái gọi là thần giao cách cảm, chẳng qua là sống cùng nhau thời gian dài tự nhiên mà sinh ta sự ăn ý và thấu hiểu, có chuyện cũng không cần nói, chỉ cần nhìn ánh mắt liền có thể hiểu được nét chính.
Cho nên, Ôn Nghi không cần nói, mà anh cũng không cần hỏi.
Ôn Nghi đứng dậy, cười dịu dàng, “Ngủ đi.”
Đi qua trước mặt anh, nụ cười mỉm vẫn ẩn hiện trên khóe môi bà, thứ anh nhìn thấy là những nếp nhăn nơi khóe mắt của bà lại sâu thêm một chút. Xinh đẹp lộng lẫy, cuối cùng cũng vẫn không chống nổi sự thanh tẩy của thời gian.
Ôn Nghi đã trở về phòng, cửa chưa đóng chặt, nhưng cũng chẳng nghe thấy một chút tiếng nói, cả ngôi nhà này vắng vẻ như chết lặng.
Anh về phòng, cẩm điện thoại di động, tìm đến số điện thoại của trợ lý Trương, gọi qua, “Xin chào trợ lý Trương, là tôi Chí Khiêm, muộn như vậy còn làm phiền, xin lỗi anh.”
“À, xin chào xin chào, không phiền đâu, tôi cũng vừa mới về đến nhà.”
“Trợ lý Trương, xin hỏi lần này bố tôi đi Thẩm Dương làm gì vậy?” Anh hỏi rất thẳng thắn.
“Đi khảo sát một công ty bên Thẩm Dương, nửa cuối năm có thể phải hợp tác với bọn họ.”
<!-- pc_1 -->
“Còn nữa không?”
“Còn, vừa đúng lúc bố của giám đốc công ty đang hợp tác bị bệnh nằm viện, tổng giám đốc Ninh đến bệnh viện thăm một chút, không còn gì nữa.”
“Được, cảm ơn anh.”
Anh bỏ điện thoại xuống, dựa vào đầu giường, rơi vào trầm tư. Bên tai văng vẳng lời của bác cả trong lúc liên hoan hai năm trước, vô ý nghe được bác cả nhận được một cuộc điện thoại trong phòng, chỉ nghe thấy một câu: Phương Trì Châu! Cậu chuyển đến Thẩm Dương rồi?”
*Nhắc cho ai không nhớ, Phương Trì Châu là chồng Đổng Miêu Miêu.
Ngồi một lúc lâu, anh cầm chìa khóa lái xe ra ngoài.
Đã sắp nửa đêm, xe cộ trên đường phố thưa thớt hơn, trong ánh đèn đuốc sáng trưng, cả thành phố tiến vào màn đêm.
Mở cửa sổ xe ra, gió mát thổi tới cũng đã không còn lạnh lẽo nữa, đèn đường phía trước vẫn kéo dài đến nơi rất xa.
Nguyễn Lưu Tranh vẫn chưa ngủ, cô đã có thói quen ngủ muộn, bây giờ không cần cô phân tích tài liệu nữa nên nhất thời còn chưa thích ứng được.
Đang cầm quyển sách nằm trên giường đọc thì điện thoại lại vang lên.
Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, cô mỉm cười nghe máy, “Alo?”
“Lưu Tranh, ngủ chưa?”
Trong tĩnh lặng, cô nghe thấy giọng anh rất thấp, mang theo từ tính đụng vào màng nhĩ cô, nụ cười dần rộng thêm chút nữa, “Chưa.”
“Ra đây.” Anh nói.
“Hả?” Nhất thời cô không hiểu ý anh.
“Anh nói, ra đây được không?”
“….” Cô kinh ngạc, “Bây giờ?”
“Ừm.”
“Nhưng mà…muộn thế này…” Cô nhìn đồng hồ báo thức, đã sắp nửa đêm rồi, hơn nữa, không phải họ mới xem phim cùng nhau sao? Lúc này mới tách nhau ra bao lâu?
“Anh đang ở cửa nhà em.” Anh nói.
Cô lại kinh ngạc, “A?”
“Ra đây đi.”
“…” Trực giác có phải anh có chuyện gì không! “Anh đợi chút.”
Cô để sách xuống, thay quần áo đi ra ngoài.
Bùi Tố Phân và Nguyễn Kiến Chung đều đã ngủ, dưới nhà đen kịt, cô mở đèn, rón rén ra ngoài.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy xe anh đỗ ngoài cổng, đèn xe vẫn sáng, cửa sổ xe đang mở, sườn mặt anh ở trong cửa sổ, hình ảnh tạo thành một bức tranh.
Cô chạy tới leo lên xe, phát hiện anh vẫn mặc bộ quần áo ban ngày, ánh mắt phát sáng, bình tĩnh nhìn cô.
“Anh…sao vậy?” Cô cười hỏi.
Anh vẫn trầm mặc, giơ tay chơi đùa vành tai cô.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Cô bị anh trêu đùa làm cho ngứa ngáy, nghiêng đầu một chút.
“Anh nhớ em rồi.” Anh chợt nói.
Cô ngẩn ngơ.
Câu nói này đến quá đột ngột.
Hình như anh vẫn chưa bao giờ thẳng thắn nói với cô những lời tương tự, hơn nữa, rõ ràng họ mới tách nhau ra chưa đến hai tiếng đồng hồ.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của cô, cánh tay anh khẽ thu lại, ôm cô vào lòng, thở dài, “Cô gái ngốc, chính em cũng không biết, em tốt chừng nào.”
Cô vẫn không hiểu gì cả, ngây thơ cười cười, “Rốt cuộc anh sao vậy? Gặp chuyện gì sao?”
“Anh không sao.” Anh nói, “Anh muốn nhìn em một chút.” Anh hơi dừng lại, ngón tay xuyên qua mái tóc buông xõa của cô, “Ôm em một chút.”
Cô để mặc anh ôm, không nhúc nhích.
Rất lâu sau anh mới buông cô ra, nhưng vẫn nhìn cô rất lâu, nắm lấy tay cô vuốt ve không thả.
Cô luôn không có sức đề kháng với ánh mắt của anh, nhìn như vậy thực sự khiến cô không được tự nhiên, giơ tay xoa xoa má anh, những sợi râu mới nhú đâm vào ngón tay cô, thô ráp, “Này, rốt cuộc anh có chuyện gì vậy? Về nhà một chuyến đã trở nên rất kỳ lạ! Trong nhà có chuyện gì sao?”
Anh lắc đầu.
“Vậy…là vì buổi diễn thuyết cuối tuần sao?” Lần này cạnh tranh chức Phó viện trưởng còn phải lên bục diễn thuyết, chẳng lẽ anh có áp lực, “Em thấy không bằng anh về nhà chuẩn bị kỹ một chút đi, không được, đã quá muộn rồi, anh nên về nhà ngủ ngon đi, bồi dưỡng đủ tinh thần mới có thể diễn thuyết tốt được! Còn mấy ngày nữa, em chuẩn bị cùng anh!”
Anh nhìn cô, cười nhàn nhạt, “Em chuẩn bị cùng anh thế nào?”
Cô suy nghĩ một chút, quả thực là trên phương diện này anh am hiểu hơn cô nhiều, có chút tức giận, “Em biết, em không am hiểu mấy hoạt động bày tỏ bản thân trước mặt nhiều người, nhưng em có thể giúp anh tra tài liệu mà, anh cần cái gì thì em giúp anh chỉnh lý và tổng hợp, làm người nghe của anh, đề xuất ý kiến cho anh, ừm, những điều này là thứ em am hiểu nhất đấy.”
Nhớ tới trước đây, lần nào anh ở trên bục diễn thuyết mà không có cô ở dưới chứ?
Anh không nói nhiều, chỉ nhìn cô, vẫn cười nhàn nhạt, “Được rồi.”
“Vậy anh cần cái gì thì mai nói cho em, em chuẩn bị giúp anh.” Cô rất vui vẻ vì có thể giúp được anh.
“Bây giờ có thể nói cho em luôn.” Anh nói.
“Ừm, vậy anh nói đi.” Cô rất nghiêm túc lắng nghe.
Anh cúi đầu, nhìn bàn tay đang đan chặt vào nhau của họ, lại nhìn chăm chú vào ánh mắt cô, “Anh cần em cùng với anh.”
“….” Cô nghiêm túc muốn giúp anh! Kết quả anh nói câu ‘cùng với’! Điều này khiến cô cảm thấy mình bị trêu chọc! Giữa chân mày có chút tức giận mềm mại, “Em đang nói nghiêm túc!”
“Anh cũng đang nghiêm túc!” Ngón cái anh chà xát trên khóe mắt cô, giống như đang vuốt ve một đóa hoa đào mềm mại tĩnh lặng trong bóng tối.
“Lưu Tranh.” Anh nói, “Nếu như anh thất bại, em có thất vọng về anh không?”
“Sẽ không!” Phải, cô sùng báo anh, thưởng thức tất cả ánh hào quang trên người anh, nhưng, ánh hào quang này tất cả mọi người đều thấy được, mà người phía sau ánh hào quang cũng cần ăn cơm mặc đồ đó mới là người gần gũi với cô nhất!
Anh cúi đầu, “Lưu Tranh, anh luôn cho rằng mình rất mạnh mẽ, cho rằng anh có năng lực bảo vệ tất cả những người anh muốn bảo vệ bên cạnh anh, cho rằng trên thế giới không có chuyện gì có thể làm khó anh, nhưng thực tế không phải, anh không phải siêu nhân, trên thế giới cũng không có siêu nhân, trong cuộc sống luôn có những vấn đề có thể làm khó anh, có những lúc chỉ có thể nhìn người bên cạnh chịu tổn thương mà không thể ra sức….”
“Anh…” Anh như vậy, còn không phải khác thường sao?
“Nhưng mà…” Anh trầm mặc, một lúc lâu sau, “Nhưng vẫn may, có em ở đây.”
“…” Anh của tối nay, thực sự cảm tính! Cô không biết nên nói gì, trong lòng anh có chuyện, nhưng lại không muốn nói ra, hơn nửa đêm lái xe đến đây, nói với cô chỉ là muốn nhìn cô một chút, ôm cô một chút, anh như vậy khiến trái tim cô bị một bàn tay nhỏ không ngừng nhào nặn, nhào nặn đến nỗi cô vừa đau vừa xót, than thầm một tiếng rồi vươn cánh tay ra, vòng lấy bờ vai anh, kéo đầu anh lên vai mình, vỗ về tóc anh như anh vẫn thường làm.